An Tiêu Dao tiếp tục nói, “nếu có khả năng, tôi hi vọng cậu hết sức học hành trở thành người tín nhiệm, cũng cố gắng hết khả năng lập thành một nhóm, như tôi, Vân Sinh, Long Tứ, Lục Trăn , tốt nhất là cùng trạc tuổi với cậu, tương lai có thể trở thành người phụ tá đắc lực.”
“Đây là muốn bồi dưỡng người kế nghiệp đời thứ hai sao?” Hạ bảo bối ngẩn ra.
An Tiêu Dao nói, “ Đây cũng không phải, tôi đề nghị cầu bồi dưỡng người thân tín của mình, trừ cậu là người lãnh đạo thứ hai ra, tương lai khả năng có mấy đứa bé của chúng tôi được bồi dưỡng, nếu như bọn chúng không ra gì, có thể suy nghĩ thêm những người khác.”
Cố Thất Thất, “...”
Hạ Thanh, “...”
Hạ bảo bối 囧, bà xã ông còn ở đây, không ra gì gì đó có thể không cần nói ra không.
“Này, Anh đây là có ý gì, lo lắng em sẽ sỉnh a một đứa bé không ra gì?” Hạ Thanh giơ tay lên đánh, “Dù cho em có không thông minh bằng anh, cũng không đến mức sinh ra một đứa con ngu ngốc đi.?
An Tiêu Dao bình tĩnh sờ đầu của cô, “Bà xã à, đừng lo lắng, anh đã tính qua, cho dù em có là một người ngu ngốc, tương lai con của chúng ta cũng có chỉ số thông minh ở mức bình thường, cho nên em không cần lo lắng đứa bé có chỉ số thông minh quá thấp.”
Cố Thất Thất, “...”
Hạ bảo bối cười to, An Tiêu Dao ông thật là mặt dầy.
Hạ Thanh cười mắng, “Không biết xấu hổ.”
Một tổ chức lớn như vậy, là do bọn họ liều mạng có được, là giang sơn của bọn học, nếu không phải đủ tín nhiệm, anh không thể giao cho người khác, cho nên bồi dưỡng con cháu của mình là quan trọng nhất.
Đương nhiên, nếu là bọn nhỏ không có hứng thú, anh cũng không thể cưỡng cầu.
Hạ Thanh nói, “Mặc kệ học cái gì, con nên nghĩ học cái gì là trọng yếu nhất, không muốn sự cống hiến của vương bài, một năm tiêu phí nhiều tiền như vậy để bồi dưỡng con cũng không phải để thành phế phẩm, mọi thứ đều cần phải học hỏi.”
Hạ bảo bối nhíu mày, đây cũng là lời nói thật.
Cố Thất Thất nói, “ Ta nhẹ nhàng nhất, trừ học đấu xạ kích ra, là một đặc công xuất sắc, những phương diện khác hoàn toàn đều không muốn có.”
“╮(╯▽╰)╭, Mọi người tuyệt đối là kéo cừu hận.” Hạ bảo bối nói, nhảy lên, “Con đi săn thú, tìm một cái món ăn thôn quê để nướng.”
“Anh, chờ em một chút…” Tiểu Manh Oa nhảy lên, cũng muốn theo đi.
“Em tự đi đi, anh không cõng đâu.”
“Được, em sẽ tự mình đi.” Tiểu Manh Oa chạy đến nắm tay cậu.
Hạ Thanh nói “Trong rừng rậm rất nguy hiểm.”
“Không có việc gì, đây không phải là lần đầu tiên con mang cô bé vào rừng.” Hạ bảo bối quay đầu lại, phất tay không sao cả, dẫn Tiểu Manh Oa đến rừng rậm, trời còn đang sáng choang, trong rừng rậm vô cùng sáng sủa.
Thương xuyên huấn luyện trong rừng rậm, đương cũng không khó đi, không gồ ghề.
“Anh, muốn ăn táo không?”
“Em ăn đi.” Hạ bảo bối sờ sờ mặt cô bé, dắt cô hướng chỗ sâu nhất trong rừng rậm đi, gặp được bụ gai liền ôm cô bước qua, đã sớm quên lời thề không bao giờ giúp cô, thật là không tìm thấy một con gà rừng, Hạ bảo bối đem Tiểu Manh Oa đặt ở tảng đấ phía sau, “Ngồi yên đừng cử động, anh đi bắt, một lúc sẽ quay trở lại.”
Tiểu Manh Oa gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ăn táo cô mang theo.
Toàn bộ rừng rậm là của họ, vùng này cũng rất an toàn, Hạ bảo bối cũng không phải lần đầu tiên mang cô theo, mỗi lần Tiểu Manh Oa đều rất ngoan ngoãn, cũng không chạy loạn, Hạ bảo bối cũng rất yên tâm.
Cậu lấy đao ngay ở gần đó, vót một mũi tên, lấy cây cung được dấu đi khi đi săn gà rừng, đuổi được một đoạn, cuối cùng cũng tìm được một thời cơ tốt, giương cung lên bắn con gà liền nằm bất động.