Nếu là Nolan, anh thừa nhận, đích xác rất đẹp, loại cảm giác yên bình này là lúc trước anh không có được, anh không khỏi có chút tham luyến.
Có thể cùng anh ta cùng uống cà phê, ở trên ban công nhìn mặt trời mọc, cũng là một loại lãng mạng không nói nên lời.
Đúng vậy, lãng mạn.
Đây là từ duy nhất anh có thể nghĩ đến.
Mặc dù người này một chút cũng không hiểu được lãng mạn.
"Anh tay nghề rất tốt." Ăn một cái bánh sandwich, Nolan thiếu tá thừa nhận.
"Đây là một trong những sở trường của tôi." Lục Trăn kiêu ngạo.
Nolan thiếu tá cười, nhàn nhạt nói, "Tôi biết anh đa tài đa nghệ."
Lục Trăn cười ha ha, vừa lúc Long Tứ cùng An Tiêu Dao trở về, Mục Vân Sinh nghe thấy, mọi người đi tới, bọn họ vừa uống cà phê vừa xem mặt trời mọc, lại là vui cười , Mục Vân Sinh nói, "Làm phản ."
Anh quay đầu đi tắm nghỉ ngơi, An Tiêu Dao nói, "Lục ca ca, cũng chuẩn bị cho tôi một phần bữa sáng, tôi bao nhiêu năm không thấy anh xuống bếp ."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ, chính mình động thủ, cơm no áo ấm."
Long Tứ nói, "Thiếu tá, cẩn thận anh ta hạ đọc anh."
"Cút đi, các người."
An Tiêu Dao cùng Long Tứ lắc đầu lên lầu, trên ban công lại yên tĩnh , mặt trời mọc rất mỹ lệ, mặt trời hoàn toàn mọc lên đến, chỉnh tòa thành thị liền trở nên rất sáng sủa, Lục Trăn vừa nghĩ tới chính mình muốn đi Iran liền bắt đầu rít gào.
Thật tình không muốn đi a a a.
Anh muốn quay về Mỹ, như vậy là có thể thường xuyên gặp thiếu tá .
Đương nhiên, lời này anh là tuyệt đối không thể ngay trước Nolan thiếu tá Diện Nhi nói, trừ phi anh không muốn sống.
"Anh nghĩ qua, anh bốn mươi tuổi sau này cuộc sống ra sao?" Nolan thiếu tá đột nhiên hỏi.
Lục Trăn nhíu mày, lắc đầu.
Cuộc sống sau này bốn mươi tuổi?
Anh chưa bao giờ nghĩ sau này, "Khi chúng ta hành nghiệp này, có thể sống đến ba mươi lăm tuổi đã ít, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, tôi trước đây trái lại nghĩ tới mình tại sao chết , nhất định oanh oanh liệt liệt, rất xán lạng, thời gian sống rất ngắn."
"Không có tương lai, nói không chừng ngày nào đó liền chết, cho nên, tôi cũng không dám nghĩ."
Trên đường sinh sống gắt gao, thấy hơn, cũng là tê dại .
Anh thật lợi hại, cũng có nhược điểm.
Cũng có một ngày thất thủ.
Thông minh một đời, hồ đồ nhất thời là có thể người bị bắt thân hãm nhà tù, môt khi bị nắm lấy, liền không có đường sống.
Nolan thiếu tá nói, " Suy nghĩ tích cực một chút đi."
Đột nhiên, điện thoại di động của anh vang lên, Lục Trăn nghiêng đầu, nhìn thấy di động khẽ chấn động.
Ngân Liên Hoa.
Nolan thiếu tá nghe điện thoại, Lục Trăn ở một bên, ngơ ngác .
"Hôm nay trở lại."
...
"Không chuyện gì, hôn lễ rất thuận lợi."
...
"Không biết."
...
"Tôi biết, ngày mai gặp."
...
Rất đơn giản kiểu nói chuyện Mỹ, xác định sự tình tiến triển cũng không sao nói có thể nói, nhanh nhẹn cúp điện thoại.
Lục Trăn như đồ ngốc ngồi im lặng, Nolan thiếu tá kinh ngạc hỏi, "Làm sao vậy?"
Anh như ở trong mộng mới tỉnh, lắc lắc đầu, "Không có việc gì."
Nolan thiếu tá cũng không hỏi kỹ, Lục Trăn nhìn nhìn Nolan thiếu tá, đột nhiên hỏi, "Thiếu tá, anh thích nhất hoa gì?"
"Hoa sen." Nolan thiếu tá nói.
Lục Trăn nghiêng đầu, mỉm cười nói, "Nam nhân nước Mỹ đều thích hoa hồng, vì sao anh thích hoa sen?"
"Không vì sao, thích liền là thích." Nolan thiếu tá nói, hỏi lại, "Anh thì sao, anh thích nhất hoa gì?"
Lục Trăn cà lơ phất phơ cười, "Tiểu sinh đương nhiên thích hoa hồng, nhiệt liệt hoa."
Nolan thiếu tá gật đầu, ừ một tiếng, không nói gì, trong lòng Lục Trăn, như bị thứ gì cắn nhau, phi thường không thoải mái...