Mê Án Đường Triều

Chương 69: Chương 69: Giải thoát cho chính mình




Trần Cẩn Phong quỳ trước nấm mộ, chàng vốc một nắm đất vàng phủ trên túi đất đang gồ lên. Người trước đó vẫn còn sống sờ sờ, nay đã hóa thành cát bụi. Bao nhiêu câu chữ cũng không diễn tả được nỗi xúc động này, chỉ cầu nguyện vong linh cha mẹ trên trời phù hộ cho chàng sớm ngày bắt được hung thủ thực sự đứng sau mọi chuyện.

Trần Cẩn Phong dập đầu mấy lần rồi chậm rãi đứng dậy. Sau lưng chàng, người thiếu nữ váy xanh trầm ngâm lặng lẽ đứng quan sát.

“Tiểu Đào có biết không, nơi đây từng là một rừng đào. Chính tại nơi này, ta đã trải qua những ngày tháng thơ ấu tươi đẹp, nhưng cũng tại nơi này, ta đã mất đi người bạn thời ấu thơ của mình.” Trần Cẩn Phong vừa nói vừa đưa mắt nhìn mảnh đất hoang vu trước mắt.

Đột nhiên chàng nhớ lại một giấc mơ xưa, khi chàng còn ở quán trọ Duyệt Lai, đúng vào ngày yết bảng. Trong mơ, Nhã Lâm muội muội ngày còn bé mới đáng yêu làm sao, nhưng chỉ trong chớp mặt muội ấy đã bị một gã không có ngũ quan, mặc áo khoác đen bẻ gãy cổ. Địa điểm trong giấc mơ chính là rừng đào đã từng tươi tốt, cành lá xum xuê, hoa đào nở kín cành này. Khoảnh khắc chàng thực sự đặt chân đến cái nơi đáng sợ trong mơ đó, chàng mới nhận ra khung cảnh đó sẽ không bao giờ có thể trở lại nữa, cỏ dại um tùm dưới đất chính là một lời nhắc nhở, rằng rừng đào đã chết rồi, hoa đào sẽ không bao giờ còn cơ hội nở rộ.

Ngày ấy chàng chỉ coi đó là một giấc mơ, nhưng giờ nghĩ lại, thì ra ở nơi sâu thẳm trong tim chàng vẫn luôn tồn tại bóng hình người thiếu nữ khoác áo bông xanh, thì ra chàng luôn sợ hãi mất đi người thân đến vậy.

“Phong thiếu gia, có phải trái tim huynh bây giờ giống như khu rừng hoang vu tiêu điều này không?” Sự nhanh nhạy của Tiểu Đào đã giúp nàng nói trúng tim Trần Cẩn Phong.

Không trả lời câu hỏi của Tiểu Đào, Trần Cẩn Phong rời khỏi khu rừng.

* * *

Khi sợi nắng đầu tiên của ngày mới rọi vào căn phòng, Trần Cẩn Phong bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập.

“Phong thiếu gia, không thấy Tiểu Đào đâu nữa rồi.” Tấu Thái Tiêu gấp gáp vừa đập cửa vừa nói vọng vào trong.

Cái gì? Trần Cẩn Phong vội vàng khoác áo rồi chạy ra ngoài.

“Phong thiếu gia, bình thường ngày nào Tiểu Đào cũng gọi chúng thuộc hạ dậy nhưng hôm nay không thấy đâu, thuộc hạ cảm thấy lạ nên gọi Trình Xung ra gõ thử cửa phòng Tiểu Đào. Gõ mãi mà không thấy ai thưa, thuộc hạ lo Tiểu Đào gặp phải chuyện gì nên đã xông vào..”

“Tiểu Đào không có trong phòng.” Trình Xung tiếp lời.

“Hai người đã đi tìm những chỗ khác chưa?” Trần Cẩn Phong lo lắng hỏi.

“Chưa kịp ạ.” Tấu Thái Tiêu đáp.

Trần Cẩn Phong vội nói: “Ba chúng ta chia nhau ra tìm.”

* * *

Cỏ dại trong rừng đã được dọn sạch một nửa, thiếu nữ váy xanh đã thấm mệt, nàng từ từ vươn thẳng người dậy. Nàng không hề nhận ra sau lưng mình chẳng biết tự lúc nào đã xuất hiện một thư sinh với gương mặt anh tuấn, đôi mắt đen sáng ngời.

“Tiểu Đào.” Trần Cẩn Phong khẽ gọi nàng. Tiểu Đào quay lưng lại.

“Phong thiếu gia, huynh dậy rồi sao.” Tiểu Đào khe khẽ mỉm cười.

Tco nhẹ nhàng bước tới gần nàng: “Muội dậy sớm để nhổ cỏ dại sao. Khu rừng này là rừng hoang, sau này cũng chẳng có ai tới đây đâu.”

“Phong thiếu gia, đây không phải một khu rừng.” Tiểu Đào ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đây là trái tim của Phong thiếu gia. Trong tim Phong thiếu gia mọc đầy cỏ dại, Tiểu Đào muốn giúp huynh nhổ sạch đám cỏ dại đó đi rồi trồng cây đào mà huynh thích. Khi cây đào lớn rồi, mùa xuân năm tới, Tiểu Đào muốn trả lại cho Phong thiếu gia một thế giới rực rỡ sắc màu.”

Nhìn nụ cười tươi rói như ánh ban mai của Tiểu Đào, Trần Cẩn Phong biết nàng đã tự giải thoát bản thân mình rồi. Thì ra đây chính là trái tim của Tiểu Đào, thì ra người không thể gạt đi quá khứ lại chính là chàng. Trần Cẩn Phong gật đầu, chàng nhận lấy cái xẻng nhỏ từ tay Tiểu Đào rồi ngồi xổm xuống..

* * *

Điện Tuyên Chính cung Đại Minh

Hoàng thượng mặc long bào ngồi trên ngai vàng, dưới điện, gương mặt của các đại thần đều lộ rõ vẻ căng thẳng.

Hôm nay dường như khác với mọi ngày, tinh thần của Hoàng thượng nhìn tốt lên rất nhiều. Hoàng thuợng liếc sang tấm rèm buông bên cạnh, trông thấy cung sa màu hồng tím của Hoàng hậu khẽ lay động, ánh nhìn của ông lại tập trung về phía các đại thần.

Đảo mắt quan sát một vòng, Hoàng thượng cất tiếng: “Chúng ái khanh, mấy ngày nay chuyện Đại Đường ta bị Đột Quyết xâm phạm khiến trẫm rất phiền muộn. Tên Mặc Xuyết đó năm lần bảy lượt kéo vào, đã đến lúc dạy cho hắn một bài học. Trẫm ý định cử một đại tướng quân gánh nhận trọng trách tiêu diệt quân xâm lược ra chiến trường ở biên giới Đại Đường. Không biết chúng ai khanh có đề cử ai phù hợp không?”

Lời ông vừa dứt, Trương Liên Chi đã bước lên thưa: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần cảm thấy Vi đại nhân Vi Ôn là người phù hợp nhất ạ.”

Các triều thần đa số đều là phe cánh của Vi Hoàng hậu, lúc này cũng đều phụ họa đề cử Vi Ôn là người thích hợp nhất.

Thấy người người đề cử Vi Ôn, Hoàng thượng cười vui vẻ: “Nếu chúng ai khanh đều có ý như thế, trẫm sẽ chuẩn tấu.”

“Hoàng thượng, thần cảm thấy làm thế không hợp lí ạ.” Có người ủng hộ, đương nhiên cũng có kẻ phản đối: “Vi đại nhân không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, Mặc Xuyết lại là một kẻ xảo quyệt. Theo thần được biết, dân du mục như bọn chúng cơ thể cường tráng, bắn cung cưỡi ngữa đều xuất chúng, e rằng Vi đại nhân không phải là đối thủ. Thần nghĩ nên chọn một người được trang bị đầy đủ kinh nghiệm thực chiến mới được.”

“Hừ.” Vi Ôn cười khẩy, trên mặt lộ vẻ đắc ý. Hôm qua Vi Hoàng hậu đã nói với ông ta kế hoạch tiêu diệt Đột Quyết và bày tỏ Hoàng thượng có ý định giao trọng trách này cho ông ta. Mấy con ruồi nhặng trên triều này thì làm được gì, nực cười, quá nực cười, tiếp theo chờ xem Hoàng thượng bác bỏ ý kiến của các ngươi thế nào đi. Nghĩ đến đây, Vi Ôn nhìn những người phản đối mình bằng ánh mắt khiêu khích.

“Kinh nghiệm cũng phải tích lũy dần dần, trẫm cảm thấy Vi Ôn là người có tài, trẫm tin lần này ra trận sẽ mang tin vui về.” Hoàng thượng chẳng còn tâm trí nghe ý kiến của người khác.

Nghe đến đây, Vi Ôn cố ý bước lên trước nói: “Hoàng thượng đã giao trọng trách, thần nguyện dốc toàn bộ sức lực, xin Hoàng thượng yên tâm.”

“Tốt lắm, Vi ái khanh, trẫm giao cho khanh mười vạn ngự lâm quân, nhanh chóng đến biên cương tiêu diệt hang ổ của Mặc Xuyết.” Nói đoạn, Hoàng thượng sai người bưng ngự tửu lên. “Vi ái khanh, uống li rượu này, lĩnh chỉ rồi xuất phát đi.”

Vi Ôn nhận lấy li rượu, khí thế sục sôi, ông ta quỳ xuống, nâng cao li rượu, uống một hơi cạn sạch. “Hoàng thượng, thần có một thỉnh cầu.”

“Nói đi.” Hoàng thượng ra hiệu cho Vi Ôn đứng dậy.

“Khi thần trở về, hi vọng vẫn có một li rượu chờ.” Lời của Vi Ôn khiến long nhan rạng rỡ, Hoàng thượng đứng dậy, mỉm cười gật đầu: “Vi ái khanh, ngày khanh trở về, trẫm sẽ thiết yến tiệc chào đón khanh.”

Các đại thần đều cảm thán khi nghe lời Hoàng thượng. Lần trước khi thua trận, Mặc Xuyết chỉ còn hơn hai vạn quân, Hoàng thượng lại giao mười vạn quân cho Vi Ôn, xem ra lần này muốn không thắng cũng khó. Tâm tư của Hoàng thượng, mọi người đều đã hiểu.

* * *

Mấy ngày sau

Một nhóm bốn người, ba nam một nữ xuất hiện trên đường phố Trường An náo nhiệt. Người đi đầu là một thư sinh có diện mạo tuấn tú, đôi mắt sáng như hai vì sao trời trong đêm đen, tựa như ánh sáng trên đời này đều hội tụ trên người chàng. Đi bên cạnh chàng là thiếu nữ mặc váy xanh nhạt, tuy không có ngoại hình nổi trội bằng chàng thư sinh, nhưng gương mặt kiều diễm của nàng cũng đủ để đánh bại các mĩ nữ thành Trường An. Sau lưng họ là hai nam tử đeo bội kiếm. Thân thể rắn chắc của họ tuy không mang vẻ phong lưu như chàng thư sinh nhưng lại mang một nét đẹp khỏe khoắn.

Bốn người bước vào quán rượu, tìm một chiếc bàn để ngồi. Khi đang nhàm chán không có việc gì làm, đột nhiên sau lưng họ truyền tới tiếng nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.