Mê Án Đường Triều

Chương 54: Chương 54: Án mạng tại huyện Hoài Cốc




“Ngươi là ai, tại sao lại đi theo chúng ta?” Trình Xung tức giận hỏi hắn.

“Xin đại nhân tha mạng, xin đại nhân tha mạng.” Người đó sợ xanh mặt cầu xin.

Trông thấy mấy người Trần Cẩn Phong lúc này cũng quay lại, người theo dõi lại càng hoảng loạn không biết trốn đi đâu.

“Tiểu Đào, muội nhìn xem đây có phải người theo dõi chúng ta hôm trước không?” Trần Cẩn Phong nói.

“Đúng rồi, đây là một trong hai kẻ đó, hôm ấy dải dây trên mũ hắn còn bay bay nữa, muội vẫn còn nhớ rõ lắm.” Tiểu Đào đáp chắc nịch.

“Nói đi, tại sao lại đi theo bọn ta, tên còn lại đâu rồi?” Trình Xung tiếp tục chất vấn.

“Đại nhân.. là tiểu thư yêu cầu bọn tiểu nhân đi theo ạ.” Người này đã sợ tới mức nói năng lộn xộn.

“Tiểu thư, tiểu thư nào? Chẳng lẽ là cô ta?” Trước mắt Trần Cẩn Phong dường như lại hiện lên hình ảnh tiểu ma nữ có đôi mắt tinh ranh, tính cách ngang ngược không hiểu đạo lí.

“Là người mà bám dính lấy ta cả ngày đó sao?” Trần Cẩn Phong hỏi.

“Bẩm đại nhân đúng ạ, tiểu thư là người yêu cầu tiểu nhân đi theo để bảo vệ ngài.” Người theo dõi đáp.

“Bảo vệ ta?” Trần Cẩn Phong quan sát gã đang sợ hãi run cầm cập trước mắt, trong lòng không khỏi phì cười, mới dọa một chút hắn đã sợ đến mức này thì bảo vệ được ai đây.

“Người còn lại đâu?” Tấu Thái Tiêu thắc mắc.

“Tiểu nhân cũng không biết ạ, từ hôm qua sau khi bọn tiểu nhân tách nhau ra thì không thấy hắn đâu nữa. Tiểu nhân cũng muốn đi tìm hắn, đã nói hôm nay sau khi xử lí xong việc sẽ quay lại gặp tiểu nhân nhưng đến giờ vẫn mắt tăm mất tích, không biết có phải bị lạc không. Nói không chừng, nói không chừng..”

“Nói không chừng làm sao?” Tấu Thái Tiêu có vẻ hơi mất kiên nhẫn, tông giọng cao hơn hẳn ban nãy.

“Nói không chừng bị giết hại rồi.” Mặc dù người theo dõi không muốn tin nhưng nỗi lo ấy cứ vây chặt quanh tâm trí hắn.

“Sao ngươi lại nói vậy?” Trần Cẩn Phong bỗng cảm thấy có điểm bất thường.

“Hôm ấy trông thấy ông chủ các quán trọ khác đều đuổi ngài đi nên tiểu nhân và hắn đã thương lượng với nhau đặt trước cho các ngài một quán trọ để ngài ở tạm. Nhưng bạc ít quá sợ sẽ không thuyết phục được người ta nên hắn đã cầm một túi vàng đi theo con đường mà các ngài nhất định sẽ qua. Vậy mà không ngờ hắn đi rồi mà không trở lại, nên, nên, tiểu nhân lo lắm.”

“Hóa ra là vậy, chẳng trách người làm của quán trọ Bằng Lai lại có vẻ như biết rằng bọn ta nhất định sẽ tới, ra là bọn họ đã lót đường trước. Chỉ có điều nghĩ lại những chuyện chúng ta đã gặp tối qua, e rằng người đưa vàng sẽ mãi mãi không thể trở về được nữa.” Trần Cẩn Phong thương tiếc nói.

“Cái gì, hắn thực sự bị giết rồi sao?” Người theo dõi thất kinh, hắn không ngờ điều hắn lo sợ nay đã trở thành sự thực.

Tấu Thái Tiêu xông tới túm chặt cổ áo người đó rồi nhấc lên: “Nói cho người biết, về báo lại với tiểu thư nhà ngươi, nếu như còn dám theo đuôi bọn ta, liệu hồn ta đánh gãy cái chân chó của ngươi. Nghe rõ chưa hả?”

Người đó sợ quá vội vã đáp: “Vâng vâng vâng, tiểu nhân sẽ về bẩm báo lại, bẩm báo lại ngay ạ.”

Hạ người đó xuống, nhìn hắn vừa chạy vừa bò đi, Tấu Thái Tiêu nhếch miệng nở một nụ cười khinh bỉ. Trần Cẩn Phong đứng ngây ngốc nhìn theo bóng lưng người theo dõi, Tiểu Đào bước tới trước mặt chàng, nói: “Phong thiếu gia, chúng ta lên đường thôi.”

Trần Cẩn Phong gật đầu, thất thần đáp: “Rốt cuộc thì hung thủ không quan biết mấy người này.”

Tiểu Đào dường như đã hiểu ra điều gì đó, nàng nói: “Đúng vậy, nếu như bọn họ có quen biết, hắn chắc chắn không thể không biết chuyện đồng bọn đã bị sát hại.”

Trần Cẩn Phong cúi đầu nhìn gương mặt xinh xắn của Tiểu Đào: “Xem ra muội cũng thông minh nhỉ.”

Tiểu Đào ngượng ngùng cúi đầu, đôi má đã ửng đỏ, nàng cười thẹn thùng: “Đi theo Phong thiếu gia lâu rồi đương nhiên phải thông minh chứ.”

Cả Tấu Thái Tiêu và Trình Xung đều không phát hiện ra ở một nơi cách họ không xa, một nam tử khoác áo đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ hình đầu sói màu vàng đang lặng lẽ quan sát tất cả. Dưới lớp mặt nạ người đó “hừ” một tiếng, thoắt một cái đã biến mất. Chỗ đó ban nãy vẫn còn bóng người đứng, giờ đây đến một dấu tích cũng chẳng để lại, tựa như người đeo mặt nạ ấy trước giờ chưa từng tồn tại.

* * *

Những giọt nước trong vắt men theo vách đá tích tụ lại một chỗ, lượng nước tích trên vách đá càng ngày càng lớn, đến một thời điểm nhất định, nước và đá phải chia tay nhau. Từng giọt nước mát lạnh khẽ rơi trên đỉnh đầu nam tử khoác áo choàng đen, mặt đeo mặt nạ hình đầu sói màu vàng vừa vội vã bước tới. Người này thông thuộc đường lối, rất nhanh đã bước tới bức tường đá chặn trước hang động, hắn xoay hòn đá tròn, khởi động bức tường rồi bước vào trong.

Trên chiếc ghế giường rộng rãi, đôi mắt màu đỏ máu của con sói đang phát sáng, ánh mắt trông vô cùng dữ tợn. Dưới cái đầu sói xám đó, một nam tử mặc áo choàng đen, trên mặt đeo mặt nạ hình đầu sói màu đỏ tươi đang nằm nghiêng trên tấm da hổ.

Người đeo mặt nạ vàng men theo bậc đá bước lên trên, quỳ trước ghế giường: “Thưa tông chủ, đám người Trần Cẩn Phong đã đến huyện Hoài Cốc, thuộc hạ đã chuẩn bị xong xuôi rồi ạ.”

Người đeo mặt nạ đỏ nghe thấy vậy liền bật ngồi thẳng dậy: “Tốt lắm Nam đường chủ, mọi việc cứ thực hiện theo kế hoạch, lần hành động này không cho phép bất cứ sơ suất nào.”

Người đeo mặt nạ vàng cúi người thưa: “Tông chủ, ngài thấy kế hoạch này liệu có đi theo những gì chúng ta nghĩ không.”

Tông chủ bật cười lớn: “Ngươi yên tâm, nhất định sẽ được, mặc dù suy nghĩ mỗi người đều khác nhau nhưng chỉ cần ước đoán được thì chắc chắn sẽ thành công, hơn nữa, có khi kết quả còn tốt hơn chúng ta tưởng tượng nữa.”

* * *

Huyện Hoài Cốc có thể nói là một huyện lớn, mãi đến lúc chập tối thì bốn người Trần Cẩn Phong mới đến được phía nam thành, theo địa chỉ mà bà cụ đưa cho, mấy người đến trước cửa một hộ gia đình.

“Có lẽ là nhà này rồi.” Trình Xung gõ cổng nhưng không ai trả lời.

Bốn người nhìn nhau, thấy cổng còn chưa cài then, Tấu Thái Tiêu đẩy cổng bước vào: “Xin hỏi có ai không?”

Hỏi đến vài lần nhưng vẫn không có tiếng trả lời, thấy cửa phòng đang mở nên Tấu Thái Tiêu đi vào.

“Phong thiếu, Phong thiếu gia, có chuyện không hay rồi.” Tấu Thái Tiêu vừa đặt chân đến cửa phòng đã hét lên.

Ba người Trình Xung, Trần Cẩn Phong và Tiểu Đào cũng nhanh chóng đi tới và chứng kiế cảnh tượng trong phòng. Trên giường có một cụ già và một đứa bé mới chỉ khoảng vài tháng tuổi, dưới nền nhà là một nữ tử và một nam tử, bốn người họ đã chết được nhiều giờ rồi.

“Đừng bước vào, Trình Xung mau đi báo quan.” Trần Cẩn Phong ra lệnh.

“Đại tẩu có nhà không, muội qua xin ít muối.” Khi bốn người còn đang kinh hãi quan sát những thi thể dưới đất, một nữ tử vóc người mập mạp đẩy cổng vào. Thấy bốn người Trần Cẩn Phong đứng tụ lại ở cửa, người này cảm thấy vô cùng nghi ngờ nên cũng đi tới cửa phòng. Cảnh tưởng khủng khiếp trong phòng khiến người này sợ hãi, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã nhào, chưa kịp hoàn hồn, nữ tử kinh sợ nhìn bốn người trước mắt, lảo đảo chạy ra ngoài như điên, vừa chạy vừa hô hoán: “Có kẻ giết người, mau đến đây đi..”

Trình Xung nhìn theo bóng lưng vị đại tẩu đó, anh gật đầu với Trần Cẩn Phong rồi rời khỏi hiện trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.