Editor: duong lieu
Daniel không yên lòng, xử lý tài liệu Lục Trăn đưa tới, trên cơ bản, phần cho vay này có thể phê xuống, Lục Trăn thầm nghĩ, chẳng lẽ thực sự dựa vào quan hệ có thể, anh cảm thấy phần tài liệu này cũng không đầy đủ hết.
Daniel vậy mà nguyện ý phê .
Tâm tư anh cũng không ở việc này, tự nhiên cũng là không nói gì.
Hai người hẹn cùng đi quán bar.
Ăn cơm xong, vẫn uống rượu, nói chuyện phiếm, Lục Trăn nói không nhiều, bởi vì anh cảm giác không đúng lắm, có một loại cảm giác không quá dung hợp, có lẽ anh suy nghĩ nhiều, anh cũng không biết, không có biện pháp mở rộng lòng.
Anh hồi bé, mặc dù đã ở lợi dụng Daniel, nhưng khi đó, anh rất ỷ lại Daniel, anh nhớ có một lần trên trấn nhỏ xảy ra chuyện, chuyện đầu tiên anh nghĩ chính là Daniel có gặp chuyện không may hay không, lại không quan tâm chính mình.
Nhưng hôm nay, anh lại cảm thấy bọn họ không hợp nhau.
Đây là vì sao?
Một ít chuyện cũ, mọi người đều lấy giọng điệu vô cùng nhẹ nhõm nói đến.
Lục Trăn nguyên còn hoài nghi, anh ta rốt cuộc là có phải Daniel không, đợi nói chuyện phiếm mới phát hiện, anh ta là, một chuyện, người khác cũng không biết, chỉ có bọn họ biết, Daniel cũng có thể quen thuộc nói đến.
Lục Trăn cuối cùng nghi hoặc cũng đã biến mất.
“Uống nhiều một chút.” Daniel vẫn đang uống rượu, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn Lục Trăn, càng có một loại nói không nên lời quyến rũ, vô cùng hấp dẫn người, Daniel đều cảm thấy nam nhân này thực sự là một yêu tinh.
Ý định câu người.
Anh xưa nay thích loại hình này, bây giờ khó có được có người tự động đưa tới cửa, Daniel đương nhiên hoan nghênh, huống hồ anh nhìn ra Lục Trăn đối với Daniel có chút áy náy, như vậy, anh làm cái gì, Lục Trăn không phản đối đi.
Anh cảm giác, Lục Trăn có chút thích Daniel trước đây.
Cho nên, anh mới dám làm càn như vậy.
Lục Trăn mi tâm nhăn nhăn, trái lại không nói chuyện, cũng vẫn uống rượu.
Daniel nghĩ cái gì, anh trong lòng biết rõ ràng, chỉ là, Lục Trăn có chút bài xích, lại không cự tuyệt, bởi vì anh đem Daniel thực sự trở thành Daniel, anh là rộng lượng, đến cuối cùng, ngược lại là Daniel gọi dừng.
Anh không sai biệt lắm say, hai người nói lời từ biệt, Lục Trăn đề nghị đưa anh ta trở lại, Daniel lắc đầu, kêu phục vụ. Daniel vừa mới trở lại nhà mình, đột nhiên bị người nắm cổ áo đặt tại trên đầu xe, anh uống được có chút bối rối, đầu bị đập chóng mặt .
Nolan thiếu tá thanh âm băng lãnh được dọa người, “Tôi bảo anh liền cách xa Lục Trăn một chút, anh dám đánh chủ ý với anh ta?”
“Nếu như anh muốn chết như vậy, tôi sẽ thành toàn anh.”
Họng súng đen thùi, chỉ vào huyệt thái dương anh.
Daniel tỉnh rượu hoàn toàn, dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Anh ta vẫn theo bọn họ?
Rượu của anh toàn tỉnh, động cũng không dám động, “Thiếu tá, tôi bảo đảm, sẽ không có lần sau nữa, xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha tôi lần này.”
Nolan toàn thân tản mát ra một cỗ luồng không khí lạnh, thanh âm trầm lãnh như là theo địa ngục mà đến, “Daniel, có những chuyện tương tự phát sinh nữa, tôi một phát bắn chết anh!”
Anh cuối cùng cũng buông ra kiềm chế đối với Daniel, Daniel xoa xoa bả vai của mình, nghĩ thầm nam nhân này cũng quá bạo lực, anh nhìn thiếu tá, thiếu tá vẻ mặt xanh đen, Daniel lòng còn sợ hãi.
Lại cảm thấy có chút buồn cười.
Tại sao vậy chứ?
Anh nói, “Thiếu tá, anh để tôi lừa anh ta, lại không cho phép chúng tôi đi uống rượu, nói như thế nào nhận thức người sau khi tách ra hai mươi năm, uống rượu cũng phạm vào anh sao?”
Nolan thiếu tá trầm giọng nói, “Tôi để anh sắm vai tôi, chỉ muốn để anh nói cho anh ta biết, cuộc sống anh bây giờ rất tốt, chuyện đã qua không sai biệt lắm đều quên, để anh ta đừng tìm anh nữa, anh đều đang làm cái gì?”