Sau khi dọn dẹp hành lí, chờ cho dòng người đi mất, Tiểu Đào vuốt ve cột nhà màu đỏ son, những hoa văn tinh xảo, những hòn đá nhẵn mịn, rồi nàng lặng lẽ ngồi dưới gốc đào nơi Trần Cẩn Phong vẫn thường ngồi đó. Dường như bên tai nàng vẫn còn vang vọng khúc tiêu cảm động lòng người ấy, tiếng tiêu vang vọng như tiếng người thiếu nữ cất tiếng ai oán khi ngồi điểm trang trước gương, lại như chiếc lá vàng thê lương lìa cành giữa trời thu.
Từng mảnh hồi ức rời rạc hiện ra trước mắt nàng - “Tiểu Đào, muội nói xem hoa đào rụng rồi có còn sống lại được không?”
“Phong thiếu gia đang nói đùa ạ, hoa đào rụng tất nhiên sẽ chết, sao có thể sống lại được nữa chứ.”
“Vậy làm thế nào mới lưu giữ được sắc xuân rong khu vườn này đây?”
“Huynh hãy ghi nhớ hình ảnh của nó trong đầu mình đi.”
Tiểu Đào lắc đầu, đúng vậy, hãy ghi nhớ hình ảnh trong đầu, có lẽ sau này quãng thời gian gặp gỡ Phong thiếu gia sẽ là mảnh kí ức đẹp nhất trong đời nàng. Vĩnh biệt Phong thiếu gia, vĩnh biệt biệt uyển, vĩnh biệt Hoàng cung, vĩnh biệt thành Trường An.
* * *
Bên ngoài đại điện được treo đèn kết hoa cầu kì, không khí vui vẻ lan tỏa khắp nơi, chỗ nào trong cung cũng bắt gặp hình ảnh cung nữ và thái giám đi lại bận bịu, trên gương mặt người nào cũng nở nụ cười hạnh phúc. Chúng đại thần đã chờ ở ngoài điện từ sớm, chuyện công chúa thành thân hoàn toàn chẳng liên quan tới họ nhưng ai nhìn mặt nhau cũng đều buông câu chúc mừng, thật khiến người ta cảm thấy nực cười.
Bên trong đại điện bày đầy hoa quả, điểm tâm, trà quý, rượu ngon mời các vị khách thưởng thức. Trong lúc mọi người đang cười giả lả, nâng li chúc tụng thì một tiếng hô vang lên: “Giờ lành đã tới, phò mã gia đến.”
Đại điện lập tức yên lặng, các đại thần tự động lui sang hai bên, một nam tử khôi ngô tuấn tú, mặc áo cưới màu đỏ đậm bước vào.
Trần Cẩn Phong vừa đi vừa chắp tay chào hỏi đại thần hai bên, các đại thần cũng hành lễ lại, đến khi bước tới trước ngai vàng thì dừng lại.
“Hoàng thượng giá đáo! Hoàng hậu giá đáo!” Âm thành truyền đến, tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ lạy, Trần Cẩn Phong cũng quỳ theo họ. Mắt nhìn Hoàng thượng và Hoàng hậu chậm rãi bước vào, ổn định vị trí, chàng cảm thấy thật khó tin.
“Chúng ái khanh bình thân.” Hoàng thượng cất giọng.
“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng nương nương.” Các đại thần đồng thanh nói, sau đó cùng nhau đứng dậy.
“Hôm nay là ngày đại hỉ của công chúa, trẫm và Hoàng hậu rất vui, trẫm quyết định đại xá thiên hạ, tổ chức lễ mừng trên cả nước trong nửa tháng. Trong nửa tháng này các đại thần không cần thượng triều buổi sáng, tất cả đều có thể đến điện Lân Đức thường thức ca nhạc.” Các đại thần nghe xong đều đồng loạt quỳ xuống, hô vạn tuế vạn vạn tuế.
“Công chúa giá đáo.” Lời vừa dứt, một nữ tử trang điểm lộng lẫy bước qua cửa đại điện. Đôi chân xinh xắn xỏ trong đôi giày thêu uyên ương đỏ sậm, váy lụa đỏ rực tôn lên vóc dáng yêu kiều của nàng. Cánh tay mềm mại, cần cổ trắng như ngọc, trên đầu nàng đội kim bộ dao khắc hình phượng hoàng ngậm ngọc, đung đưa theo mỗi bước chân nàng. Một lớp vải lụa mỏng màu đỏ đeo trước mặt che đi dung mạo của nàng, chỉ để lộ ra hàng mi cong dài rũ xuống che phủ đôi mắt xinh đẹp. Mặc dù nhìn không rõ nhưng Trần Cẩn Phong biết An Ninh công chúa có dung mạo đẹp như hoa, chỉ tiếc rằng chàng sẽ làm phụ lòng nàng ấy.
Điều đó khiến Trần Cẩn Phong cảm thấy áy náy, thấy công chúa bước vào, chàng liền bước tới đỡ lấy cánh tay nàng. Từng động tác của Trần Cẩn Phong đều rất cẩn thận. Công chúa bên cạnh khẽ liếc mắt nhìn chàng, trong đôi mắt ấy chất chứa đầy niềm hạnh phúc và ngại ngùng.
Sau khi cúng nhau bái Hoàng thượng và Hoàng hậu, cung nữ đưa công chúa về các Phụng Nghi nghỉ ngơi, chờ Trần Cẩn Phong cảm tạ khách mời xong sẽ cùng nhau trở về biệt uyển.
Vừa mới thướt tha bước ra cửa điện, công chúa đột nhiên quay người lại, kéo mạng che mặt xuống, gương mặt xinh đẹp lộ ra. Nàng quỳ xuống, dập đầu ba lần với phụ mẫu đang ngồi ở chính điện: “Xin phụ hoàng, mẫu hậu ân chuẩn cho phò mã đưa còn tới các Phụng Nghi rồi quay lại tiếp khách sau.”
Hoàng thượng dường như đã biết trước chuyện này, ông cười gật đầu, nói: “Phái một đội thiên ngưu vệ bảo vệ phò mã đưa công chúa tới các Phụng Nghi.” Nói là bảo vệ nhưng thực chất là giám sát, trong Hoàng cung tổ chức một buổi lễ lớn như này đương nhiên mọi nơi đều được canh phòng nghiêm ngặt, cần gì phái thêm người bảo vệ?
Trần Cẩn Phong khi nhìn thấy hành động của công chúa đã rất ngạc nhiên, nhưng khi trong thấy gương mặt của cong chúa lại càng kinh ngạc gấp bội. Người thành hôn với chàng không ai khác chính là tiểu ma nữ.
Tiểu ma nữ thấy Trần Cẩn Phong đứng ngây người liền bước tới nắm tay kéo chàng ra ngoài.
* * *
Các Phụng Nghi cung Đại Minh
Trần Cẩn Phong vẫn chưa hoàn hồn, không phải nói chàng sẽ thành thân với An Ninh công chúa sao, chàng vẫn nhớ hình ảnh nữ tử áo trắng chàng gặp bên ngoài điện Tử Thần ngày điểu tra vụ án của cha mẹ, nụ cười ngại ngùng của nàng ấy, vậy mà bây giờ..
Tiểu ma nữ thấy Trần Cẩn Phong cứ ngơ ngác thì bật cười: “Đồ ngốc, ngây người làm gì vậy, không muốn cưới ta sao?”
Trần Cẩn Phong hoàn hồn, thốt ra một câu thừa thãi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Tiểu ma nữ ngồi lên đệm cói trong các Phụng Nghi, cười lớn: “Người có thể gả cho phò mã thì đương nhiên là công chúa rồi, chẳng lẽ còn là ai khác được sao?”
“Cô không phải An Ninh công chúa.” Trần Cẩn Phong cảm thấy rất khó hiểu, chàng hỏi: “Cô là ai?”
“Đương nhiên ta không phải An Ninh.” Tiểu ma nữ đứng dậy, đi tới cạnh chàng. “Ta là An Lạc, ngày trước ta có từng gặp ngươi ở ngự hoa viên, tiếc là ngươi không nhớ ra ta.” Nói xong tiểu ma nữ bĩu môi.
Trần Cẩn Phong thật sự không nhớ được, hôm ấy ở ngự hoa viên chàng chỉ muốn nhanh nhanh rời đi nên không chú ý đến ngoại hình hay giọng nói. Nếu phụ thân chàng mà biết được thì sẽ lại trách mắng chàng không tập trung cho mà xem.
“Lúc đấy ta còn muốn bắt cô về diện kiến Hoàng thượng, ai ngờ cô chạy về cạnh Hoàng thượng thật.” Trần Cẩn Phong tự giễu bản thân.
“Nhưng mà lời ngươi nói lúc đó thật sự khiến ta rất vui.” An Lạc công chúa bắt chước giọng điệu của Trần Cẩn Phong: “Ta sẽ dùng cả tính mạng mình để cầu xin cho cô.” Nói xong, các Phụng Nghi tràn ngập tiếng cười tươi rói của công chúa.
“An Ninh công chúa đâu?” Câu hỏi của Trần Cẩn Phong làm đứt đoạn tiếng cười của công chúa, nàng ta trả lời hững hờ: “Đương nhiên là ở nơi nó nên tới rồi.”
“Thế nào là nơi cô ấy nên tới.” Trần Cẩn Phong nhìn An Lạc, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
“Ngươi quen ta lâu như thế mà vẫn không hiểu ta sao? An Lạc ta trước nay làm gì cũng đều rùm beng. Nếu ban đầu phụ hoàng không chỉ hôn cho An Ninh thì ta cũng chẳng cần tốn sức đến vậy.”
“Cô có ý gì?” Trần Cẩn Phong tức giận hỏi.