Mê Án Đường Triều

Chương 123: Chương 123: Lưu huỳnh phục hỏa pháp




Lý Đán chỉ mỉm cười: “Ngươi nói rõ xem.”

“Thực ra ngài đã lên kế hoạch từ sớm. Mọi việc bắt đầu từ ngày thần đỗ Trạng nguyên.” Trần Cẩn Phong dần chìm vào hồi ức. “Võ Trạng nguyên Dương Tu tự sát trong phòng, sau đó lục soát được từ trong phòng huynh ấy một mảnh giất có chữ Đột Quyết, trên đó viết: 'Chú ý động tĩnh Đại Đường, tuỳ thời khởi binh đánh trận.'Sau đó đến cái chết thảm của cha mẹ thần, trên đường đưa linh cữu qua huyện Hoài Cốc thì chứng kiến thảm án diệt môn một nhà bốn người. Theo mọi người nhận định, hung thủ rất có thể là người Đột Quyết, rồi sau đó bỗng nhiên khắp nơi trong Đại Đường đều có bóng dáng người Đột Quyết xuất hiện.”

“Chuyện này thì có liên quan gì đến trẫm?” Lý Đán khịt mũi.

“Có một số điểm nghi vấn trong chuyện này. Trong vụ án của Dương Tu, tại sao mảnh giấy có chữ Đột Quyết lại không bị tiêu huỷ lúc huynh ấy tự sát, chủ quán trọ Duyệt Lai trà trộn nghe lén, cố ý nói là nghe thấy có người Đột Quyết đến tìm Dương Tu. Cuối cùng điểu tra ra Dương Tu, chủ quán và Tấu Lương Miễn là cùng một nhóm. Thực ra mục đích của họ đã quá rõ ràng rồi, là muốn triều đình biết quân Đột Quyết tới xâm phạm. Trong vụ án diệt môn tại huyện Hoài Cốc, qua điều tra được biết hung thủ là một nam tử ăn mặc giống người Đột Quyết. Lúc này thần bắt đầu đặt ra nghi vấn rằng tại sao hắn nổi bật như thế lại không mặc trang phục của người Hán. Rồi đột nhiên có rất nhiều người Đột Quyết xuất hiện quanh Đại Đường càng khiến thần kiên định hơn với phán đoán của bản thân. Mục đích của việc này giống hệt trước kia, đều muốn triều đình biết đến sự xâm phạm của người Đột Quyết.”

“Biết được những chuyện này thì đã sao, có liên quan gì tới phủ Tương vương của ta?” Lý Đán chỉ nhẹ nhàng nói.

“Hoàng thượng hồ đồ, triều chính toàn bộ đều do Vi Hoàng hậu chủ trì, quần thần trong triều đa số đều là tai mắt của bà ta. Mục đích của ngài là sử dụng chiến thuật vu hồi, tự biết mình không đánh được Vi Hoàng hậu, bèn nghĩ ra phương pháp này để bà ta phái lực lượng chủ cán của mình xuất binh đánh Đột Quyết. Lúc đó thần đã tưởng rằng đây là âm mưu của Đột Quyết hoặc ngoại bang, nhưng sau khi Vi Hoàng hậu phái quân đi lại không thấy trong triều có bất cứ động tĩnh gì, chỉ nói là binh lực do Vi Ôn chỉ huy thua cuộc, tổn thất rất nhiều binh tướng. Vậy nên thần đã nghĩ nếu phía Đột Quyết hoàn toàn không biết gì về đợt tấn công này thì tại sao đột nhiên Ngự lâm doanh do Vi Ôn chỉ huy lại đột nhiên bốc cháy, lương thảo bị đốt hết. Nếu là do nội gián Đột Quyết làm thì có thể nhân cơ hội này thực hiện một đợt tấn công vào quân doanh mà giành thắng lợi. Nhưng Mặc Xuyết lại không làm thế, vậy thì chỉ có một khả năng chính là hắn không hề biết chuyện lương thảo bị đốt, mà người có khả năng làm việc này nhất chính là vương công đại thần trong triều.” Ngừng lại một chút, Trần Cẩn Phong nói tiếp: “Thần khẳng định kết luận này là do mấy ngày trước gặp được người phụ nữ Đột Quyết bán con. Theo lời cô ấy, Mặc Xuyết không hề xuất binh đánh trận, cũng đồng nghĩa với việc loạn đảng Đột Quyết xuất hiện trong lãnh thổ Đại Đường rất có khả năng do người Hán cải trang thành.”

“Ngươi phân tích rất đúng.” Lý Đán gật đầu: “Nhưng có biết bao nhiêu vương công đại thần như thế sao ngươi lại nghi ngờ ta. Chẳng lẽ chỉ vì ta đã trở thành Hoàng thượng thôi sao?” Lý Đán lắc đầu: “Ngươi nên biết rằng ta không hề muốn ngồi lên Hoàng vị.”

“Việc này thần cũng biết. Sở dĩ thần nghi ngờ ngài là vì một chuyện khác. Tại hiện trường vụ án diệt môn huyện Hoài Cốc, thần có phát hiện một thứ gọi là đá tiêu.”

Lý Long Cơ nghe vậy thì kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ đệ vì chuyện này mà nghi ngờ phụ hoàng sao?”

“Đúng thế. Lúc đó thần vẫn chưa biết thứ đó là gì, trong quá trình đào hôn mới được biết tên gọi của nó là đá tiêu.”

“Vậy thì đã sao?” Lý Đán vẫn điềm nhiên hỏi.

“Trước đây mấy hôm vào một đêm thần nằm chằn chọc không ngủ được bèn dậy đến thư phòng nơi Thái tử điện hạ đang ở. Lúc Thái tử điện hạ và Võ Dương rời đi lấy trà cụ, nhân lúc rảnh rỗi thần đã nhìn thấy một cuốn sách đặt trên bàn. Đó là một cuốn sách đã cũ, lúc đó thần chỉ cầm lên trong vô thức thôi, vừa hay cuốn sách lại mở ra đúng một trang này nên thần đọc thử. Theo lý thông thường nếu như trang đó thường xuyên được mở ra hoặc vừa hay người trước đang đọc đến trang đó thì cuốn sách sẽ tự động mở đến trang đó một cách tự nhiên. Trang sách ghi chép lại chi tiết cách sử dụng của đá tiêu, có thể thấy rõ Thái tử điện hạ rất hứng thú với công dụng của đá tiêu. Chuyện này vốn khiến thần liên tưởng đến Thái tử điện hạ, nhưng chỉ vì một câu nói của ngài ấy đã khiến thần dịch chuyển sự nghi ngờ của mình lên Hoàng thượng. Lúc đó Thái tử điện hạ đã nói cuốn sách này là do Hoàng thượng tặng cho ngài ấy, có đúng không ạ?”

Thấy Lý Đán im lặng không nói gì, Lý Long Cơ thì kinh ngạc không thốt nên lời, Trần Cẩn Phong để lộ ra nụ cười nhạt khó hiểu: “Ngài còn nhớ khung cảnh lần đầu tiên thần gặp Hoàng thượng không? Thần truyền đạt lại một bài hát học được lúc ở trong ngục. Lúc ấy thần vẫn chưa cẩn thận suy ngẫm rốt cuộc nó có ý nghĩa gì mà chỉ đơn thuần nhận sự uỷ thác của người khác để truyền đạt thông tin thôi. Cho đến khi đã thông suốt mọi chuyện mới nhận ra bài hát đó chứa đựng hàm nghĩa thâm sâu..” Nói đoạn, Trần Cẩn Phong khẽ cất giọng ngâm nga bài hát từng khiến mình cảm thấy nực cười. Lúc trước hát lên cảm thấy buồn cười, bây giờ lại cảm nhận được hàm ý khác: “Có một ông lão cười, có dòng nước trôi trôi, cầm đàn lên gảy gảy gảy, nhào bột hấp màn thầu.”

“Nó có ý nghĩa gì chứ?” Lý Long Cơ không hiểu.

“Thiết nghĩ Lâm Tri vương biết công dụng của đá tiêu chứ.” Trần Cẩn Phong cười nhạt: “Cuốn sách cũ đó được viết bởi Dược vương Tôn Tư Mạc, bên trong có ghi chép chi tiết Lưu huỳnh phục hỏa pháp. Mà phương pháp này cần một loại nguyên liệu chính là đá tiêu.”

“Hóa ra đệ đã biết rồi.” Lý Long Cơ gật đầu: “Đúng là như thế.”

“Ngài hỏi những câu hát ấy có ý nghĩa gì sao? Bỉ nhân bất tài, dựa theo những ghi chép của Tôn Tư Mạo đã tới tiệm thuốc mua nguyên liệu. Sau những lần gia giảm, cuối cùng cũng có thể hiểu được ý nghĩa của chúng.”

“Là như thế nào?” Lý Long Cơ tròn mắt ngạc nhiên.

“Ông ấy đã nói lại chi tiết phương thức điều chế, một ông lão cười tức là một phần đá tiêu, có dòng nước trôi trôi là hai phần lưu huỳnh, cầm đàn gảy gảy gảy là ba phần than củi, sau đó trộn hỗn hợp những thứ này lại với nhau sẽ được thứ Tương vương muốn cuối cùng – thuốc súng. Chỉ có điều thần không hiểu được rốt cuộc Tương vương muốn điều chế ra thuốc súng để làm gì?”

Lời vừa thốt ra, cả hai người đều thất kinh. Lý Đán chăm chú nhìn Trần Cẩn Phong, hồi lâu mới lên tiếng: “Ta biết ý của ngươi, hóa ra ngươi lại biết được nhiều thế này, xem ra ta đánh giá ngươi thấp rồi. Làm thế nào mà ngươi biết được?”

“Đêm hôm ấy thấy Lâm Tri vương và Võ Dương âm thầm bàn bạc với nhau trong phòng, chẳng may bị thần bắt được. Để che giấu, Lâm Tri vương đã cố ý nói đó là sở thích của Võ Dương, nhưng lại không cẩn thận để thần nhìn thấy cuốn sách cũ để trên bàn. Để tránh đánh rắn động cỏ, sau khi quay lại mật thật, thần cố ý giả vờ sức khoẻ không tốt, hay ngủ ngày, đến tối thì ở trong mật thất nghiên cứu điều chế thuốc súng. Thật không may, đến cuối thần vẫn điều chế ra được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.