Editor: duong lieu
Hạ Thần Hi nhìn anh ở trên người cô phập phồng, thân thủ ôm cổ của anh, Đường Bạch Dạ cúi người xuống, hôn môi của cô, mí mắt của cô khàn khàn hỏi, "Thoải mái sao?"
Anh trước đây, thích kích thích, thích tiết tấu nhanh, rất ghét loại này nguội chậm.
Nhưng Thần Hi, lại thích ôn nhu một ít.
Bên má cô đỏ bừng, như uống rượu, tim đập như sấm, không có ý tứ trả lời vấn đề của anh, trước đây, thuần khiết như thiếu nữ, kinh nghiệm của cô vốn là thật là ít ỏi, cô rất thích Đường Bạch Dạ muốn cảm giác của cô.
Phong phú , hạnh phúc .
Tay anh, xoa hông của cô, chậm rãi dời xuống, ở hai người kết hợp khiêu khích, Hạ Thần Hi ở chỗ nào nhận được công kích của anh, cuống quít nắm tay anh, "Đừng... Đường Bạch Dạ..."
Ngực cô phập phồng, mềm tuyết cơ hồ đâm con ngươi mắt của anh, anh đột nhiên cúi người xuống, ngậm trước ngực một mạt hồng, mặt khác một tay, cũng an ủi không chịu cô đơn một mặt mềm tuyết khác, hạ thân ôn nhu lại trầm trọng đánh.
Hạ Thần Hi thoải mái được toàn thân lỗ chân lông đều mở, sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu tiến vào, như vậy thong thả tiết tấu, cho cô cảm giác trước nay chưa có, hình như cô là trân bảo anh nâng ở giữa lòng bàn tay, như vậy quý trọng, sợ quá mức hung ác mà bị thương cô.
"Kêu một tiếng Đường ca ca tới nghe một chút..." Đường Bạch Dạ đùa cô, nam nhân tại trên giường, tổng thích nói một ít lưu manh, đặc biệt đối nữ nhân mình yêu thích, Đường Bạch Dạ từng có vô số nữ nhân, cho tới bây giờ đều là trầm mặc làm sự, mau chóng kết thúc.
Cùng Hạ Thần Hi cùng một chỗ, lại rất thích trêu chọc cô, nhìn cô mặt đỏ tía tai, cũng là một loại hưởng thụ.
Như vậy đà đỏ mặt má, Hạ Thần Hi quyến rũ đến cực điểm, là một mình anh độc hữu, chỉ có anh mới có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp như vậy, mỹ lệ như vậy, chỉ vì một mình anh nở rộ.
Cô sao lại như anh mong muốn, cắn môi không trả lời, Đường Bạch Dạ nổi lên tư ý xấu, ở trong cơ thể cô nghiền nát, Hạ Thần Hi đi lên ẩn núp anh, Đường Bạch Dạ lùi bước bộ ép sát, cố nài cô nói một câu Đường ca ca...
Hạ Thần Hi bị lăn qua lăn lại đến cuối cùng, như Đường Bạch Dạ nguyện.
Sau tình hình, hai người toàn thân đều là lười biếng, cũng không phải khốn, như vậy ôn nhu hoan ái, cũng không tiêu hao thể lực, hai người đều rất hưởng thụ, sau cùng ôm nhau, hưởng thụ da thịt thân cận vô cùng thân thiết.
Meo meo không biết cái gì thời gian đã nhảy xuống giường chạy.
"Có mệt hay không?"
Hạ Thần Hi lắc đầu, mệt trái lại một chút cũng không mệt, không chỉ không mệt, trái lại cảm thấy rất thoải mái, khoan khoái, như vừa ở trong phao ôn tuyền, gân cốt đều là ấm áp, Hạ Thần Hi chơi tay anh, nhịn không được đặt ở bên môi hôn.
Đường Bạch Dạ bật cười, sủng nịch nhéo nhéo gương mặt cô.
"Anh buổi chiều không có việc gì sao?" Hạ Thần Hi hỏi.
Đường Bạch Dạ nói, "Đều là một ít việc không gấp, làm sao vậy?"
"Khó có được trong thành thị không có một ai, không như ra đi một đi, em cũng chưa đi dạo qua thủ đô nước A." Hạ Thần Hi nói, cơ hội như thế, cả đời khó có được một lần a, như thế một tòa thành thị to, nhai đạo toàn không.
"Tốt." Đường Bạch Dạ không ý kiến, hai người rửa mặt chải đầu, thay đổi y phục ra cửa.
Đường Bạch Dạ vốn là muốn khai nhất lượng xe việt dã, Hạ Thần Hi nhìn thấy trong ga ra có một cỗ máy xe trọng hình, rất huyễn rất khốc, cô tới hưng trí, muốn khai nặng máy xe, Đường Bạch Dạ nhíu mày, có rất ít nữ hài tử thích nặng máy xe .
Có kỷ danh bảo tiêu vốn định muốn đi theo anh, bảo hộ anh, lại bị Đường Bạch Dạ đuổi đi, khó có được có một lần thời gian rảnh, anh đương nhiên muốn cùng Hạ Thần Hi, mặc dù trong thành đặc công rất nhiều, sát thủ cũng không ít, nhưng anh tin, lấy thân thủ anh và Hạ Thần Hi, đủ tự bảo vệ mình.