Editor: Hạ Trần
Tiêu Tề không nói chuyện, chỉ kêu Hạ Thần Hi ăn vài thứ, ăn bữa sáng xong, Hạ Thần Hi ra, dọc theo ốc đảo tản bộ, Tiêu Tề cùng ở sau lưng cô, đây là hình ảnh bọn họ ở chung trong quá khứ, Tiêu Tề luôn thích theo cô như vậy.
Sau khi Hạ Thần Hi có ý thức được mạng anh ta không còn bao lâu, trong lòng đang suy nghĩ, Tiêu Tề có phải luyến tiếc cô hay không.
Cho nên, mới có thể theo sát cô như vậy, đi chỗ nào cũng theo, hận không thể liếc mắt nhìn nhiều hơn, hận không thể nói với cô một câu nói nhiều hơn, cũng là không tiếc nuối, có phải hay không?
Hạ Thần Hi dừng bước, xoay người, Tiêu Tề không ngờ cô sẽ dừng lại, kinh ngạc nhìn cô, Hạ Thần Hi nói, "Tiêu Tề, tôi hỏi anh, anh có phải sinh bệnh hay không?"
Tiêu Tề lắc đầu, "Không có, thân thể anh rất tốt, chỉ là gần đây có chút không thoải mái."
"Chỗ nào không thoải mái?" Hạ Thần Hi cố tìm tòi.
Tiêu Tề nói, "Trước đây anh và em đi làm nhiệm vụ, bị thương mấy lần, giờ bị di chứng, hằng năm hai tháng này, sẽ hơi có cảm giác buồn bực khó chịu, thỉnh thoảng cũng sẽ phát sốt. Qua mấy tháng này sẽ không có vấn đề, thân thể anh xưa nay rất tốt."
Hạ Thần Hi không biết có nên tin Tiêu Tề không, nói bị thương, Tiêu Tề bị thương, nào có nhiều hơn cô, cô toàn thân đều là đau nhức, cũng không thấy có cái di chứng gì, Tiêu Tề có thể có cái di chứng gì.
Hơn phân nửa là lừa cô đi.
Lúc cô rời đi, cũng không có phát hiện gì.
Tiêu Tề nhìn ra ý nghĩ của cô, nhàn nhạt cười nói, "Thần Hi, anh nói là lời nói thật, anh sẽ không lại lừa em, anh thề."
Hạ Thần Hi miễn cưỡng tin anh ta.
Có nên tin hay không, còn là một vấn đề rất nghiêm túc, chỉ là không có biện pháp, hiện nay chỉ có thể tin Tiêu Tề .
Cô cũng không muốn anh ta thật sự có cái bệnh gì không thể trị, bệnh chết ở bên người cô, bằng không, cô sẽ áy náy nhiều, cô cũng hi vọng Tiêu Tề khỏe mạnh, trường thọ, không hi vọng anh ta gặp chuyện không may.
Cô từng yêu thương sâu sắc nam nhân này, cô hi vọng anh ta bình an.
"Tôi không muốn anh đi theo tôi, tôi tản bộ một lúc sẽ về."
Tiêu Tề lại khăng khăng muốn đi theo cô, Hạ Thần Hi bất đắc dĩ, chỉ có thể theo anh ta, bất tri bất giác tới vườn hoa bách hợp bên cạnh, Hạ Thần Hi dừng bước lại, dĩ vãng, cô rất ít đến vườn hoa bách hợp bên này.
Hôm nay, bất tri bất giác tới.
Tiêu Tề, kỳ thực, anh vẫn muốn cùng tôi cùng nhau, lại một lần nữa thưởng thức vườn hoa bách hợp này sao.
Tôi theo mong muốn của anh.
Cô không biết lời Tiêu Tề, rốt cuộc là thật hay giả, cho nên, cô dùng lương tâm của mình bằng hết khả năng có thể, sẽ thỏa mãn nguyện vọng của Tiêu Tề.
Tiêu Tề thấy cô dừng bước lại, quả nhiên rất vui vẻ.
Hạ Thần Hi ngồi ở dưới tàng cây gần cây táo.
Hoa bách hợp mặc dù héo rũ một ít, nhưng vẫn rất đẹp, đặc biệt một màu trắng của ốc đảo, càng thấy mỹ lệ.
Tiêu Tề rất vui vẻ, "Em hôm nay thế nào có hưng trí đi ngắm hoa?"
Cô không phải rất chán ghét đến bên này sao? Mỗi lần đến bên này, chung quy làm cho cô nhớ tới chuyện đã qua, cho nên, cô rất chống cự, không nghĩ tới hôm nay sẽ chủ động đến. Trong lòng anh rất vui mừng, cũng không dám biểu hiện quá mức.
"Vườn hoa bách hợp này được trồng trong sa mạc, không thưởng thức chẳng phải là đáng tiếc." Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, "Chỉ tiếc a, có không ít hoa bách hợp héo rũ ."
Tiêu Tề nói, "Thần Hi, em yên tâm, hôm nay người đi mua hoa sẽ trở về, hoa bách hợp héo rũ sẽ bị thay."
"Tiêu Tề, kỳ thực, mặc dù thổ nhưỡng ốc đảo màu mỡ, thế nhưng, ở đây nhiệt độ quá cao, cũng không thích hợp trồng hoa bách hợp, anh còn không đủ tháo vác, tôi nghĩ, một tháng ở đây sẽ chết rất nhiều hoa bách hợp, anh thay cũng vô ích."