Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 258: Chương 258: Tưởng công chúa mang thai 5




Đây chính là Đường Bạch Dạ, sau khi anh và người kia trở mặt, nếu kẻ đó không biết điều, anh sẽ lấy hành động nói cho kẻ đó biết, Lão Tử không phải nói đùa, lão tử nghiêm túc, nếu kẻ đó không dừng tay, anh sẽ bất nghĩa.

Hạ bảo bối đọc tin, mỉm cười nói với Hạ Thần Hi, "Mẹ, cha thật là quá gian trá giảo hoạt."

Hạ Thần Hi bình tĩnh nói, "Mẹ của con chính trực ngay thẳng như vậy, sao lại sinh ra con trai có tính tình như con, đương nhiên là công lao Đường Bạch Dạ."

Hạ bảo bối lau mồ hôi.

Sau một tuần đóng kịch, Đường Bạch Dạ hẹn Tưởng Tuệ uống trà.

Gần đây thời gian họ gặp mặt ít, khó có được cơ hội gặp mặt, Tưởng Tuệ rất vui vẻ, song, vừa nhìn thấy sắc mặt Đường Bạch Dạ, bao nhiêu vui vẻ của Tưởng Tuệ tan thành mây khói.

Ánh mắt anh nhìn cô, đã không còn mang theo một chút tình cảm.

Chỉ sợ lúc trước không yêu cô, anh đối với cô vẫn luôn thương yêu .

"Tiểu Tuệ, cô thật quá tùy hứng." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Thị trưởng tạo áp lực cho Đường thị, là chủ ý của cô đúng không?"

"Em không có!"

Đường Bạch Dạ lạnh giọng nói, "Bảy năm nay, có lẽ tôi đã nhìn lầm cô, nghĩ rằng cô biết trước sau, không ngờ cô lại ngu xuẩn như vậy, vì muốn kết hôn với tôi, cô không quan tâm chuyện khác sao?"

"Đường, em. . . . . ." Tưởng Tuệ cắn môi, lẩm bẩm tự nói, "Chúng ta sẽ kết hôn, có phải anh yêu Lâm Lâm nên không muốn kết hôn với em."

"Chuyện này và Tiểu Lâm không có quan hệ." Đường Bạch Dạ nói, ánh mắt sắc bén, "Nếu như cô còn tùy tiện, đừng trách tôi trở mặt, tháng sau là ngày tổng tuyển cử thị trưởng, cô đừng ép tôi ra tay với Tưởng gia."

"Đường Bạch Dạ, anh nói gì?" Tưởng Tuệ biến sắc.

"Lúc trước Tưởng thị trưởng có ân với tôi, tôi sẽ không bất nghĩa với ông ta, lần trước ông ta hay chèn ép Đường thị, tôi đã nói chuyện rõ ràng với ông ta." Đường Bạch Dạ nói, "Một mình cô tùy tiện thì không sao cả, đừng khiến sự nghiệp của cha cô cũng bị cô làm ảnh hưởng."

Tưởng Tuệ như bị rút đi toàn bộ sức lực, ngơ ngác nhìn Đường Bạch Dạ, không tin anh có thể dùng sự nghiệp của Tưởng thị trưởng uy hiếp cô.

Cô làm sai sao?

Cô chỉ muốn được gả cho vị hôn phu của cô mà thôi.

Cô nhu nhược, đối với Đường Bạch Dạ mà nói, đã không có lực sát thương, chỉ còn lại một loại chán ghét, quá quấn quýt si mê, quá cố chấp, đến cuối cùng là làm cho người khác thấy phiền chán, "Từ bỏ hôn lễ này, không thể làm vợ chồng, chúng ta vẫn là bạn bè. Nếu cô vẫn cứ khăng khăng như thế, cô sẽ thân bại danh liệt, Tưởng thị trưởng chuyển đến thành phố B, một mình cô hiểu rõ, cha của cô thương yêu cô như vậy, dù đánh cược cả tiền đồ chính trị của mình cũng phải vì hôn lễ của cô."

"Cô cứ tùy tiện như vậy, nhìn cha cô mất đi vị trí thị trưởng?"

Tưởng Tuệ tức giận nhìn Đường Bạch Dạ, cô hiểu rất rõ, lời Đường Bạch Dạ nói là thật, anh có năng lực như thế, nếu một tên quý tộc nào đó ở thành phố S đến uy hiếp cô như vậy, cô không quan tâm .

Nhưng Đường Bạch Dạ anh nói được là làm được.

"Tại sao anh có thể độc ác như vậy?"

"Bởi vì tôi không yêu cô." Đường Bạch Dạ nói rõ sự thật, "Tưởng Tuệ, từ bỏ đi."

Dù sao từng có bảy năm làm bạn, Đường Bạch Dạ cũng không muốn nói nhiều lời khó nghe, chẳng qua chỉ cảnh cáo Tưởng Tuệ, nếu còn quá đáng.

Trong lòng như bị từng nhát dao đâm vào.

Đau đến mức lục phủ ngũ tạng tan nát.

Cô sẽ bỏ qua như vậy sao?

Nếu không từ bỏ, cô thật sự làm cha mất đi tiền đồ sao?

"Tiểu Tuệ, cô biết, tôi không phải là một người đàn ông tốt."

Tưởng Tuệ đứng lên, hai mắt đẫm lệ, vừa mới đứng lên, muốn nói điều gì, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể mềm nhũn, ngã trên mặt đất.

Đường Bạch Dạ cả kinh, cuống quít bế cô, đưa đi bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.