Mê Án Đường Triều

Chương 67: Chương 67: Hội Thanh Lang




“Thôi được rồi, những lời hôm nay ai gia sẽ không tính toán với ngươi, ngươi mau đi đi.” Vi Hoàng hậu khẽ nói.

An Lạc công chúa nấp ở sảnh sau đã nghe rõ mồn một mọi thứ, nàng ta đợi Trương Liên Chi đi rồi mới bước ra.

“Con nghe thấy hết rồi chứ?” Vi Hoàng hậu tươi cười nhìn con gái yêu.

“Mẫu hậu, những lời Trương Liên Chi nói cũng không phải không có lí, lần này Đột Quyết xâm phạm nói không chừng lại cho chúng ta một cơ hội tốt.” An Lạc công chúa đưa mắt nhìn mẫu hậu, trên gương mặt tươi sáng xinh đẹp của bà là nụ cười tươi như hoa.

“Có điều làm thế này có rước thêm họa vào thân không.” Vi Hoàng hậu vẫn rất lo lắng, chẳng may cuộc chiến thất bại, binh lực tổn thất, thế lực khó khăn lắm mới gây dựng được của bà sẽ chịu thiệt hại lớn.

“Mẫu hậu suy nghĩ nhiều rồi, cơ hội tuyệt vời như này chúng ta không thể bỏ lỡ được, nếu như đội quân của phụ hoàng chiến thắng trở về, các đại thần chẳng phải sẽ càng tin tưởng phò trợ ông ấy, lúc đó chúng ta muốn đoạt Hoàng vị càng thêm khó khăn. Huống hồ đám quân Đột Quyết của Mặc Xuyết giờ chỉ là một đám tàn binh bại tướng, chúng ta tăng cường thêm chút binh lực, không muốn thắng cũng khó.” Những lời của An Lạc công chúa lại càng làm Vi Hoàng hậu xao động, nghĩ kĩ thì những lời con gái nói cũng đúng sự thật, tại sao không biến việc này thành bước đầu tiên trong kế hoạch đoạt vị?

* * *

Vách đá gập ghềnh hiểm trở, do lâu ngày không nhận được ánh nắng, bức tường đá bàm đầy rêu phong, nước tí tách nhỏ giọt dọc vách đá. Một người đeo mặt nạ hình đầu sói màu vàng tiến vào, người đó bước tới cuối bức tường đá, xoay viên đá hình tròn trên tường, một tiếng “uỳnh” vang lên, bức tường được nâng lên, để lộ hang động bên trong.

Người đeo mặt nạ vàng đi vào trong thạch thất, ở cuối hang, một người đeo mặt nạ hình đầu sói màu đó đang nằm nghiêng mình trên chiếc ghế giường được phủ một lớp da hổ.

“Tham kiến tông chủ.” Người đeo mặt nạ vàng quỳ dưới đất, hai tay bao lại thành quyền nói.

“Công việc sắp xếp thế nào rồi?” Người đeo mặt nạ đỏ không nhúc nhích, hắn chỉ nghiêng đầu nhìn về phía cái đầu sói xám như thể đang quan sát mọi thứ bằng đôi mắt làm từ hồng ngọc đỏ như máu.

Người đeo mặt nạ vàng không giấu được sự hưng phấn trong giọng nói: “Tông chủ liệu sự như thần, mọi việc đang diễn ra đúng như ngài dự đoán, theo thuộc hạ thấy, chẳng bao lâu nữa nguyện vọng của tông chủ sẽ thành hiện thực.”

“Tốt lắm.” Người đeo mặt nạ đỏ ngồi dậy, nhìn thẳng vào người đeo mặt nạ vàng: “Nam đường chủ lần này làm rất tốt, bản tông chủ ắt sẽ có thưởng.”

“Tông chủ, xem ra Trần Cẩn Phong cũng chẳng tài giỏi gì lắm, so với tông chủ vẫn còn kém xa.”

“Ngươi nói sai rồi, ngựa tốt còn có lúc ngã, chỉ do kinh nghiệm chốn quan trường của Trần Cẩn Phong còn ít, có rất nhiều chuyện hắn chưa hiểu được, đến khi viên ngọc này được mài giũa, e là bản tông chủ cũng chẳng phải đối thủ của hắn.” Mặc dù không nhìn được biểu cảm dưới lớp mặt nạ, nhưng từ ngữ khí của người này có thể thấy thái độ hắn đối với Trần Cẩn Phong vừa là đối thủ, lại vừa cảm thông.

Nam đường chủ thấy tông chủ như vậy liền đổi chủ đề: “Tông chủ, lần hành động này của chúng ta may mà có thứ này.” Nói đoạn người đó lấy túi bột màu hồng từ trong ngực áo ra, đưa đến trước mặt tông chủ: “Đây là thuốc mê thuộc hạ mới sai người điều chế, khi trộn vào thức ăn sẽ không màu không mùi. Hôm đó thuộc hạ lén đổi thứ thuốc này với thuốc mê của Ngô huyện lệnh thì kế hoạch mới có thể tiến hành thuận lợi. Tên não heo đó cũng không thèm nghĩ những cao thủ như Tấu Thái Tiêu với Trình Xung chẳng lẽ lại không phát hiện ra thuốc mê thông thường sao.”

Tông chủ nhận lấy gói bột, gật nhẹ đầu: “Bảo người của ngươi khẩn trương điều chế ra những thứ hữu dụng hơn đi.”

“Vâng.” Nam đường chủ đáp.

Dường như nhớ ra điều gì đó, Nam đường chủ lại hỏi: “Tông chủ, Đông đường chủ bây giờ sao rồi ạ?”

Tông chủ đột ngột quay người về phía Nam đường chủ, nghiêm giọng nói: “Nam đường chủ từ lúc nào lại biết quan tâm đến người khác thế? Ngươi đã quên mất quy định của hội Thanh Lang chúng ta rồi sao, không được hỏi thăm tin tức của bất kì người nào ngoài bản thân. Hội Thanh Lang thành lập nhiều năm nhưng chưa bị triều đình để mắt tới. Nếu không phải do chúng ta có kỉ luật tốt và quyết tâm thề chết giữ gìn tổ chức của mọi người thì tổ chức này đã bị dập tắt từ lâu rồi.”

“Thuộc hạ biết sai rồi ạ.” Nam đường chủ cúi đầu nói.

“Thôi được rồi, tiếp theo ta còn có một kế hoạch khác cần ngươi giúp đỡ.” Nói đoạn tông chủ, ra hiệu cho Nam đường chủ lại gần. Nam đường chủ thấy thế tiến tới trước, ghé sát tai vào mặt nạ của tông chủ.

Sau một hồi được căn dặn, Nam đường chủ lùi lại phía sau, nắm tay cúi người hành lễ rồi quay người rời khỏi hang động.

* * *

Điện Trường Sinh

Mùi hương thoảng thoảng lan tỏa khắp cung điện được trang hoàng lộng lẫy. Cung nữ cầm quạt đã lui xuống từ lâu, trong điện bây giờ chỉ còn Đường Trung Tông Lý Hiển khoác long bào vàng và Vi Hoàng hậu được ông yêu thương hết mực.

Lúc này Vi Hoàng hậu đang uống rượu, nói chuyện vui vẻ cùng Lý Hiển. Bà nhẹ nhàng cầm bình rượu vàng bước tới bên cạnh Lý Hiển, rót đầy rượu vào chén vàng của ông, thuận thế dựa vào người ông, nụ cười tươi rói nở trên gương mặt trắng ngần của bà.

Lý Hiển khẽ khàng vuốt ve thê tử kết tóc đã từng đồng cam cộng khổ với ông. Ông thầm cảm khái, ngày ấy bà đã cùng ông ăn những bữa cơm đạm bạc, mặc những bộ áo đầy vết chắp vá, đến Quả Nhi cũng được sinh ra trên xe ngựa, ông thực sự đã nợ bà quá nhiều.

Vi Hoàng hậu vươn ngón tay ngọc ngà thon thả, chạm vào mặt Lý Hiển: “Hoàng thượng lại đang nhớ về ngày xưa sao? Có được vinh hoa phú quý như ngày hôm nay đều là nhờ Hoàng thượng ban cho thần thiếp, thần thiếp cảm tạ người còn không kịp. Hôm nay nghe tin cấp báo từ biên quan, thần thiếp cũng vô cùng lo lắng, nghĩ về hậu ái mà Hoàng thượng dành cho thiếp, thiếp thân đã trao đổi với ca ca, nguyện ý dẫn theo mười vạn binh trấn áp biên cương, bắt được Mặc Xuyết, giúp Hoàng thượng giải quyết nỗi lo về sau.”

Nghe vậy Lý Hiển cảm động nói: “Trẫm rất hiểu tâm ý Hoàng hậu đối với trẫm, nhưng lần xuất chinh này chắc chắn sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm khó khăn, e rằng không có lợi với Vi Ôn.”

Đột nhiên Vi Hoàng hậu rời khỏi vòng tay Lý Hiển, bà quỳ xuống: “Hoàng thượng, thần thiếp hổ thẹn không thể làm được gì cho người, ngày ngày đều không yên lòng, xin Hoàng thượng hãy đồng ý thiếp thân lần này đi ạ.”

Lý Hiển vội vã đỡ ái thê đứng dậy, mềm giọng an ủi: “Trẫm rất biết ơn tâm ý của Hoàng hậu, đợi Vi Ôn trở về nhất định sẽ phong quan tấn tước. Giờ trẫm hơi mệt rồi, Hoàng hậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Một nụ cười âm trầm khẽ lướt qua môi Vi Hoàng hậu, Lý Hiển sẽ chẳng bao giờ ngờ được người sớm ngày bên mình lại có dụng tâm khác.

* * *

Hoa viên sau nha môn huyện Hoài Cốc

Không hổ là cao thủ đục khoét tiền tài của nhân dân, Ngô Dụng dùng đồng tiền xương máu của người dân để xây dựng một hoa viên xa hoa nhưng không kém phần thanh nhã. Đình đài lầu các, lan can được chạm ngọc, tất cả đều vô cùng tinh xảo. Ngắm nhìn cảnh xuân trong hoa viên, từng chút từng chút đều được xây dựng nên từ mồ hơi và nước mắt của người dân, Trần Cẩn Phong không khỏi thở dài, thầm than chốn quan trường quả là tăm tối.

Đi dọc theo con đường nhỏ nằm giữa hoa viên, ở cuối con đường là một hồ nước màu xanh ngọc gợn sóng lấp lánh. Một cây cầu cẩm thạch trắng bắc ngang mặt hồ, tựa như dải dây lựa ngọc thắt ngang chiếc eo người thiếu nữ áo xanh. Một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh nhạt đang đứng giữa cầu. Nàng cúi mặt như đang suy nghĩ gì đó, dưới ánh nắng lung linh lấp lánh, gương mặt nàng cũng như phát sáng, vô cùng xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.