“Bọn ta cũng đang thấy lạ đây.” Tấu Thái Tiêu nói: “Xem ra lần này quân Đột Quyết đến thật rồi.”
“Đến thật? Thế là thế nào?” Tiểu ma nữ ngơ ngác hỏi.
Tấu Thái Tiêu cười khẩy, hỏi lại: “Cô không hiểu thật hay giả vờ không hiểu thế?”
Tiểu ma nữ không để ý tới lời Tấu Thái Tiêu, cô nắm lấy tay áo Trần Cẩn Phong, đôi mắt chớp chớp, bày ra biểu cảm vô tội.
“Đột Quyết và Đại Đường ta lâu nay đã xung đột quân sự, tháng sáu năm Thánh Lịch thứ nhất, chính là thời điểm Võ Hoàng còn đương chính, vì để làm dịu mối quan hệ với Hậu Đột Quyết, Võ Hoàng đã phái cháu trai của mình là Hoài Dương Vương Võ Diên Tú tới Hậu Đột Quyết để cưới con gái của Hãn Mặc Xuyết làm phi. Tháng tám, sau khi Võ Diên Tú tới thành Đình Hắc Sa ở phía nam Hậu Đột Quyết, Mặc Xuyết chê bai Võ Diên Tú không phải hậu duệ của Lý gia, không đồng ý gả con gái cho Võ Diên Tú. Sau đó còn giam giữ Võ Diên Tú, phát động chiến tranh giữa Đại Đường và Đột Quyết.
Mặc Xuyết cho quân tấn công Tịnh Nan quân, Bình Địch quân, Thanh Di quân, tiếp đó tiến công vào Quỳ Châu, Đàn Châu, đánh chiếm Định Châu, Triệu Châu. Chứng kiến Mặc Xuyết trăm trận trăm thắng, Võ Hoàng bất lực, đành phải triệu người con trai đã bị phế bỏ của mình, cũng chính là đương kim Hoàng thường quay về. Trước lúc Võ Hoàng lâm chung, Hoàng thượng dựa vào thân phận nguyên soái đạo Bắc Hà, cùng với phó nguyên soái là Địch Nhân Kiệt thảo phạt Đột Quyết. Để truy đuổi Mặc Xuyết, Địch Nhân Kiệt đã dẫn theo mười vạn binh lực để truy lùng, nhưng tiếc rằng lúc đó không bắt được hắn.
Sau khi Mặc Xuyết trốn thoát, hắn vẫn không biết điều mà ỷ mạnh xâm chiếm vùng biên giới phía bắc của Trung Nguyên. Tháng mười hai năm Cửu Thị thứ nhất, hắn dẫn quân cướp đoạt hơn một vạn ngựa ở Lũng Sơn. Mùa xuân năm Trường An thứ hai lại cướp bóc ở Diêm Châu, Hạ Châu 10 vạn ngựa dê, tháng ba vượt qua Thạch Lĩnh quan, bao vây Bính Châu, tháng bảy chiếm đánh Đại Châu, tháng chín tiến vào Tân Châu. Trên đường đi sát phạt vô độ.
Tháng sáu mùa hạ năm Trường An thứ hai, Mặc Xuyết lại phái quân thần của mình là Mạc Hạ Đạt Can đưa ra đề nghị với Võ Hoàng rằng muốn để con gái mình kết hôn với con trai của Hoàng thái tử. Tháng tám năm sau đó, Đại Đường và Đột Quyết đã xây dựng mối quan hệ” hòa thân “. Sau sáu năm bị giam giữ, Hoài Dương Vương Võ Diên Tú cũng được Mặc Xuyết thả ra.
Vốn tưởng rằng mối quan hệ giữa hai quốc gia đã bình ổn, tháng mười hai năm thứ hai sau khi đương kim Hoàng thượng lên ngôi, Mặc Xuyết lại tấn công huyện Minh Sa thuộc Linh Châu. Hành động đó đã khiến Hoàng thượng nổi trận lôi đình, quyết định hủy bỏ kế hoạch liên hôn giữa Đại Đường và Hậu Đột Quyết.
Tháng mười năm Cảnh Long thứ nhất, Hoàng thượng bổ nhiệm cho đại tướng quân tả hữu vệ Trương Nhân Nguyện làm đại tổng quản đạo Sóc Phương, dẹp tan quân Hậu Đột Quyết đến xâm phạm. Trương Nhân Nguyện nhân thời cơ Mặc Xuyết đi chinh phạt phía tây đã chiếm được Mạc Nam, ba tòa thành Thụ Giáng ở phía bắc sông Hoàng Hà. Ba tòa thành nối liền đã chặn đứt con đường xâm lược từ phía nam của Hậu Đột Quyết. Sau đó đã xây dựng 1800 đài lửa ở phía bắc núi Ngưu Đầu Triêu. Từ đó Hậu Đột Quyết không thể chăn thả du mục ở phía nam núi, Sóc Phương không còn bị quấy nhiễu nữa.” Trần Cẩn Phong giải thích một tràng dài, chàng đưa mắt nhìn về tiểu ma nữ trên mặt đang đầy vẻ ngờ vực.
Tiểu ma nữ thấy Trần Cẩn Phong đang nhìn mình liền hỏi: “Sao ngươi lại biết những chuyện này?”
Tuy chỉ là một câu hỏi vu vơ nhưng trái tim Trần Cẩn Phong lại thấy thật nặng nề, một cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào tim chàng: “Là gia phụ kể.”
“Ngươi biết nhiều thật đấy.” Tiểu ma nữ mỉm cười, biểu cảm gương mặt vô cùng dí dỏm: “Tuy Võ Hoàng đứng đầu thiên hạ nhưng lại có dã tâm độc địa. Vì để đạt được Hoàng vị mà đến con trai mình cũng khong tha. Bà ta hoàn toàn không thể ngờ được thiên hạ không ủng hộ mình, thần dân đều ủng hộ Hoàng thượng kế vị, truất ngôi bà lão ngông cuồng tự cao tự đại đó. Nghĩ lại thì thê tử và con cái của Hoàng thượng bây giờ cũng không sung sướng gì, sau khi Hoàng thượng bị phế họ cũng phải chịu bao nhiêu khổ cực, vất vả.”
“Nếu như không phải lão thần Địch Nhân Kiệt thường xuyên khuyên nhủ Võ Tắc Thiên niệm tình mẫu tử, các đại thần như Cát Hạng, Lý Chiêu Đức cũng nhiều lần nhắc đến chuyện muốn để đương kim Hoàng thượng phục vị..” Tấu Thái Tiêu tiếp lời: “Vị trí của Hoàng thượng bây giờ e rằng đã là của người khác chứ đừng nói tới Vi Hoàng hậu.” Dừng lại một lát, anh lại nói: “Nhưng mà Võ Hoàng không ngờ rằng Hoàng hậu và công chúa bây giờ chỉ hơn chứ không hề kém cạnh bà ta, đúng là nỗi bất hạnh của quốc gia, nỗi bất hạnh của nhân dân.”
* * *
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Cẩn Phong thức dậy từ sớm, vừa bước ra khỏi cửa chàng đã nhìn thấy Tấu Thái Tiêu và Trình Xung bước vội vã về phía mình.
“Phong thiếu gia, có chuyện không hay rồi.” Tấu Thái Tiêu căng thẳng nói nhưng trên mặt anh vẫn không thể giấu được một chút vẻ vui thích.
“Có chuyện gì thế?” Trần Cẩn Phong nghi ngờ hỏi.
“Ngài xem đi.” Nói đoạn Trình Xung cố gắng nhịn cười, lấy từ trong ngực áo ra một mảnh giấy. Trần Cẩn Phong nhận lấy, nhìn thấy trên giấy đề vài chữ: Sau này sẽ còn gặp lại. Kí tên: Thê.
Chẳng cần động não cũng biết chỉ có tiểu ma nữ mới làm vậy. Trần Cẩn Phong cảm giác tai mình nóng bừng lên, chàng cố né tránh ánh nhìn cùng tiếng cười thầm của Trình Xung và Tấu Thái Tiêu. Trần Cẩn Phong đưa mắt về phía khác, nói: “Cười gì mà cười, còn không đúng ý các ngươi sao, có khi trong lòng các ngươi đang thầm nói 'Đi mạnh giỏi nhé' đấy chứ.”
Tấu Thái Tiêu trêu chọc: “Phong thiếu gia, không chỉ đúng ý chúng thuộc hạ mà còn đúng ý ngài nữa chứ. Rõ ràng biết cô ta là hung thủ giết người, muốn cô ta về kinh thành cùng chúng ta nhưng lại không hề đề phòng. Thực ra trong lòng ngài cũng đang hi vọng kết quả như này đúng không?”
“Tiểu ma nữ chạy trốn lần này không biết đến bao giờ mới có thể bắt được cô ta.” Trần Cẩn Phong nghĩ một đằng nói một nẻo.
Trình Xung bước lên trước nói: “Cô ta tinh quái như thế, e rằng muốn tìm ra cô ta khó đấy, có khi cả đời này cũng chẳng tìm được.”
Tấu Thái Tiêu không biết tốt xấu, đáp lại: “Sao lại thế được, ngày nào cô ta cũng bám riết lấy Phong thiếu gia, theo ta thấy á thì chẳng bao lâu nữa cô ta lại chủ động xuất hiện thôi..”
Không để Tấu Thái Tiêu nói hết, Trình Xung ho một tiếng để chặn lời anh lại. Trình Xung thầm nghĩ, đúng là một tên chẳng biết thức thời.
Trần Cẩn Phong không nói gì nữa, chàng lặng lẽ nhìn về khoảng không rộng lớn ngoài cửa, mặt trời mới ló dạng chiếu những tia nắng chói chang. Đôi mắt đen huyền mê người của chàng như được nhuộm nắng vàng. Trong không gian mênh mông ngoài kia, dường như sự sống chỉ đọng lại trên những cánh chim vụt qua.
* * *
Điện Tuyên Đức cung Đại Minh
Không khí hôm nay vô cùng căng thẳng, các đại thần đứng xếp hàng hai bên đều không ngừng thầm thì. Ở chính điện, một dáng người mặc long bào màu vàng ngồi nghiêm trên ngai vàng. Bên cạnh là một bóng người mặc cung sa màu hồng tím thoắt ẩn thoắt hiện dưới tấm rèm buông.
“Chúng ái khanh có chuyện gì cần tấu trình?” Giọng nói hồn hậu pha chút mệt mỏi, lười nhác vang lên.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, biên cương cấp báo, Vũ lâm quân trấn thủ biên quan báo tin, tại biên giới giữa Đại Đường và Đột Quyết phát hiện có một bộ phận người Đột Quyết xuất hiện. Theo báo cáo từ cấm quân, tất cả các tù binh bị bắt giữ đều đã tự sát.” Người lên tiếng là Chư vệ vũ Lâm Thường Đức.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, bên trong địa phận Đại Đường ta cũng có nhiều quan viên báo lại rằng phát hiện ra dấu vết của người Đột Quyết.”
* * *
Liên tiếp mấy báo cáo khiến Hoàng thượng lo lắng: “Mấy năm nay, Đột Quyết biết thực lực của Đại Đường, không dám mạo phạm, không ngờ bây giờ lại xuất hiện những hiện tượng như này. Xem ra lần hành động này của Đột Quyết sẽ là một cuộc vây quét không nhỏ.”
Các đại thần nghe vậy đều thì thầm to nhỏ, nhất thời không ai dám đáp lời.
Đúng lúc này, Thượng thư bộ Hình Bùi Đàm đứng dậy, ông do dự một lát, vuốt ve chòm râu trắng của mình, chậm rãi thưa: “Hoàng thượng, ban nãy khi nghe báo cáo từ các vị đại nhân, thần nghĩ tới một việc, không biết có nên kể hay không.”