Địa ngục có lẽ cũng chỉ đến thế này mà thôi. Tiểu Đào sợ hãi đưa mắt kiếm tìm bóng hình Trần Cẩn Phong, vừa trông thấy chàng đang ngồi thẫn thờ trong góc, nàng vội chạy tới trước mặt chàng.
“Phong thiếu gia.” Tiểu Đào khẽ gọi.
Như choàng tỉnh khỏi cơn mơ, Trần Cẩn Phong quay trở lại thực tại. Trông thấy Tiểu Đào, tim chàng chợt reo lên. “Sao muội lại ở đây?” Thấy Tiểu Đào vẫn ổn, gánh nặng trong tim Trần Cẩn Phong cũng vơi đi phần nào.
Vừa nhìn thấy Trần Cẩn Phong, hai hàng nước mắt của Tiểu Đào đã thi nhau tuôn rơi. “Bọn họ không làm huynh bị thương chứ.” Đang nói, vết lằn đỏ trên cánh tay Trần Cẩn Phong đập vào mắt nàng. “Huynh bị sao thế?”
“À, không việc gì đâu.” Trần Cẩn Phong vừa đáp vừa kéo tay áo xuống để che đi vết thương.
“Phong thiếu gia, để muội xem nào.” Tiểu Đào đưa tay muốn vén tay áo chàng lên.
“Không sao thật mà.” Hai người kéo qua kéo lại, Tiểu Đào vô tình chạm vào vết thương khiến Trần Cẩn Phong khẽ xuýt xoa.
“Bọn họ đánh huynh sao?” Tiểu Đào nhanh tay túm được cánh tay chàng, kéo ống tay áo lên. “Sao lại thành ra thế này?”
“Không sao đâu mà, do ta bất cẩn va đập thôi.” Trần Cẩn Phong rụt tay lại, gượng cười.
“Đấy rõ ràng là vết roi.” Tiểu Đào đau lòng trách chàng: “Sao huynh không cho Tiểu Đào biết?”
“Không đau đâu.” Trần Cẩn Phong cố tình kéo ống tay xuống để che đi vết đánh rồi chàng đổi chủ đề: “Muội mang gì đến cho ta thế?”
“Này làm cái gì đấy, ở đây không cho người vào thăm đâu.” Gã quản ngục nãy giờ vẫn gà gật dưới ánh đèn mờ bỗng tỉnh dậy. Gã đi nhanh đến, ra sức đẩy cơ thể gầy yếu của Tiểu Đào.
“Cái này..” Nói đoạn Tiểu Đào lấy một gói bạc vụn từ trong túi ra: “Đại nhân, chút tâm ý này mong đại nhân nhận cho, để tôi đưa chút đồ cho thiếu gia nhà tôi ạ.”
Gã quản ngục liếc nhìn gói bạc trên tay Tiểu Đào, gã khẽ hừ mũi, lười nhác cất roi đi rồi cầm lấy gói bạc. Gã thậm chí còn chẳng thèm nhìn nàng lấy một cái, liền móc chìa khóa mở cửa buồng giam. “Đừng nói chuyện rườm rà, nhanh lên đấy.”
“Vâng ạ.” Tiểu Đào gật đầu rồi chui vào buồng giam.
Thấy Tiểu Đào định vào trong buồng giam, Trần Cẩn Phong đưa mắt quan sát xung quanh. Thấy các phạm nhân khác không có ý kiến gì, chàng cũng không ngăn cản nàng nữa.
“Phong thiếu gia, đây là mấy món muội làm, huynh nếm thử xem.” Tiểu Đào đặt hộp thức ăn trên đất, nàng ở nắp hộp ra, bên trong vô cùng, có gà luộc, thịt viên hầm, thịt kho, lại còn có cả xôi nếp thơm lừng.
Trần Cẩn Phong cười vui vẻ, chàng cầm đôi đũa trong hộp, đang định gắp thức ăn thì chợt nhớ ra điều gì đó, chàng khẽ đứng lên, bước tới bên ông cụ đang nằm trên nệm cỏ, nhỏ giọng gọi ông: “Ông ơi, người nhà cháu mang một ít đồ ăn đến, một mình cháu ăn không hết, hay là..”
Ông lão không động đậy.
Hay là ông ấy đã chết rồi? Ý nghĩ vụt qua đầu Trần Cẩn Phong, chàng vừa đưa tay đặt dưới mũi ông cụ thì một giọng nói khàn khàn cất lên: “Ông già này vẫn chưa tận số đâu.” Nói xong ông cụ từ từ ngồi dậy, dựa lưng vào mảng tường mốc meo lạnh lẽo phía sau.
Lúc này Trần Cẩn Phong và Tiểu Đào đã trông thấy rõ ngoại hình của ông cụ. Trên khuôn mặt đen đúa nhem nhuốc của ông, vết thương mới và cũ xếp chồng lên nhau tạo thành những vết sẹo chằng chịt, khiến đôi mắt vốn đã không to lắm của ông trông càng bé hơn, ánh nhìn vô cùng dữ dằn.
“Ông ơi tường lạnh lắm, ông lót thêm ít cỏ đi ạ.” Tiểu Đào tốt bụng gom một đám cỏ khá khô ráo nhét vào sau lưng ông cụ.
“Ông ăn ít cơm đi ạ.” Bán đũa đã bày ra trước mắt, ông cụ nuốt nước bọt. Ông ngước mắt nhìn vị công tử anh tuấn và cô nương kiều diễm trước mắt rồi nhận lấy bắt cơm ăn lấy ăn để.
“Ông thấy ngon không ạ?” Tiểu Đào quan tâm hỏi han.
“Ừm.” Ông lão vừa bốc cơm ăn vừa mơ hồ đáp lại.
“Thế lần sau cháu đến, cháu làm thêm cho ông một phần nhé.”
“Ừm.”
“Sao ông lại bị nhốt trong này thế ạ?” Tiểu Đào hỏi.
Bàn tay đang bốc cơm của ông cụ bỗng khựng lại khi nghe thấy nàng hỏi, ông hất tung bát xuống đất, chỉ vào Tiểu Đào rồi kêu lên: “Quỷ, quỷ, nương, nương.” Nói xong ông bật cười khanh khách.
Trần Cẩn Phong và Tiểu Đào nhìn nhau, cả hai chợt hiểu hóa ra ông cụ này là một người điên.
“Này hết thời gian rồi, đi nhanh đi.” Quản ngục đứng bên ngoài gõ “coong coong” vào thanh sắt.
Tiểu Đào nhìn Trần Cẩn Phong chăm chú, rồi nàng quay người đứng lên, nói: “Phong thiếu gia, muội nhất định sẽ nghĩ cách cứu huynh ra.” Nói xong, nàng bước chân ra khỏi buồng giam.
Cánh cửa sắt đóng lại, ngăn cách hai người khỏi hai thế giới khác nhau. Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng Trần Cẩn Phong hét lên “đừng làm chuyện ngốc nghếch“. Tiểu Đào mỉm cười, Phong thiếu gia à, Tiểu Đào sẽ không làm chuyện ngốc nghếch đâu, không cứu huynh ra mới là chuyện ngốc nhất mà Tiểu Đào làm trên đời này.
Trần Cẩn Phong dõi mắt nhìn theo bóng lưng Tiểu Đào rời đi rồi, chàng quay đầu nhìn ông cụ, ông đã lại trở về nằm bất động trên nệm cỏ.
Mấy ngày sau, khi Trần Cẩn Phong đang chán nản vì phải đối diện với ông cụ lúc khóc lúc cười lúc ngủ say thì có một người tới thiên lao tìm chàng. Người đó là ai đây? Thì ra là Trương Liên Chi, người bằng hữu thân thiết đi thi cùng Trần Cẩn Phong ngày trước.
Trông thấy bạn cũ tới thăm, Trần Cẩn Phong vô cùng mừng rỡ. Quản ngục nhìn thấy lệnh bài của Hoàng thượng thì vội mời Trương đại nhân ngồi xuống bên ngọn đèn dầu. Trương Liên Chi ra hiệu cho quản ngục dẫn Trần Cẩn Phong ra ngoài để cùng uống rượu trò chuyện.
“Cẩn Phong lão đệ, đệ trở về mà không đến chỗ ta, nếu không phải Tiểu Đào đến phủ ta thông báo, ta không biết đệ bị nhốt ở đây đâu.” Vừa nói Trương Liên Chi vừa đặt bình rượu Nữ Nhi Hồng mà mình đã chuẩn bị từ trước lên bàn. Nắp bình vừa mở, hương thơm ngào ngạt đã lan tỏa khắp nơi.
“Chuyện nói ra dài lắm.” Trần Cẩn Phong thuật lại chuyện vụ án ở huyện Hoài Cốc và chuyện hồi cung khuyên nhủ Hoàng thượng cho Trương Liên Chi nghe, chàng cũng giấu đi một vài chuyện không nên nói.
“Ra là vậy, đệ nói quân Đột Quyết có thể sẽ nhân cơ hội này để tấn công cung Đại Minh, chuyện này ta chưa nghĩ đến, nhưng Vi Ôn xuất chinh là do ta tiến cử đấy.” Trương Liên Chi chậm rãi nói.
“Thật vớ vẩn, sao huynh có thể hồ đồ như vậy.” Trần Cẩn Phong đập bàn đứng dậy.
Trương Liên Chi từ từ đứng lên, đặt tay lên vai Trần Cẩn Phong, đáp: “Cẩn Phong à, đệ nghe ta nói hết rồi hẵn nổi giận có được không, sao tính cách đệ giống Tấu Lương Miễn thế không biết.”
Trần Cẩn Phong chỉ đành ngồi xuống nghe Trương Liên Chi giải thích.
“Đệ biết thiên tử bây giờ là ai không?” Trương Liên Chi nhìn thẳng về phía Trần Cẩn Phong, trong mắt chất chứa đầy câu hỏi.
“Ai?” Trần Cẩn Phong biết Trương Liên Chi hỏi câu này có hàm ý khác nên hỏi ngược lại.
“Là Vi Hoàng hậu.” Nói xong Trương Liên Chi nâng chén rượu trước mặt lên, một hơi nốc cạn.
“Hừ.” Trần Cẩn Phong tỏ thái độ, quay mặt sang hướng khác.