Editor: boconganh1503
Hạ Thần Hi rất ít nổi giận, cô yêu cười, luôn luôn cười híp mắt , cho dù là sinh khí, cũng cười híp mắt, trừ lần trước uống hơi nhiều, mới răn dạy Lâm Lâm, Tiết Giai Vân cùng Thái Gia chưa từng thấy Hạ Thần Hi phát hỏa.
Đây coi như là lần thứ hai.
Tiết Giai Vân phát huy sức tưởng tượng của mình, "Chẳng lẽ tối hôm qua sau khi hẹn họ xong, Đường tổng muốn bá vương ngạnh thượng cung, lại chọc giận cậu sao?"
"..."
Thái Gia nói, "Thần Hi, tối hôm qua các người rõ ràng rất mật ngọt, thế nào cách một ngày liền thề thốt phủ nhận, yên tâm, chuyện này chỉ mấy người chúng ta biết, tuyệt đối sẽ không nói lung tung, nói đi, nói đi, cô cùng Đường tổng đã đến mức độ nào rồi?"
Hạ Thần Hi nghĩ đến cảnh tượng sáng sớm hôm nay, tâm tình rơi xuống đáy cốc.
Lại lười biếng nằm trên bàn.
"Chị tôi nói, bọn họ cầu về cầu, lộ đường về, tám đời đều không thể nào có kết quả." Hạ tiểu thư rất phiền muộn, tâm tình rất tệ, cầm văn kiện ném lung tung.
Tiết Giai Vân nhìn trời, "Hẹn hò buổi đầu tiên liền trở mặt, Đường tổng thực sự không biết nắm chặt cơ hội."
Có người lục tục đến phòng làm việc, Thái Gia cũng trở về phòng tổng giám làm việc, bát quái dừng ở đây.
Hạ Thần Hi đi phòng giải khát nấu một ly cà phê, vừa mới bưng trở về, Tiết Giai Vân liền ném cho cô một ổ bánh mì, "Sáng sớm không được để bụng rỗng uống cà phê, cậu biết nói người khác, thế nào mình lại không làm được."
Hạ Thần Hi ngửi hương cà phê, quấn quýt nhìn bánh mì.
Thật tình không muốn ăn.
Chỉ muốn uống cà phê.
Hạ Thần Hi nhìn hộp nữ trang của Tiết Giai Vân, ngăn kéo cậu cái gì cũng có sao?"
"Cái gì cần có đều có, còn có kẹo cùng quả hạch, cậu có muốn ăn hay không?"
"Không muốn!"
Dưới dự ép buộc của Tiết Giai Vân, Hạ Thần Hi cắn mấy miếng bánh mì, lại uống cà phê nâng cao tinh thần.
...
Giờ làm việc tới, nhân viên lục tục tới.
Lâm Lâm rạng rỡ đi làm, hôm nay cô trang điểm màu hồng nhìn rất trẻ trung, thoạt nhìn khí sắc phấn nộn, vô cùng mỹ lệ, Hạ Thần Hi cúi đầu nhìn bản vẽ của cô, lười ngẩng đầu, đột nhiên có chút ghét vị trí của mình.
Cô cùng Tiết Giai Vân vừa lúc cùng Lâm Lâm mặt đối mặt.
"Thần Hi, ở đây kết cấu lực có chút vấn đề, cậu đến xem thử." Tiết Giai Vân trượt ghế tựa qua đây, bắt tay lấy bản thiết kế đưa cho Hạ Thần Hi xem, "Phòng thiết kế đồ trẻ con này hôm qua đã chuẩn bị tốt ."
"Tớ xem một chút." Hạ Thần Hi lấy tới, dây xích tay óng ánh kim cương vô cùng chói mắt, xẹt qua một tia ánh sáng lấp lánh.
Tiết Giai Vân cười hỏi, "Cậu mua dây xích tay này lúc nào, thật xinh đẹp."
Lòng Hạ Thần Hi trầm xuống, đột nhiên cảm thấy ảo não, tối hôm qua Đường Bạch Dạ phát một tin nhắn, bảo cô phải mang dây xích tay, hôm nay lúc chuẩn bị đi, vừa lúc thấy dây xích tay, ma xui quỷ khiến lại mang vào.
"Tớ nhớ cậu không thích mua trang sức, là bảo bối giúp cậu chọn, hay người khác tặng ?"
Hạ Thần Hi thầm nghĩ, Tiết Giai Vân cậu không phải ký giả thực sự là quá lãng phí .
Tiết Giai Vân nói, "Nghe nói người đàn ông tặng xích tay cho phụ nữ chỉ có một ý tứ, đó là muốn buộc người đó lại."
"Cậu suy nghĩ nhiều." Hạ Thần Hi nói.
Lâm Lâm nói, "Thần Hi dây xích tay của cô, hình như là khuynh thành quốc gia, hôm qua mới vừa bán ra, Đông Nam Á chỉ có hai cái, một ở Hồng Kông bán ra, một ở thành phố S bán ra. Tôi cũng rất muốn mua, Đường ca ca nói muốn mua cho tôi làm quà sinh nhật, khả năng không mua được, Thần Hi vận khí cô thật tốt."
Hạ Thần Hi cởi dây xích tay ra, phóng tới trong ngăn kéo.
Không muốn đeo.
Trong lòng cô không vui đến cực điểm, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, Đường Bạch Dạ tối hôm qua mang cô đi mua dây xích tay, chẳng lẽ thực sự là mua cho Lâm Lâm , cô thuận miệng nói một câu thích, anh liền cho cô sao ?
Hỗn đản!
Chẳng lẽ thật coi cô là thùng rác sao?
Đường Bạch Dạ, tên khốn này! ! ! ! ! ! !