Lục Trăn nhíu mày, được, lúc nào anh cảnh giác trở nên thấp như thế, vậy mà người ta đều đến sau lưng cũng không phát giác ra được, thật đáng chết, no ấm tư dâm dục quả nhiên không giả, ăn no một trận cái gì đều không liên quan, tai đều điếc .
“Đem vũ khí vứt bỏ.” Người phía sau rống to hơn.
Lục Trăn đã đánh mất vũ khí, dựa theo phân phó của anh ta giơ tay lên, chậm rãi xoay người lại, anh thiếu chút nữa hô hô một tiếng, ông trời ngươi thực sự là quá cấp lực, vậy mà chỉ trở về một gã lính đánh thuê, người nọ nhe răng cười, đạn lên đạn, “Hóa ra anh ở ngay phía sau chúng tôi... ...”
Lục Trăn chậm rãi quyến rũ ra một mạt tươi cười, đột nhiên thân thể một oai, người nọ nhận thấy được không đúng, họng súng đối Lục Trăn nổ súng, Lục Trăn nghiêng người, bay ra một phen lợi hại dao nhỏ, cắm thẳng tới cổ của anh ta.
Cùng lúc đó, tiếng súng vang lên.
Lục Trăn trên lưng đeo trang bị của chính mình, lại tháo trang bị của nam nhân xuống, mang theo cùng nhau, rút dao ra máu chảy đầm đìa, hướng một cái hướng khác chạy như điên, Lục ca ca vừa mới ăn no, khí lực cũng lớn, lúc này là chạy thoát thân a, tốc độ rất cấp tốc.
Người của Hồng Sư mới vừa đi ra không xa, quay đầu lại rất nhanh, nghe thấy tiếng súng, toàn bộ đều sẽ quay đầu lại, Lục Trăn phải chạy.
Đây là một gã đủ tư cách lính đánh thuê, nhưng cũng là phạm sai lầm lầm, anh ta không nên cùng anh nhiều lời lời vô ích, cũng không nên để cho anh xoay người lại.
Đối với bọn họ mà nói, bất luận bên người có một vật phẩm gì đều phải là vũ khí, ở trong rừng rậm, vũ khí ngược lại là bắt buộc.
Bởi vì tiếng súng vang lên, như vậy sẽ kinh động dã thú trong rừng rậm, trong rừng rậm này có loại báo săn cùng sói khuyển, càng có một chút ăn thịt động vật cỡ lớn, có thể không kinh động bọn chúng, sẽ không muốn kinh động bọn chúng.
Lúc trước bọn họ đều là tay không huấn luyện, không ai nổ súng, nhưng trên người luôn mang theo súng, nếu là nổ súng, sẽ cùng với mình buông tha huấn luyện, lần sau lại đến.
Cho nên, Lục Trăn rất không nghe theo lại chính là súng ống.
Quả nhiên, vừa mới chạy ra không được 1 km liền nghe đến phía sau có tiếng bước chân, không ngừng thét to, đuổi kịp, Lục Trăn mất mạng chạy, tận lực hướng chỗ đất cứng rắn chạy, miễn cho lưu lại dấu chân.
Lúc này đã buổi trưa, vừa lúc mặt trời, trong rừng rậm thỉnh thoảng cũng thấy ánh mặt trời, Lục Trăn căn cứ trực giác của mình phán đoán phương hướng, chạy đủ ra 30km, vác nặng 50kg. Phía sau vẫn như cũ có tiếng bước chân, Lục Trăn tạm thời dừng lại, đem hai túi trang bị trùng hợp thành một túi trang bị, người này còn có nước, hiện nay đây là cái anh rất cần.
Sau khi anh đem đồ vật chỉnh hợp, đã vứt một vật to, chỉ còn lại có 30kg, Lục Trăn một lần nữa trên lưng trang bị, khom lưng ở trong rừng rậm chạy như điện.
Chạy đến một chỗ rừng rậm trú, Lục Trăn căn cứ đất đai rung động phán đoán lộ trình của bọn họ, tạm thời nghe không hiểu, tối thiểu cũng muốn 20 phân mới có thể đuổi theo anh, này trời đều nhanh tối, Lục Trăn nheo mắt lại.
Anh không thể chạy nữa, anh phải phản kích.
Rừng rậm trời tối, nguy hiểm trầm trọng, trừ phi anh muốn chết, bằng không nhất định không thể ở trong rừng rậm anh chạy như điên, nếu không, anh cũng sẽ mất đi tính mạng, có thể ai biết giẫm đến một cái cạm bẫy của thợ săn hay không.
Lục Trăn bắt đầu sắp xếp cơ quan, đây là lúc đó anh và An Tiêu Dao cùng nhau phát minh, chuyên môn săn giết động vật cỡ lớn, bởi vì lúc đó hai người bọn họ tương đối xui xẻo, chạy đến một ổ sói phụ cận, xung quanh mấy trăm đầu sói.
Bọn họ phải muốn săn giết bọn chúng, bằng không có chạy đằng trời.
Anh tước một củi gỗ, chẻ thành những mũi tên gỗ, căn cứ thời gian hữu hạn, làm một loạt trang bị kích hoạt phóng ra, anh sử dụng một ít linh kiện trong trang bị, thứ này không khó hoàn thành, ở lối vào các cơ quan kích hoạt.