Mê Án Đường Triều

Chương 56: Chương 56: Bắt chúng trả giá gấp trăm lần




Tại tư thất của Ngô huyện lệnh

Mặc dù huyện Hoài Cốc là một huyện lớn, đời sống người dân cũng coi như dư giả, nhưng đối với một huyện lệnh mà nói, những thứ đồ dùng xa hoa đắt tiền trong nhà Ngô huyện lệnh không thể có được chỉ với chút bổng lộc của ông ta. Trần Cẩn Phong quan sát tỉ mỉ đồ trang trí trong nhà, chàng cười khẩy, xem ra sau lưng vị huyện lệnh này còn rất nhiều bí mật không thể cho người khác biết. Triều đình có loại quan viên như vậy, thật sự làm xấu mặt cả Đại Đường.

Rượu thịt bày đầy một bàn, tuy không nói gì nhưng hiển nhiên Trần Cẩn Phong chẳng vui vẻ với việc này.

Ngô huyện lệnh cười, rót rượu cho chàng: “Trần.. Trần đại nhân, thật.. thật không ngờ, huyện.. huyện Hoài Cốc.. bé nhỏ.. của.. của hạ quan lại có cơ hội.. nghênh đón Trạng.. nguyên gia, đúng là.. phúc ba đời. Hôm nay.. hạ quan.. nhất định.. phải uống với ngài tới.. say mới thôi.” Nói xong ông ta nốc cạn chén rượu.

Trần Cẩn Phong chỉ lạnh lùng đáp: “Ngô huyện lệnh, ông là người đứng đầu một huyện lại không biết tiết kiệm cho dân, chỉ để nghênh đón một Trạng nguyên nhỏ bé như ta mà lãng phí như này, một bàn thức ăn này hai người chúng ta làm sao ăn hết được?”

Ngô huyện lệnh không hiểu được tâm ý của Trần Cẩn Phong, không biết vị Trạng nguyên này giận thật hay chỉ giả vờ giận, hoặc có lẽ đang muốn thăm dò ông ta chăng. Nhất thời Ngô huyện lệnh không biết phải trả lời như nào cho phải.

“Những người đi theo ta đâu?” Trần Cẩn Phong thấy Ngô huyện lệnh chỉ vâng vâng dạ dạ, biết rằng chỉ dựa vào sức một mình chàng cũng chẳng thay đổi được gì nên chuyển chủ đề.

“Ở viện.. đông, hạ quan đã.. sắp xếp.. đồ ăn.. cho họ, ăn xong.. bọn họ có thể nghỉ ngơi.. ở viện đông luôn.” Ngô huyện lệnh nghe thấy câu hỏi vội đáp.

Trần Cẩn Phong gật đầu.

“Trần.. Trần đại nhân, ngài.. ngài đợt một lát, hạ quan.. xuống bếp.. giục hạ nhân mang canh lên.” Không được Trần Cẩn Phong nói gì, Ngô huyện lệnh đã nhanh chóng rời đi.

* * *

Trong nhà bếp

Đầu bếp vừa bê một nồi canh mới nấu ra khỏi bếp thì cũng là lúc Ngô huyện lệnh vội vã bước vào. Thấy đại nhân tới, đầu bếp quỳ xuống, thưa: “Đại nhân, tiểu nhân đã làm theo lời ngài dặn dò rồi ạ.”

Ngô huyện lệnh móc từ trong ngực áo ra mấy đinh bạc rồi đưa đến trước mặt đầu bếp: “Mức.. mức độ thế nào?”

Đầu bếp liền đáp: “Có thể đánh ngất hai con bò ạ.”

“Tốt lắm, sẽ.. sẽ không.. ảnh hưởng đến tính mạng chứ?” Ngô huyện lệnh hơi căng thẳng.

“Đại nhân, mấy người này sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi, sao ngài phải căng thẳng như vậy?” Đầu bếp nói.

Ngô huyện lệnh đáp: “Tên.. tên Trần Cẩn Phong này, rất.. rất nhiều lần.. châm chọc ta, hai.. hai tên thuộc hạ của hắn.. cũng phá tan công đường của ta, nếu như.. để chúng chết, thì quá hời.. cho chúng rồi. Bọn chúng khinh thường ta.. ta phải bắt chúng trả giá gấp trăm lần!” Nói đoạn Ngô huyện lệnh nhíu chặt mày, cuộn tay thành nắm đấm.

* * *

Tại viện đông trong tư thất Ngô huyện lệnh

Canh đã được bày lên bàn, hương thơm đua nhau vờn quanh đầu mũi. Tiểu Đào cầm cây trâm bạc đặt cạnh bát lên rồi đặt vào bát canh, đợi một lát rồi nàng rút cây trâm ra. Trình Xung và Tấu Thái Tiêu đều chăm chú nhìn Tiểu Đào. Nàng dùng tay áo bọc cây trâm lại, ánh nhìn dần trở nên nghiêm trọng.

“Tiểu Đào, có phải trong canh có độc không?” Tấu Thái Tiêu không chờ được nữa nên cất tiếng hỏi.

“Có phải không Tiểu Đào, nếu trong canh có độc thì chúng ta sang đó lật tung bàn của tên khốn kia đi.” Nộ khí trong người Trình Xung cũng dâng lên.

Tiểu Đào nhướn mày nhìn hai người trước mặt, đột nhiên nàng bật cười, tay giơ cây trâm lên, nói lớn: “Ăn thôi.”

Ba người đều cười sảng khoái, bát canh chỉ một loáng đã hết sạch.

Ngồi ăn cùng Ngô huyện lệnh, Trần Cẩn Phong chẳng có tâm trí thưởng thức cơm canh gì, đi đường rất mệt mỏi khiến chàng chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về phòng nghỉ ngơi. Ngô huyện lệnh cũng nhận ra được sư mất kiên nhẫn của chàng nên biết ý nhanh chóng kết thúc bữa tiệc tối.

Ngày hôm sau khi trời còn tờ mờ sáng, còn đang chìm đắm trong mơ, Trần Cẩn Phong bị những tiếng gõ cửa dồn dập làm tỉnh giấc. Đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chàng vội chạy ra mở cửa.

Người gõ cửa là một nha dịch của huyện Hoài Cốc, thấy Trần Cẩn Phong mở cửa, người này vội bao tay thành quyền, thưa: “Trần đại nhân, Ngô đại nhân đang chờ ngài ở công đường nha môn.”

Trần Cẩn Phong nghe vậy, chàng nghi ngờ hỏi lại: “Là chuyện vụ án sao?”

Nha dịch đáp: “Vâng, Ngô đại nhân nói muốn thăng đường xử án.”

Trần Cẩn Phong cảm thấy bất an trong lòng, chàng cảm thấy có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra, rốt cuộc gã Ngô huyện lệnh này có ý đồ gì đây. Nhưng dù thế nào cũng phải đến đó trước đã rồi tính sau.

Trần Cẩn Phong nói với nha dịch: “Ngươi đi mời những người đến cùng ta qua đây, ta đi chuẩn bị một chút rồi sẽ ra ngay.”

Nha dịch ngớ người ra một lúc, sau đó lại cười đáp: “Ba người họ đã đi từ sớm rồi ạ, xin đại nhân hãy vào chuẩn bị rồi chúng ta đi.”

Biểu cảm của nha dịch không thoát khỏi tầm mắt Trần Cẩn Phong, chàng cảm thấy khá lo lắng không biết ba người họ có xảy ra chuyện gì rồi không. Nghĩ đến đây, Trần Cẩn Phong nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc rồi theo nha dịch tới nha môn.

* * *

Trên công đường nha môn

Ngô huyện lệnh ngồi uy nghiêm chính giữa công đường, gương mặt vô cùng nghiêm nghị. Đợi Trần Cẩn Phong bước vào, ông ta đứng dậy cúi chào chàng, sau đó lại ngồi xuống, bắt đầu nói: “Trần.. Trần đại nhân, hạ quan nhớ rằng hôm.. qua Trần đại nhân có nói.. xử án là đang tranh giành thời gian.. với thần.. chết, phát hiện càng sớm thì.. cơ hội phá án càng.. cao, nên hôm nay hạ.. quan đã thăng đường xử án.. từ sớm.”

Trần Cẩn Phong cảm thấy hụt hẫng, bình thường Ngô huyện lệnh luôn tỏ ra cung kính với chàng, nhưng hôm nay đến chỗ ngồi cũng không chuẩn bị cho chàng. Hành động này chứng tỏ điều gì?

“Truyền.. nhân chứng.” Ngô huyện lệnh lớn giọng ra lệnh, trong giọng nói của ông ta còn mang vẻ coi thường.

Lời vừa dứt, một nha dịch bước vào, theo sau lưng là đại tẩu mập hôm trước tới báo quan.

“Dân phụ kia, hãy thuật lại thật.. thật chi tiết quá trình ngươi.. phát hiện ra thi thể.. ngày hôm đó đi.” Ngô huyện lệnh nói.

“Vâng.” Đại tẩu mập quỳ dưới đất, bắt đầu kể lại mọi việc: “Hôm ấy tiểu nhân chuẩn bị nấu cơm thì nhận ra muối trong nhà đã hết nên định đi vay. Đi đến trước cổng nhà người chết thì thấy cổng đang mở nên tiểu nhân đi vào, không ngờ..” Đại tẩu mập nhớ lại khung cảnh ngày hôm ấy, sắc mặt lập tức xanh lại, giọng nói run run: “Tiểu nhân trông thấy, trông thấy bọn họ đứng ở cửa, tiểu nhân tò mò không biết họ đứng vây quanh cửa làm gì nên mới tới gần thì phát hiện trong căn phòng đó toàn người chết. Cảnh tượng đó vô cùng đáng sợ.”

Ngô huyện lệnh tiếp lời: “Sau đó thì sao?”

Đại tẩu mập nói tiếp: “Sau đó bọn họ muốn giết tiểu nhân diệt khẩu, tiểu nhân đã chạy trốn để báo quan.”

Ngô huyện lệnh nghe vậy, gõ vang chiếc búa trong tay: “Trần đại nhân, hạ quan.. to gan nói.. nói một câu, giết người phải đền mạng, cho.. cho dù là vương công đại thần.. cũng phải tuân theo luật pháp. Có.. có chỗ nào đắc tội ngày.. xin đừng trách hạ.. hạ quan quá đáng.” Nói xong, Ngô huyện lệnh nhếch miệng, nghiêm giọng ra lệnh: “Người đâu, bắt.. bắt tội phạm.. dưới công đường.. mang về quy án.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.