Đại sảnh nhà trọ Duyệt Lai.
Đám Trần Cẩn Phong bốn người họ ngồi ở cái bàn góc đại sảnh, từ chỗ này nhìn lên có thể thấy phòng Dương Tu.
“Đợi một lát nữa khi mọi người đều về phòng, Liên Chi huynh kiểm tra phía đông với phía nam, Lương Miễn kiểm tra phía tây với phía bắc, tôi sẽ phụ trách đi hỏi chủ quán và người làm, còn Kính Dư cậu chờ ở đây.” Trần Cẩn Phong bàn giao công việc cho từng người.
“Cẩn Phong, nếu muốn thám thính chuyện liên quan đến thái cực thì phải bắt đầu từ đâu?” Trương Liên Chi nhìn Cẩn Phong, hi vọng chàng có gợi ý gì đó.
“Nhớ hôm yết bảng, bốn người chúng ta ngồi một bàn, sau lưng có một nam tử da đen, một cô nương với một đứa nhỏ.” Cẩn Phong cố ý ngừng lại chờ xem phản ứng của mọi người như nào.
“Hình như có một gia đình như vậy.” Lý Kính Dư là người đầu tiên lên tiếng.
“Vậy thì sao, lẽ nào họ có liên quan gì đến thái cực?” Trương Liên Chi tò mò hỏi.
“Họ là người của thái cực môn.” Trần Cẩn Phong vừa dứt lời, ba người kia đều kinh hãi.
“Xem ra họ có khả năng là hung thủ nhất.” Lý Kính Dư liếc nhìn Cẩn Phong, như đang chờ đợi một câu trả lời chắc chắn.
“Bây giờ chưa kết luận được, người ở trong nhà trọ hầu hết đều là học sĩ đi thi, anh chàng da đen đó không có trong danh sách đỗ, võ công xem ra cũng tầm thường, mà muốn giết Dương Tu không phải một chuyện dễ dàng.” Lời Tấu Lương Miễn như nói thay cho suy nghĩ của Cẩn Phong, chàng mỉm cười nhìn Lương Miễn gật đầu.
“Cũng có khả năng hắn ta cố ý che giấu thực lực, nói không chừng hắn mượn danh nghĩa đi thi nhưng trên thực tế là để giết Dương Tu.” Trương Liên Chi phân tích.
“Lời huynh nói cũng có lí, nếu thật như vậy, sao hắn ta lại phải giết Dương Tu? Lẽ nào trước đây Dương Tu và hắn ta có mối thâm thù?” Tấu Lương Miễn nói.
“Nhưng mà Ân Huy cũng là kẻ đáng nghi, hôm đó nghe Bùi đại nhân phân tích như vậy tôi cản thấy rất đúng.” Lý Kính Dư xen vào khiến Trần Cẩn Phong chẳng biết nói sao.
“Không phải Ân Huy.” Cẩn Phong lắc đầu: “Mục tiêu của Ân Huy là thi đỗ Trạng nguyên, theo như phân tích của Bùi đại nhân, hôm tỉ thí võ công huynh ấy nhất định phải dốc hết sức lực, vậy mà vẫn thua Dương Tu. Huynh ấy muốn giết Dương Tu thì chỉ có thể đánh lén, mà như tôi đã phân tích rồi, trường hợp Dương Tu bị đâm lén là không thể xảy ra. Hơn nữa Dương Tu bị Ân Huy thích sát mà còn mỉm cười, điều này hoàn toàn không có khả năng.”
Bốn người họ bàn tán rôm rả, cầu thang lầu hai kêu cọt kẹt, ngẩng đầu lên nhìn họ thấy Nguyên Thân đang dắt tay Hoán Nhi, Thái Nương đi sau bọn họ, cả ba người bước xuống cầu thang.
“Nói Tào Tháo Tào Tháo đến.” Lý Kính Dư thì thầm.
Trông thấy Nguyên Thân ba người họ ngồi xuống bàn bên cạnh, Tiểu Ngũ vội vàng ra tiếp: “Nguyên đại gia, Thái cô nương, ba vị muốn dùng gì?” Vừa nói Tiếu Ngũ vừa nhảy lên một chiếc ghế trống, lấy chiếc khăn đang vắt trên vai lau bàn, lau xong Tiểu Ngũ nhảy xuống, không quên lâu sạch mặt ghế vừa giẫm lên.
“Cho một đĩa đậu phộng, một đĩa rau xào, một đĩa thịt xào ớt.” Nguyên Thân nói xong liền nhẹ nhàng giúp Thái Nương vén mấy lọn tóc mai.
“Được rồi, một đĩa đậu phộng, một đĩa rau xào với một đĩa thịt xào ớt.” Tiểu Ngũ cao giọng hét rồi quay người đi về phía nhà bếp.
“Ngày mai ta ra ngoài, muội và Hoán Nhi cứ yên trong quán trọ, đừng đi lại lung tung. Hoán Nhi, chăm sóc dì con cho tốt nghe chưa.” Sự quan tâm của Nguyên Thân khiến Thái Nương cảm thấy hạnh phúc.
“Không sao, huynh vẫn không tin muội sao? Lâu ngày như vậy muội quen rồi.” Thái Nương mỉm cười đáp lời, đôi mắt đẹp của nàng cụp xuống, ra chiều ngại ngùng.
“Tóm lại ta vẫn không yên tâm, trong lòng luôn thấp thỏm sợ có chuyện gì xảy ra.”
“Huynh nghĩ nhiều quá rồi, lúc còn ở Thái cực môn, huynh cũng đi bao nhiêu lần rồi, muội vẫn ổn đấy thôi?” Đôi mắt Thái Nương sáng lên.
“Lúc đó khác, đó là khi ở nhà, ở đây mọi thứ đều không quen.” Sự lo lắng của Nguyên Thân hiện lên trong từng câu từng chữ anh nói. Dáng vẻ thương xót Thái Nương của anh khiến Hoán Nhi ngồi bên không khỏi bất mãn.
“Đậu phộng tới rồi đây!” Đôi chân ngắn ngủn của Tiểu Ngũ thoăn thoắt bước tới. Lúc tới bên cạnh bàn Nguyên Thân, Tiểu Ngũ không cẩn thận trượt chân ngã nhào, đĩa lạc bay trong không trung.
Trong giây phút ngắn ngủi đó, một cảnh tượng khiến mọi người sững sờ xuất hiện, Thái Nương nhanh như chớp với lấy cái đĩa không trước mặt hứng không sót một hạt đậu phộng nào đang lơ lửng trên không. Truyện Dị Năng
Nàng nhẹ nhàng đặt đĩa xuống, bên tai không ngớt tiếng khen ngợi. Thái Nương mỉm cười, cúi khẽ người ra ý cảm ơn rồi từ từ ngồi xuống.
Cảnh tượng ấy khiến mấy người Trần Cẩn Phong đều bị bất ngờ. Không thể ngờ người mà họ luôn nghi ngờ là Nguyên Thân, bên cạnh anh ta lại ẩn giấu một cao nhân như vậy.
Lúc này Tiểu Ngũ mới đứng dậy được, nhìn thấy đĩa lạc vẫn còn nguyên trên bàn, anh ta gãi gãi đầu, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Trong phòng chủ quán trọ Duyệt Lai.
Lý Kính Dư không chịu ngồi chờ ở đại sảnh, anh không muốn làm mấy việc vô tích sự, thấy Trần Cẩn Phong đi tìm chủ quán liền đi theo luôn.
“Chủ quán, sở dĩ muốn đến tìm huynh là để tìm hiểu một số việc.” Trần Cẩn Phong thấy vẻ nghi hoặc hiện lên trên mặt chủ quán liền nói tiếp: “Trước khi xảy ra án mạng, huynh có phát hiện quán trọ có kẻ nào khả nghi không?”
Nhục Cầu quay mặt về một hướng ra chiều suy nghĩ: “Tiểu nhân bình thường không thấy Dương lão gia qua lại với ai, thỉnh thoảng có ra ngoài cũng toàn đi một mình. Nhưng mà buổi tối trước trước hôm Dương lão gia chết, có một nam tử mặc đồ đen đến tìm ngài ấy.”
“Nam tử mặc đồ đen? Là người như nào, huynh miêu tả ngoại hình người đo một chút đi.”
“Bẩm lão gia, tiểu nhân không biết kẻ đó trông như nào, hắn ta che mặt.”
“Vậy hắn có đặc điểm gì không? Ví dụ như động tác, giọng nói?”
“Lúc đó người này có hỏi tiểu nhân Dương lão gia ở phòng nào?”
“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi ạ.”
Nghe những lời này, Cẩn Phong có chút nổi giận: “Huynh thân là chủ quán, trách nhiệm phải bảo vệ sự an toàn của khách trọ, một người khả nghi như vậy sao lại dễ dàng cho hắn vào?”
“Lão gia, không ai có mắt sau gáy cả, tôi đâu ngờ được hắn là thích khách, còn tưởng đó là bạn của Dương lão gia.”
“Sao lúc Bùi đại nhân ở đây huynh không nói chuyện này?” Lý Kinh Dư nghe câu nói ấy xong cũng phải gắt lên.
“Không trách được huynh ấy, huynh ấy có định nói.” Trần Cẩn Phong nhớ lại ngày hôm ấy________ “Tại hạ cho rằng vụ án này còn nhiều điểm không rõ ràng, nếu vội vàng kết án, e rằng dân chúng sẽ không phục“. “Đúng, đúng đúng, Trần lão gia nói rất chính xác.”
Lặng đi một lúc, Trần Cẩn Phong lại hỏi tiếp: “Cái tên che mặt đó có nói giọng ở đây không?”
“Không có, hắn ta nói tiếng Đột Quyết.”