Mê Án Đường Triều

Chương 62: Chương 62: Ngươi định làm gì ta?




“Ngô Dụng, ngươi hãy nhanh chóng thuật lại chi tiết quá trình bắt giam Tấu Thái Tiêu, Trình Xung và Tiểu Đào vào ngục. Nếu ngươi dám nói dối nửa lời, bản quan quyết không tha cho ngươi.” Trần Cẩn Phong căm phẫn nhìn Ngô Dụng, ánh mắt chàng nhìn ông ta tràn ngập sự khinh bỉ. Trong mắt Ngô Dụng, ánh nhìn của chàng sắc lẹm như dao, khiến ông ta vô cùng sợ hãi.

“Vâng vâng vâng, tiểu.. tiểu nhân nhất định.. sẽ bẩm báo đúng sự thực ạ.” Ngô Dụng run rẩy thuật lại đầy đủ quá trình bỏ thuốc mê rồi nhốt ba người họ vào ngục như thế nào. Nghe đến đó, lửa giận trong người Trình Xung và Tấu Thái Tiêu đều bùng cháy dữ dội, hận không thể đập chết tên khốn vô liêm sỉ này ngay tại chỗ.

“Ngô Dụng to gan, sự việc đã đến nước này mà người còn dám gian dối nhằm lừa gạt chúng ta, lượng thuốc mà ngươi bỏ vào đủ để làm gục ngã hai con bò, chỉ một chút thuốc mê thôi ta cũng có thể nhận ra được, ngươi còn dám ở đây ăn nói linh tinh, có phải ngươi chê bọn ta đánh ngươi nhẹ quá không?” Tấu Thái Tiêu đã không còn giữ được bình tĩnh.

“Tấu.. Tấu.. Tấu đại nhân, tiểu.. tiểu nhân nào.. nào dám nói linh tinh.. nếu không tin.. ngài gọi đầu bếp lên.. để hỏi đi.. thì sẽ biết ngay ạ?” Ngô Dụng bị Tấu Thái Tiêu quát nạt, càng sợ đến mức nói không nên lời.

“Giải đầu bếp lên.” Trần Cẩn Phong hạ lệnh, đầu bếp ngay lập tức được dẫn lên công đường, sau khi thẩm vấn, câu trả lời của đầu bếp về cơ bản tương đồng với Ngô Dụng.

Điều này thật kì lạ, hôm ấy cho nhiều thuốc mê vào canh như thế nhưng tại sao Tấu Thái Tiêu không hề nhận ra? Lẽ nào.. Nghĩ đến đây Trần Cẩn Phong khẽ rùng mình, chẳng lẽ vẫn còn kẻ khác muốn hãm hại bọn họ. Nếu đây là sự thật, e rằng sẽ rất khó để đối phó với kẻ này.

“Đầu bếp, ta hỏi ngươi, sau khi người bỏ thuốc vào trong canh, đến khi mang canh tới viện đông cho Tấu Thái Tiêu và Trình Xung thì có chuyện gì xảy ra không?”

Đầu bếp biết mình không thoát được tội, run lẩy bẩy đáp: “Bẩm đại nhân, không có ạ.”

Trần Cẩn Phong trầm tư một lúc lại hỏi tiếp: “Ngươi nghĩ kĩ lại xem, ngươi có rời nồi canh lúc nào không?”

“Rời ạ?” Đầu bếp cẩn thận hồi tưởng lại hôm ấy: “Dạ, đúng rồi, tiểu nhân có rời đi một lần, sau khi nấu xong canh, tiểu nhân chuẩn bị mang tới phòng cho Tấu gia thì nghe loáng thoáng ngoài cửa có tiếng phụ nữ gọi tên tiểu nhân. Tiểu nhân ra ngoài xem thử thì không thấy ai, lúc đó nghĩ chắc mình nghe nhầm. Nhưng thời gian tính từ lúc ra ngoài đến khi quay lại bếp rất ngắn, không thể xảy ra vấn đề gì được đâu ạ.”

Thì ra là như vậy, xem ra suy đoán của Trần Cẩn Phong nắm chắc đến tám chín phần rồi, cao thủ thực sự muốn làm một việc gì đó không cần nhiều thời gian. Giống như người thần bí đã sát hại hết đám người làm ở quán trọ Bằng Lai hôm đó vậy, cả quá trình chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Ngô Dụng len lén ngẩng đầu, liếc nhìn Trần Cẩn Phong đang ngồi ngay ngắn đĩnh đạc ở giữa công đường. Lông mày chàng nhíu chặt, gương mặt anh tuấn nhuộm đầy vẻ ưu phiền. “Có lẽ vẫn còn hi vọng”, nghĩ đến đây, ông ta lấm la lấm lét quan sát hai bên, run run giơ một bàn tay lên rồi xòe năm ngón tay ra, vẫy vẫy Trần Cẩn Phong, nói: “Bồi.. thường..”

Trần Cẩn Phong nghiêm mặt nhìn hành động nực cười của Ngô Dụng, chàng vô cùng tức giận, đập mạnh cây búa lên bàn, quát tháo: “Hay cho một tên tiểu nhân, ngươi không quan tâm đến sinh mạng của bách tính, chỉ biết hưởng lạc rồi xử án bừa bãi, theo luật phải bị cách chức, biếm làm thứ dân. Ngươi làm dụng quyền lực, giam giữ mệnh quan triều đình, tội càng thêm nặng, theo luật đáng chém. Ngươi không để ý đến liêm sỉ, làm ra loại việc không bằng súc sinh, theo luật đáng chém. Sự việc đến mức độ này vẫn không biết đường hối cải, muốn đút lót hối lộ bản quan, theo luật đáng chém.”

Chàng vừa nói xong, tiếng vỗ tay đã vang ầm cửa nha môn, trên mặt ai cũng không giấu diếm được vẻ mừng rỡ. Bao nhiêu năm nay người dân huyện Hoài Cốc bị Ngô Dụng áp bức, ai ai cũng căm hận nhưng lại không dám làm gì, hôm nay có một vị Văn Trạng nguyên tới trừ đi mối họa cho họ, thử hỏi có ai không vui sướng cho được?

“Ngươi dám!” Đột nhiên Ngô Dụng đứng phắt dậy, ánh mắt ông ta ngay lập tức trở nên khó đoán: “Được.. được lắm Trần Cẩn Phong, bản quan.. nhẫn nhịn với ngươi đủ rồi.. nhưng ngươi lại.. lại không biết điều. Ngươi biết không.. ngươi chỉ là một.. Trạng nguyên cỏn con, triều đình.. còn chưa phong cho ngươi.. chức quan nào. Dựa.. dựa vào cái gì mà dám nói.. ta giam giữ mệnh quan triều đình. Ngươi.. muốn chém ta, e.. e là phải báo cáo.. lên Bộ Hình mới được.. Nếu ngươi tự làm theo ý mình.. ngươi cũng làm trái luật pháp Đại Đường.. đây có phải.. tự tìm chỗ chết không? Hừ!”

Bốp! Bốp! Dứt lời, Ngô Dụng bị ăn hai tát vào mặt. Người đánh ông ta mắt phượng mày ngài, nắm đấm cuộn chặt, hận không thể đánh cho tên Ngô Dụng này một trận ra trò.

Tiểu ma nữ đã sớm không nghe lọt tai lời Ngô Dụng, nhất là cái miệng nói mãi mới hết câu khiến người ta phát bực của ông ta, liền thẳng thắn tặng cho ông ta hai cái tát rồi nói: “Này tên súc sinh kia, trước mặt bản công.. công tử mà dám lộng ngôn, ngươi đã ăn đấm no chưa? Ai cho ngươi lá gan dám nạt nộ phu quân của bản công tử, ngươi có tin ta chém chết ngươi không?” Vừa nói tiểu ma nữ vừa rút bội kiếm ở thắt lưng ra, kề sát vào cổ Ngô Dụng.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi..” Ngô Dụng sợ xanh mặt, ông ta cố gắng rụt cổ lại, sợ bà cô này chẳng may không hài lòng chém ông ta thật thì cơ hội sống của ông ta cũng tan thành mây khói.

“Trần Cẩn Phong không dám giết ngươi nhỉ, thế thì để ta!” Mọi thứ chỉ diễn ra trong cái chớp mắt, đầu Ngô Dụng lăn lông lốc xuống đất theo vết chém của thanh kiếm. Cơ thể không còn điểm chống đỡ cũng đổ mạnh xuống. Miệng vết chém to bằng cái bát ở chỗ vốn là đầu Ngô Dụng không ngừng phun máu tươi, vô cùng đáng sợ, khiến tất cả nha dịch và dân thường có mặt tại đó đều kinh hãi đứng đờ người không biết làm sao.

“Tiểu ma nữ, cô làm gì vậy?” Trần Cẩn Phong là người đầu tiên hoàn hồn lại, chàng không rõ câu hỏi của mình mang theo sự phẫn nộ, vui mừng hay là lo lắng. Ngô Dụng dám kiêu căng hống hách hẳn sau lưng hắn có người chống eo, tiểu ma nữ lại hành động bừa bãi, không phải chính mình đã hại cô ấy sao? Nghĩ đến đây Trần Cẩn Phong vội vã ra lệnh cho Tấu Thái Tiêu dẫn tiểu ma nữ ra sảnh sau nha môn.

* * *

Sảnh sau nha môn.

Sảnh sau của nha môn cũng không kém cạnh với “tệ xá” của Ngô Dụng, trên tường treo đầy đề tự của các danh gia, bức họa của các dánh sư, ở trung tâm căn phòng còn được bày một án kỉ làm từ gỗ lim, văn phòng tứ bảo được xếp gọn gàng ngay ngắn trên án.

Lúc Trần Cẩn Phong đầy cửa vào, tiểu ma nữ đang nghiêng đầu ngắm nghía bức tự họa trên tường, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại.

“Đồ khốn, ngươi đến rồi đấy à.” Tiểu ma nữ thích thú nhìn Trần Cẩn Phong, ánh mắt sáng ngời.

“Cô gây họa lớn rồi!” Trần Cẩn Phong lo lắng khôn xiết.

Tiểu ma nữ lại không hề lo lắng vì câu nói của chàng, chỉ hỏi ngược lại: “Tại sao?”

“Tại sao ư?” Trần Cẩn Phong không biết cô ta đang giả vờ hồ đồ hay thực sự hồ đồ nữa: “Mặc dù Ngô Dụng nói những lời uy hiếp trên công đường nhưng những gì hắn nói đều là thật, ta hoàn toàn không có quyền giết hắn, càng huống hồ là cô. Mọi chuyện đã rồi, cô khó mà thoát được tội danh giết người.”

“Thế tiếp theo ngươi định làm gì ta? Thả ta đi hay bắt ta vào nhà lao?” Tiểu ma nữ trước nay luôn mang vẻ tinh nghịch bỗng lộ ra dáng vẻ nghiêm túc chưa từng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.