Đường Bạch Dạ mạnh mẽ, bá đạo, tính tình lại rất khó chịu, mưa nắng thất thường, quan trọng nhất người này là ngựa đực, hoa tâm, phong lưu, ăn trong bát nhìn trong nồi.
Tiêu Tề cũng mạnh mẽ, bá đạo, nhưng anh rất trầm ổn, nói không nhiều, cũng không khôi hài. Mặc dù cho không nhớ gì nhiều, nhưng lại rất tín nhiệm, quan trọng nhất là, người này thoạt nhìn rất chung tình.
Thoáng cái tám năm, có người đàn ông nào chờ đợi được tám năm chứ.
Bằng vào điểm này, Tiêu Tề đã khiến cô cảm động.
Đường Bạch Dạ là linh phân trượng phu, mãn phân tình nhân.
Tiêu Tề là mãn phân trượng phu, linh phân tình nhân.
"Hoa hồng cũng là anh tặng sao?" Hạ Thần Hi hỏi.
Tiêu Tề một hoảng hốt, đột nhiên điện thoại của anh reo, anh nói một tiếng xin lỗi, lấy điện thoại nghe, nói tiếng Tây Ban Nha, Hạ Thần Hi nghe hiểu được, anh ở trước mặt cô nói... không hề kiêng kỵ.
"Tiếp theo nhóm châu báu vận chuyển bằng đường hàng không, đến Bắc Mỹ, đừng cho bọn họ cơ hội."
...
"Tôi tạm thời không thể hồi châu Âu, bên này có chút việc, tôi còn muốn xử lý, cậu đi tìm Phương Đông, anh ta tiếp nhận cũng giống như tôi không có sai biệt gì."
...
"Đương nhiên, chuyện bên này rất quan trọng, với tôi mà nói, không có gì quan trọng hơn so với cô ấy."
...
"Không thể đi, tôi không bỏ được..."
...
"Đúng vậy."
...
"Tốt, tạm biệt."
Tiêu Tề cúp điện thoại, quay đầu lại nói, "Xin lỗi."
"Không có gì." Hạ Thần Hi mím môi, cũng không thèm để ý.
Không có gì so với cô quan trọng hơn.
Tiêu Tề là đang nói cô sao?
Bởi vì cô, mà anh vẫn ở thành phố S, không về châu Âu, dường như phát sinh chuyện gì gấp, anh không quay về không có vấn đề gì sao?
Tiêu Tề cũng không hỏi cô có nghe hiểu được hay không.
Nói đến ngôn ngữ.
Hạ Thần Hi rất trâu bò.
Kỳ thực, trong sơ yếu lý lịch cô có ghi biết bốn loại ngôn ngữ, nhưng thật ra cô có thể giao tiếp thành thạo mười ba ngôn ngữ, có thể hằng ngày chào hỏi, ứng phó nói chuyện thì cô biết rất nhiều ngôn ngữ.
Tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Hàn, Tây Ban Nha ngữ, □□ ngữ, tiếng Đức, tiếng Pháp, Italy...
Tất cả đều là chuyện nhỏ với cô.
Lúc đi học, có một sinh viên người Columbia, thường xuyên dùng tiếng Tây Ban Nha mắng chửi người, Hạ Thần Hi ngoài ý muốn nghe hiểu được, trừ mấy địa phương dùng ngôn ngữ cá biệt nên không hiểu, còn lại thì không có vấn đề.
Sau đó cô về nhà mở tivi kênh toàn cầu, xác định chính mình có thể nghe hiểu được, có thể nói rất nhiều ngôn ngữ.
Cô thử một lần, đem mình dọa sợ.
Cô không biết vì sao, nhưng trong lý lịch của cô không viết qua nhiều ngôn ngữ.
Này có chút dọa người.
Cho nên, Hạ bảo bối cũng nói được nhiều thứ tiếng, tất cả đều xuất xứ từ Hạ Thần Hi, cô có bản lĩnh gì, chỉ cần cảm thấy phải dùng tới, đều dạy cho Hạ bảo bối.
"Đúng rồi, Thần Hi, meo meo rất lâu không thấy em ."
"Ai là meo meo?"
"Là tiểu sủng vật của em." Tiêu Tề cười nói, "Rất thông minh, mấy ngày nữa sẽ đưa đến, đến lúc đó em nhìn một chút thử có nhận ra nó không."
"Chó con sao?"
"Mấy ngày nữa em sẽ biết." Tiêu Tề cười.
Hạ Thần Hi thật không ngờ, với tính tình của mình có thể dưỡng được sủng vật.
Đêm đã khuya, Tiêu Tề chở Hạ Thần Hi về nhà.
Hạ Thần Hi về dưới lầu.
Tiêu Tề cũng theo xuống xe.
"Thần Hi a, đáp ứng anh, không để cho anh vô duyên vô cớ tìm không được em, được không?"
Hạ Thần Hi trong lòng thấy khó chịu, Tiêu Tề đi tới trước mặt cô, hơi vuốt mái tóc dài của cô, "Anh thật sự không thể thêm tám năm không có em nữa, dù cho anh từng không tin tưởng em, đã phạm sai lầm."
"Này trừng phạt tám năm, cũng đủ rồi."
...
"Đừng lần nữa biến mất, đừng lần nữa một tiếng cũng không nói liền rời đi, đáp ứng anh."
Giọng của anh có chút lo lắng cùng do dự, cùng dáng vẻ tự tin thường ngày của anh khác nhau một trước một vực
Hạ Thần Hi trong lòng nặng nề, "Được."
Cô đáp ứng anh.