"Khụ khụ. . . . . ." Hạ bảo bối tùy cơ ứng biến, "Ngày hôm qua cũng có người ra giá một trăm ngàn đô mua tài liệu về Lục Trăn và Long Tứ, con cố gắng tốn công máy chủ của lãnh đạo tập đoàn lính đánh thuê, cũng bị ngăn chặn, căn bản không vào được."
"Con có thể vào FBI, không thể vào máy chủ của lãnh đạo tập đoàn lính đánh thuê sao?"
Hạ bảo bối nghiêm túc gật đầu, "Cha, nói rõ ra là lãnh đạo tập đoàn lính đánh thuê còn hơn nhân tài quốc gia."
"Không đến mức đó." Đường Bạch Dạ nhíu mày, "Trên đời hệ thống phòng vệ mnạh hơn so với hệ thống phòng vệ FBI, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện."
Hạ bảo bối kiêu ngạo vỗ ngực, "Giống như con này, trước kia chưa từng xuất hiện."
Đường Bạch Dạ, ". . . . . ."
"Con thật tự kỷ." Đường Bạch Dạ bật cười, xoa đầu con trai.
Hạ bảo bối lộ ra nụ cười ngượng ngùng, vẻ mặt như cùng con không có quan hệ nói, "Di truyền từ cha rất tốt."
Đường Bạch Dạ lại một lần nữa hết chỗ nói.
"Quên đi, cha cũng chỉ muốn thử một lần, bao nhiêu người tấn công máy chủ hệ thống của lính đánh thuê, cũng không ai vào được, có tin đồn, lãnh đạo tập đoàn lính đánh thuê có một cao thủ máy vi tính." Đường Bạch Dạ nói, "Người của cha thử qua rất nhiều lần, cũng không thể tìm được cứ điểm của họ."
Hạ bảo bối thầm nghĩ, Hạ Thiên bé là ai, hệ thống phòng vệ của bé làm sao người khác có thể phá hỏng, đó là chuyện tuyệt đối không thể.
"Cha, cha yên tâm, bảo bối sẽ giúp cha nghiên cứu ." Hạ bảo bối mở mắt nói lời dối trá, chuyện này có thể gạt ngày nào hay ngày đó, dù sao Đường Môn cùng họ có ân oán sâu nặng.
Nói ra, ảnh hưởng tình cảm cha con.
Đường Dạ nói, "Không đề cập đến chuyện hắc đạo nữa, gần đây có vài công ty mới được niêm yết lên sàn chứng khoán, con tìm hiểu xem bí mật của họ."
"Cha , cha muốn làm gì?" Hạ bảo bối thần bí hỏi, bí mật kinh doanh, cái này đơn giản hơn nhiều.
"A, xem lướt qua xem làm sao họ kiếm tiền, thuận tiện xem hồ sơ dự thầu, có mấy người nhà giàu mới nổi làm giao dịch nội bộ, cha phải xem họ có thể giở thủ đoạn gì, cha sẽ lập cái bẫy chờ sẵn."
Trán Hạ bảo bối hiện ra vạch đen, "Cha, đạo đức nghề nghiệp của cha đâu rồi?"
Đường Bạch Dạ cảm khái, "Thứ đó rất quý giá, cha cất trong tủ sắt khóa lại rồi."
Cho tới bây giờ anh chưa hề biết bốn chữ đạo đức nghề nghiệp.
Bảo bối, con thật quá ngây thơ rồi, vậy mà nghĩ cha có thứ này.
Hôm sau đi làm, Đường Bạch Dạ không đi chung xe với Hạ Thần Hi, hai người một trước một sau đi làm, ở bãi đậu xe gặp phải Lâm Lâm, tâm trạng của cô có vẻ không được tốt, thoạt nhìn dáng vẻ rất mệt mỏi, xe không đậu chung một chỗ.
Lâm Lâm nhìn thấy hai người họ một trước một sau đến bãi đậu xe, ánh mắt lạnh lùng.
Cô đợi Đường Bạch Dạ cả buổi tối, anh không về nhà, chẳng lẽ tối hôm qua anh thật sự qua đêm ở nhà Hạ Thần Hi?
Nghĩ đến khả năng đó, tay Lâm Lâm nắm chặt thành quả đấm, Đường Bạch Dạ vừa đi tới, Lâm Lâm thu lại sự giận dữ trên mặt.
Cô cười tạo thành lúm đồng tiền như hoa, "Đường ca ca, chào buổi sáng."
"Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
"Em nói chuyện với bạn, ngủ hơi trễ."
"Cô bé, đừng ngủ quá muộn."
Lâm Lâm cười, khóe mắt liếc thấy Hạ Thần Hi đi tới, Lâm Lâm cười hỏi, "Đường ca ca, hôm nay anh không ở biệt thự, em nghĩ anh đi trước, sao còn đến trễ hơn em?"
Hạ Thần Hi cách họ mấy bước, Đường Bạch Dạ không trả lời Lâm Lâm, quay đầu lại hỏi, "Hạ tiểu thư, ngày hôm qua bản vẽ công trình sửa sang lại xong chưa?"
"Chưa."
"Cô mau sớm chuẩn bị cho tốt, hội nghị ngày mai cần."
"Tôi biết rồi." Hạ Thần Hi cố ý làm người tàng hình.