Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 261: Chương 261: Tưởng công chúa mang thai 8




Trong phòng khách, chỉ có Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ.

Hạ Thần Hi nói, "Bảo bối chỉ một lúc nghĩ không thông, anh đừng quá để ý."

Hạ bảo bối vẫn hy vọng họ có thể kết hôn, thành một gia đình, hôm nay nghe nói Tưởng Tuệ mang thai, Đường Bạch Dạ có thể sẽ lấy Tưởng Tuệ, tâm tình của bé làm sao có thể tốt, tự nhiên rất tức giận.

Đường Bạch Dạ hỏi, "Còn em?"

Hạ Thần Hi quên mọi buồn bực trong lòng, "Mang thai là chuyện tốt."

Tay Đường Bạch Dạ chợt nắm chặt thành quả đấm, lạnh lùng cười, "Cứ như em khẩn trương muốn giao anh cho người phụ nữ khác?"

Hạ Thần Hi bình tĩnh nhìn Đường Bạch Dạ, nhẹ nhàng nói, "Đường Bạch Dạ, vốn dĩ anh không thuộc về tôi, anh và Tưởng Tuệ là vợ chồng sắp cưới, cô ấy có thai, là đúng với đạo lý."

"Hạ Thần Hi!" Đường Bạch Dạ quát chói tai, "Rốt cuộc em nhẫn tâm đến mức nào, mà có thể nói ra lời như thế?"

Hạ Thần Hi nói, "Tôi không cảm thấy tôi nhẫn tâm, tôi chỉ cảm thấy tất cả nên trở về đúng với quỹ đạo trước đó, vốn dĩ anh cùng Tưởng Tuệ định kết hôn, bất kể lý do anh không muốn kết hôn là gì, hiện tại cô ấy đã mang thai, lại là con anh, anh nên chịu trách nhiệm."

"Em cùng Hạ Thiên thì sao, anh không cần chịu trách nhiệm sao?" Đường Bạch Dạ cười lạnh hỏi.

Hạ Thần Hi nói, "Chúng tôi không phải là trách nhiệm của anh, mà là cô ấy và đứa bé."

"Em. . . . . ." Đường Bạch Dạ giận không kiềm được, mỗi lần cùng Hạ Thần Hi nói chuyện, anh đều muốn bóp chết cô, dù xảy ra chuyện gì, cô cũng có thể đối xử một cách thờ ơ không quan tâm như vậy, rốt cuộc thì cô quan tâm điều gì?

Hạ Thần Hi nói, "Đường tổng, chuyện này, anh xử lý thế nào là quyết định của anh. Nhưng, tôi nghĩ, mang thai là điều hạnh phúc lớn nhất của phụ nữ, sinh ra con của mình là tất cả mong muốn của của người phụ nữ."

"Đứa bé vô tội , mỗi một đứa bé đều là thiên thần, Hạ Thiên là thiên thần, con của Tưởng Tuệ cũng là thiên thần. Tôi không hy vọng anh vì chúng tôi mà làm tổn thương Tưởng Tuệ và đứa bé."

Đường Bạch Dạ đạp cửa bỏ đi, âm thanh lớn đến mức Hạ bảo bối đang ở trong phòng cũng khiếp sợ, yếu ớt nghiêng đầu ra nhìn.

"Sao cha lại tức giận?"

Hạ Thần Hi thả lỏng, "Ngày nào mà anh ta không tức giận?"

Hạ bảo bối mím môi, "Mẹ, thật sự một chút mẹ cũng không. . . . . . đau lòng?"

"Chơi trò chơi của con đi."

Hạ bảo bối le lưỡi, ngoan ngoãn vào trong phòng.

Ngày hôm sau, tin tức Tưởng Tuệ mang thai ngay lập tức được lên tiêu đề tạp chí, một đôi vợ chồng sắp kết hôn, vị hôn thê có bầu, mọi người đương nhiên là chúc phúc, thậm chí phòng viên còn canh ở cửa bệnh viện để trực tiếp lấy tin.

Lâm Lâm kinh hoàng nhìn tờ tạp chí, hai tay khẽ run.

Tưởng Tuệ có thai?

Đội công trình cũng đang thảo luận chuyện của Đường tổng cùng Tưởng Tuệ, thời gian này Đường tổng luôn giữ thái độ im lặng với hai người phụ nữ của mình, Hạ Thần Hi bận rộn, còn Lâm Lâm đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Một lát sau, Lâm Lâm cầm tờ tạp chí trong tay bóp chặt, suýt nữa xé nát, ném vào thùng rác, đứng dậy ra khỏi đội công trình.

Hạ Thần Hi nhìn tờ tạp chí trong thùng rác, khẽ nhíu mày.

Lâm Lâm là em gái của Lâm Tình, cho nên Đường Bạch Dạ quan tâm cô như thế, không biết Đường Bạch Dạ đối với Lâm Lâm rốt cuộc là ý gì, nhưng Lâm Lâm đối với anh, dường như là tình yêu, mà cũng rất sâu đậm, đây rõ ràng là đố kỵ.

Đường Bạch Dạ, thế giới tình cảm của anh thật là quá thối nát.

Phòng làm việc tổng giám đốc.

Tâm trạng Lâm Lâm đầy phức tạp đứng trước bàn làm việc của Đường Bạch Dạ, nhịn xuống chua xót trong lòng, "Tưởng Tuệ thật sự mang thai?"

"Đúng." Đường Bạch Dạ nói, đây là tin tức cả thành phố đều biết.

Trong mắt Lâm Lâm phiếm hồng, "Anh sẽ lấy Tưởng Tuệ sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.