Hai người lúc trở lại trời đã chạng vạng.
Vừa về tới quán rượu, Cố Thất Thất liền cảm thấy không thích hợp. Cố Thất Thất là một người rất cẩn thận, đặc biệt khi cùng Hạ Thanh thi hành nhiệm vụ cũng đã từng làm nằm vùng, cho nên trong phòng bất luận một đồ vật gì cô cũng nhớ vị trí lúc đầu, thậm chí ngay cả vị trí bày biện hơi chút nhúc nhích, cô cũng có thể nhìn ra bởi vì Cố Thất Thất muốn biết chính xác là có người tiến vào gian phòng của cô hay không, để phán đoán kẻ thù có như cô nghĩ không.
Máy ảnh lúc Thất Thất ra khỏi cửa là hướng vào trong tường, cô nhớ rất rõ ràng nhưng giờ lại hướng phía trước cửa sổ. Các cô cũng đã phân phó với nhân viên phục vụ nếu như các cô không có ở đây thì không vào quấy rầy, trong phòng cũng không cần quét dọn qua.
“Làm sao vậy?”
“Có người tiến vào phòng của chúng ta, cô xem một chút hành lý có bị động qua không.” Cố Thất Thất nói xong đi thẳng tới máy vi tính trước mặt, máy vi tính này là máy tích xách tay cô vừa mới mua không bao lâu, cho nên cô cũng không lo lắng gì.
Bên trong tư liệu gì cũng không có,Thất Thất mua được chủ yếu là do Long Tứ gào to muốn video, di động lại quá tốn điện cho nên cô mua máy vi tính. Máy vi tính thiết lập mật mã,sau khi Thất Thất khởi động máy hơi híp mắt.
Trong máy tất cả ảnh đều là hình chụp các cô đi du lịch ngoài ra cũng không cái gì khác, các cô lần này đi ra ngoài giải sầu, cho nên căn bản là cái gì cũng không mang, vật sở hữu đều là trong lúc đi du lịch mua, nếu không Thất Thất cũng sẽ không sơ ý đặt ở trong khách sạn như vậy.
Trong máy ảnh cũng là chụp phong cảnh,có mấy mấy ảnh chụp nhân vật. Cố Thất Thất cùng Hạ Thanh dù trong bộ dáng gì nữa, cục quốc an bên kia đều có tài liệu, giấu giấu giếm giếm đều không được.
Hạ Thanh kiểm tra rồi hành lý: “ Động qua không ít a.”
Sau đó các cô kiểm tra gian phòng có bị quản chế hay không thì không phát hiện được gì, Hạ Thanh liền nói: “ Thu dọn đồ đạc đi thôi.”
Cố Thất Thất cũng có ý đó, khách sạn này không thể ở lại.
Hai người thu dọn đồ đạc, đến đại sảnh trả phòng.
Trước đại sảnh,nhân viên phục vụ thái độ rất tốt giúp các cô giải quyết thủ tục trả phòng cũng giúp các cô kêu xe nhưng Cố Thất Thất từ chối. Cô không yên lòng để người khác gọi xe. Hai người đi ra khỏi khách sạn thì thành phố đã lên đèn rực rỡ.
“Tôi đã nói gặp gỡ Mang Phi sẽ không có chuyện gì tốt.” Hạ Thanh nói: “Việc này không chừng chính là anh ta làm.”
“Tám phần.” Cố Thất Thất nói.
Hai người mới vừa đi ra khỏi khách sạn liền cảm giác có người ở phía sau theo dõi. Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất nhìn nhau, người theo dõi, ẩn giấu vô cùng tốt, thế nhưng, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất là ai, sao lại bị người khác theo dõi cũng không biết.
Hạ Thanh tháo kính râm xuống lau, nhìn phía sau mặt kính râm thấy có hai gã thanh niên da trắng ăn mặc rất đơn giản, ánh mắt lợi hại, vóc người ngắn nhỏ, Hạ Thanh lại đeo kính râm lên hai người tiếp tục đi về phía trước.
“Mấy người?”
“Hai người.” Hạ Thanh thờ ơ nói: “Trình độ loại này, hừ tôi phải một tay trái một tay tùy tiện bóp chết .”
Hạ Thanh ngạo mạn mà tự tin, Cố Thất Thất lại cẩn thận, hai người đích thực là điều kiện tốt nhất, đi đến một ngõ nhỏ thưa thớt để ẩn núp, hai người kia vừa mới qua đây liền bị các cô chế phục, đặt lại lên tường.
Một người trong đó muốn phản kháng, Hạ Thanh một cước đá vào bắp chân của hắn, gã lập tức mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.
“Các người là ai, theo chúng tôi làm gì?” Cố Thất Thất trầm giọng hỏi, tay một áp, có một loại cảm giác người mà không nói ta giết ngươi.
Nam nhân kia đột nhiên di chuyển, Cố Thất Thất buông lỏng tay ra, mặt khác dùng tay chế trụ tay kia khoác vai, họng súng để đầu của gã: “ Thành thật một chút cho tôi.”