Phòng làm việc một mảnh tiếng cười.
Hạ Thần Hi cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai tặng cô hoa hồng.
Anh ta nghĩ tặng mấy ngày?
"Thần Hi, anh ta không lộ diện như thế tặng một tháng được tặng bao nhiêu hoa? Vài trăm bông.......” Một tháng mặc dù mới 30 đóa, nhưng mà, tích lũy, nhưng sẽ không ít.
"Rất danh tác."
...
Hạ Thần Hi cắm hoa đến trong bình hoa, cô cũng không biết là ai tặng hoa hồng, một điểm tỏ vẻ cũng không có.
Một cái thiệp cũng không có.
Xác thực kỳ quái.
Có lẽ thật là tác phong của Tiêu Tề tác phong, cũng chẳng có gì lạ.
Lâm Lâm trái lại không nói gì, chỉ là mỉm cười, cô gần đây tình tự không tốt, ít tham dự bát quái.
Các đồng nghiệp ồn ào cùng đi ăn cơm, Hạ Thần Hi gặm táo, không muốn đi ăn, mọi người cũng không không miễn cưỡng, cô đi phòng giải khát rót một ly trà, trở về vừa lúc nghe thấy Lâm Lâm ở nói điện thoại.
"Đường ca ca, anh ở New York bận cái gì, bận nhiều ngày như vậy, không thấy về nhà, cây tiên nhân cầu sắp chết.”( loại cây gì đó)
...
"Anh đừng nghĩ oan uổng em, em tới tưới nước. Anh lúc nào trở về?”
...
"Thật vậy chăng? Em đi đón anh được không?”
...
"Em rất tốt a, công trình cũng rất tốt, rất thuận lợi, anh trở về là có thể nhìn thành quả sơ bộ.”
...
"Anh yên tâm, em sẽ chiếu cố chính mình, anh cũng, chiếu cố chính mình, trên người anh bị thương, đừng quá liều mạng, có chuyện gì, để thuộc hạ đi làm."
...
"Được, hẹn gặp lại."
Lâm Lâm cúp điện thoại, thấy Hạ Thần Hi, mỉm cười, giơ giơ lên điện thoại trong tay, "Đường ca ca gọi tới, hơn phân nửa là lo tôi không chiếu cố tốt chính mình."
Hạ Thần Hi trong lòng cười lạnh, này cùng cô có quan hệ gì.
Cô trở lại chỗ ngồi, uống một ngụm trà.
Nhưng trong lòng không thoải mái cực kỳ.
Lúc Lâm Lâm gọi điện thoại, ngọt ngào đến cực điểm, giống như trong mắt chỉ có một người, tất cả đều là anh ta, Đường Bạch Dạ nhiều ngày như vậy, nguyên phải đi nước Mỹ, cô lại hoàn toàn không biết gì cả.
Có lẽ, anh ta cảm thấy cô không có tư cách để biết.
Lâm Lâm ở nhà anh ta, giúp anh ta chăm sóc cây cỏ....lại giúp làm bữa sáng, bọn họ có quan hệ gì, trong lòng cô rõ ràng cực kỳ.
Nhiều ngày như vậy, một tin nhắn không có, một cú điện thoại cũng không có.
Anh ta một chút cũng không để ý cô.
Dù cho ngày đó, cô có chút tức giận, khẩu khí không tốt, anh ta cũng quá hẹp hòi.
Lâm Lâm biết, cô lại không biết, Đường Bạch Dạ coi cô là cái gì?
Đáng ghét!
Đã có Lâm Lâm, hà tất lại đến trêu chọc cô.
Điển hình ăn trong bát nhìn trong nồi.
Mà chính mình lo lắng nhiều ngày như vậy, trong lòng bất an.
Hạ Thần Hi nhịn không được nghĩ muốn tát cho mình một cái, lúc rảnh rỗi lo lắng Đường Bạch Dạ, không bằng đi uống một chén, anh ta không đáng để cô lo lắng, hoàn toàn không đáng, anh ta cũng không cần, cô đừng tự mình đa tình.
Nghiêng đầu nhìn về phía hoa hồng bên cạnh, mặc dù không dám chắc là Tiêu Tề, nhưng tám chín phần là.
Hạ Thần Hi, quên Đường Bạch Dạ đi, cô cùng anh ta thực sự không thích hợp, chẳng sợ có đứa nhỏ, hai người cũng không đi được cùng nhau.
Hạ Thần Hi gửi một tin nhắn, hẹn Tiêu Tề ngày mai ăn cơm.
Cô chủ động mời, Tiêu Tề mừng rỡ đáp ứng.
"Thần Hi, ngày đó anh sẽ cho em một ngạc nhiên.”
Hạ Thần Hi kinh ngạc, cái gì ngạc nhiên?
Tiêu Tề bán một cái nút, chưa nói rất tỉ mỉ.
Hạ Thần Hi đành phải chờ mong.
Mấy lần, Tiêu Tề cho cô kinh hỉ đã quá nhiều .
Thái Gia theo phòng làm việc ra, vỗ vỗ tay, "Nói cho mọi người một tin tức tốt, hiệp hội kiến trúc quốc tế muốn tổ chức thi đấu, lấy cách tân là đề chính. Đây là một lần quốc tế thi đấu, nhà thiết kế công ty Đường thị cũng có thể tham dự. Mọi người nếu có hứng thú, đến chỗ của tôi báo danh, đây là một sân khấu rất tốt, mong mọi người nắm chắc thời cơ.”
"Tất cả nhà thiết kế công ty chúng ta đều có thể tham gia?”