Sắc mặt Tiêu Tề sắc mặt trầm xuống, đột nhiên đứng lên, phẩy tay áo bỏ đi.
Hạ Thần Hi cười lạnh, bị cô nói trúng tim đen, lại thẹn quá hóa giận đi.
Hạ Thần Hi nhìn Tiêu Tề xa xa đi hướng hắc quả phụ, giống như cái gì cũng không nói, vượt qua hắc quả phụ liền hướng tòa thành đi, hắc quả phụ yên tĩnh theo ở phía sau Tiêu Tề, Hạ Thần Hi nhìn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Kỳ thực, thẳng tới trời cao có cái gì không tốt?
Mỹ mạo, đẹp, kiên cường, kiên trinh, liệu có mấy người phụ nữ được như vậy, khó nhất chính là đối với Tiêu Tề một mảnh tâm.
Toàn tâm toàn ý, chỉ nghĩ hài lòng Tiêu Tề.
Hắc quả phụ vì Tiêu Tề mà sống, Tiêu Tề lại nhìn không thấy, rất tiếc nuối.
Nếu là Tiêu Tề có thể quên chính mình, lựa chọn tiếp nhận hắc quả phụ, chẳng phải là đều đại vui mừng, cục diện cũng sẽ không rối rắm như vậy.
"Meo meo, mi nói xem, mi nguyện ý quên đi một người trong quá khứ, nguyện ý lựa chọn người trước mắt không?"
Meo meo ngao ô một tiếng, vô pháp trả lời Hạ Thần Hi.
Vào đêm, Hạ Thần Hi trở về tòa thành rất sớm, sớm tắt đèn đi ngủ, nghĩ chờ Đường Bach Dạ, ai biết, đợi đến nửa đêm cũng không thấy Đường Bach Dạ, Hạ Thần Hi đứng lên, chạy đến ban công.
Lại đợi một giờ, vẫn không có bóng dáng Đường Bach Dạ.
Hạ Thần Hi buông tha , trở về phòng đi ngủ.
Có lẽ, Đường Bạch Dạ có chuyện gì đình lại , anh dù sao làm bộ thành người khác, không dễ dàng thoát thân, có thể tới một lần rất không dễ dàng rồi, tối hôm qua có thể tới, đã rất tốt rồi. Hôm nay hẳn là có chuyện đình lại .
Không đến cũng tốt, sẽ không bị người nắm lấy.
Chỉ là, cô nhớ Đường Bạch Dạ.
Ban đêm rất yên lặng, mặc dù chưa gặp được Đường Bach Dạ, nhưng biết anh ở trong sa mạc, tâm Hạ Thần Hi cũng yên ổn hơn, một đêm ngủ ngon, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.
Ngày hôm sau, Hạ Thần Hi thức dậy sớm.
Đi xuống lầu, phòng khách không có một ai.
Tiêu Tề không rời giường làm bữa sáng, điểm tâm, vào giờ này Tiêu Tề đại đa số đã đứng dậy làm tốt bữa ăn sáng, bây giờ còn chưa gặp được người, chẳng lẽ là ngủ quên ? Hạ Thần Hi cũng không đi quấy rầy Tiêu Tề, không phải nói không có Tiêu Tề, cô sẽ không có bữa sáng để ăn.
Chính mình làm một phần bữa sáng đơn giản, Hạ Thần Hi vừa mới bưng ra liền nhìn thấy hắc quả phụ chạy bộ sáng sớm trở về, sắc mặt cô ấy đỏ bừng, đổ mồ hôi nhễ nhại, phảng phất trong nước mới vớt ra , hắc quả phụ thấy Hạ Thần Hi tự làm bữa sáng, cũng có chút ngoài ý muốn.
"Tiêu Tề còn chưa tỉnh sao?"
"Không biết, có thể còn chưa có tỉnh đi." Hạ Thần Hi nói, yên tĩnh dùng bữa sáng, hắc quả phụ trầm mặc lên lầu, chờ hắc quả phụ rửa mặt chải đầu, thay đổi y phục xuống, Hạ Thần Hi cũng ăn xong bữa sáng.
Tiêu Tề xưa nay thức dậy sớm, đã tám giờ còn chưa gặp được bóng người, hắc quả phụ cảm thấy rất kỳ quái, nhịn không được đi đến nhìn phòng ngủ lầu hai, vừa nhìn giật mình, Tiêu Tề phát sốt, mơ mơ màng màng , hình như mê man bất tỉnh.
Hắc quả phụ cuống quít tìm ra hòm thuốc, lấy ra thuốc hạ sốt cho Tiêu Tề.
Hạ Thần Hi cũng không ngờ Tiêu Tề sẽ phát sốt, cô nhìn hắc quả phụ mang mang thuốc đến, trong lòng cũng rất lo lắng, hắc quả phụ sốt ruột , hai tiếng đồng hồ qua đi, Tiêu Tề sốt cao không lùi, hắc quả phụ đến phòng bếp lấy ra một lọ rượu, đổ vào chậu nước, bưng lên lầu, lấy rượu lau toàn thân Tiêu Tề.
Sa mạc không có bác sĩ, nếu là đi tìm bác sĩ, thứ nhất một hồi, lãng phí thời gian không nói, có thể sẽ làm lỡ bệnh tình, chỉ có thể dùng phương pháp ngốc như vậy, nhìn nhìn có thể hạ sốt hay không...
Hắc quả phụ ở lầu hai vội vàng giúp Tiêu Tề hạ sốt, Hạ Thần Hi hơi ngẩn ra.