“Không phải ngươi nói Lý đại nhân không thích ngươi sao, rốt cuộc là vì lý do gì?” Xem chừng Mã Cổ khá có hứng thú với vấn đề này. Trần Cẩn Phong biết Mã Cổ đang dò xét mình: “Nói về Lý đại nhân thì ngài ấy cũng được xem như ân nhân của tiểu nhân. Khi vừa mới tới Quý Châu, Lý đại nhân thấy tiểu nhân đáng thương nên thu nhận tiểu nhân. Ngài ấy lại thấy tiểu nhân có đi học biết chữ nên cho tiểu nhân ở bên cạnh làm trợ tá. Sau này khi các vụ án nhiều lên, thường xuyên có người mang quà đến, muốn Lý đại nhân lật lại bản án. Lý đại nhân đều không nhận, tiểu nhân có khuyên ngài ấy là đã giúp người ta thì nhận một ít quà cũng hợp tình hợp lí. Ai mà ngờ ngài ấy lập tức trở mặt, càng ngày càng đối xử lạnh nhạt với tiểu nhân.”
“Hóa ra là vậy.” Mã Cổ đảo mắt một vòng: “Bản quan lần đầu tới đây, cũng không hiểu hết được phong tục và con người nơi này, có thời gian ngươi có thể nói cho bản quan nghe.”
“Vâng thưa đại nhân.”
“Lui xuống đi.”
* * *
Trong phòng ngủ Trần Cẩn Phong.
Võ Dương đấm mạnh tay xuống bàn, thấp giọng làu bàu: “Cái loại cẩu quan đó, chỉ biết đến tiền chứ không coi con người ra gì.”
“Được rồi, huynh đừng như thế nữa, rõ ràng chúng ta đều biết trước kết quả sẽ thế này mà.” Trần Cẩn Phong khuyên nhủ.
Khi lửa giận đã nguôi bớt, Võ Dương mới hỏi: “Hắn nói những gì với huynh thế?”
Trần Cẩn Phong hít sâu một hơi rồi đáp: “Ta chỉ phụ họa theo sở thích của hắn, rồi khắc họa bản thân mình là một kẻ tiểu nhân ti tiện. Ta nghĩ bây giờ hắn đã xem ta là người giống như hắn rồi, nhưng chuyện này lại có một cái bất lợi.”
“Bất lợi thế nào?”
“Nhất định hắn sẽ có sự phòng bị với ta, loại người này chỉ luôn nghĩ cho cái lợi của bản thân, sao có thể đem bí mật của mình ra nói với một kẻ cũng tham lam vô độ như hắn chứ.”
“Có cách nào để cậy miệng hắn ra không?”
“Vậy thì phải nỗ lực khá nhiều đấy. Đầu tiên, ta phải chiếm được lòng tin của hắn, như thế mới tiếp cận hắn được.”
“Ta thấy chiếm được lòng tin không phải chuyện gì dễ dàng.”
Trần Cẩn Phong gật đầu, biểu cảm vô cùng nghiêm nghị: “Chuyện này không vội được, người như hắn kiểu gì cũng sẽ làm gì đấy, đến lúc đó chúng ta cứ xem xét mà làm.”
Võ Dương nghĩ cũng thấy hợp lí, đột nhiên anh nhớ ra một chuyện: “Trần đại nhân, sao gã Mã Cổ kia với Tiểu Thiến lại là biểu huynh biểu muội được, ta tin chắc là có uẩn khúc.”
“Ừm. Trước một hôm Mã Cổ còn bảo Lý Kính Dư kết án xong rồi hẵn đi, sang ngày hôm sau đã đòi can thiệp vào vụ án, ta nghĩ trong một ngày đó nhất định đã xảy ra chuyện gì đấy.”
“Liệu có phải Vi Hoàng hậu phái người đến tìm Mã Cổ không nhỉ.”
“Có khả năng. Nếu thật như vậy thì Mã Cổ chắc chắn có quan hệ với nhau.”
“Sao lại thế? Không lẽ huynh cho rằng Mã Cổ là người của Vi Hoàng hậu? Nói như vậy thì nhất định Mã Cổ được Vi Hoàng hậu chống lưng rồi.”
“Rất có khả năng, tại sao Vi Hoàng hậu lại không trực tiếp hạ lệnh cho Lý Kính Dư thả Tiểu Thiến ra mà phải để Mã Cổ ra mặt cứu Tiểu Thiến. Bọn họ chắc chắn có liên quan đến nhau, ngoài ra Mã Cổ có thể bình an rồi được điều đến Quý Châu làm tri phủ, nếu như sau lưng không có hậu thuẫn vững chắc thì chắc chắn không thể làm được.”
“Huynh nói đúng, Hoàng thượng đã ra lệnh bãi quan, trừ phi là Vi Hoàng hậu thì còn ai có thể sai sử việc điều quan của Mã Cổ nữa.”
“Xem ra nước ở nơi này rất sâu.” Trần Cẩn Phong ngẩng đầu, ánh mắt chàng vô cùng phức tạp.
* * *
Trong thư phòng Mã Cổ.
Đêm đã khuya, ngoài người gác đêm trong phủ Mã Cổ, tất cả đều đã say ngủ, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng. Trong thư phòng, Mã Cổ ôm chặt một bức phật ngọc rồi chìm vào giấc ngủ. Nhìn hai gò má nhướn lên của hắn, hẳn là đang mơ một giấc mơ đẹp, nụ cười đó khiến cho cái mũi của hắn trông càng to hơn.
Lúc Mã Cổ còn đang chìm sâu trong mộng đẹp, cánh cửa thư phòng bị mở hé ra. Cơn gió đêm luồn qua khe hở, thổi vào mặt Mã Cổ.
Khe cửa mở càng lúc càng lớn, một nam tử mặc đồ đen từ đầu đến chân lách vào. Người này cẩn thận quan sát Mã Cổ vẫn đang say ngủ. Sau khi xác nhận hắn đã ngủ không biết gì bèn rón rén đi đến bên cạnh Mã Cổ rồi rút từ trong ngực áo ra một đốt tre.
Đốt tre dài khoảng một tấc, một đầu được đóng nắp. Nam tử áo đen đặt đốt tre hướng thẳng về phía mũi Mã Cổ, sau đó nhẹ nhàng mở nắp ra, lập tức một ngọn khói màu tím tuôn ra. Mã Cổ hít toàn bộ ngọn khói đó vào theo nhịp thở đều của mình.
Qua một lúc, ước chừng dược tính đã phát tác, nam tử vỗ nhè nhẹ lên mặt Mã Cổ, thấy hắn không có phản ứng gì thì rút pho phật ngọc trong lòng hắn ra rồi giấu vào ngực áo mình. Xong xuôi, nam tử nhanh chóng men theo lối cũ rời khỏi thư phòng. Một lát sau, cánh cửa phòng lại được mở ra, lần này trên tay nam tử áo đen có thêm hai thùng nước. Người đó đi thẳng đến trước cửa sổ, đặt một thùng nước cạnh cửa, thùng còn lại được nhấc lên rồi đổ hết lên khung cửa sổ. Ngay lập tức cửa sổ ướt đẫm, nước thấm vào thớ gỗ, khung cửa vốn màu nâu nhạt lúc này đã biến thành màu nâu sẫm. Nhìn cửa sổ vẫn còn nhỏ nước, nam tử dường như rất hài lòng, kế đó người này mở hé cánh cửa vốn luôn đóng chặt rồi đi ra khỏi phòng.
Lại nói về người gác đêm, lúc bấy giờ đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài ở đình nghỉ mát. Lúc đang nửa tỉnh nửa mê thì chợt cảm thấy có một mùi khó chịu xộc đến, ngửi kĩ hơn thì hình như đó là mùi khét. Anh ta thất kinh, vội vàng đứng dậy nhìn ngó tìm kiếm nơi phát ra mùi khét kia.
Vừa mới quan sát, người gác đêm liền toát mồ hôi lạnh. Bốn phía thư phòng dày đặc khói, ngọn lửa đỏ rực chiếu sáng cả một vùng. Anh ta thầm nhủ không ổn rồi, sau đó ba chân bốn cẳng chạy vào trong sân, vừa chạy vừa hét lớn: “Không hay rồi, thư phòng bốc cháy rồi, mọi người nhanh đến dập lửa!”
Tiếng hét đánh thức những người đang say giấc. Mọi người nhanh chóng chạy ra ngoài. Trần Cẩn Phong và Võ Dương cũng chạy theo họ, thậm chí còn không kịp khoác áo. Trông thấy ngọn lửa càng lúc càng to, mọi người đều nhộm nhoạm hết lên, người thì múc nước, người dập lửa, họ xô đẩy nhau, có người còn loạng choạng ngã. Đúng lúc này có người đột nhiên nhớ ra gì, hét lên kinh hãi: “Mã đại nhân vẫn còn đang trong thư phòng.”
Nghe thấy vậy, Võ Dương lập tức chạy đến trước cửa sổ thư phòng, khẽ đẩy cửa rồi nhảy vào trong.
Trông thấy mọi người loạn như cào cào, hiệu quả dập lửa không cao, Trần Cẩn Phong vội cao giọng hét lên: “Xin mọi người hãy chia thành ba nhóm, phụ nữ và người già yếu một nhóm ở lại dập lửa, chọn ra ba bốn thanh niên khỏe mạnh để đi múc nước, những người còn lại thì tập trung chuyển nước.”
Mọi người nhanh nhẹn chia thành ba nhóm, những người phụ trách chuyển nước nghe theo lời Trần Cẩn Phong sử dụng cách di chuyển bên phải. Chẳng mấy chốc, hiệu quả đã được nâng cao.
Quay lại Võ Dương, bên trong thư phòng đã dày đặc khói, mùi hắc xộc thẳng vào cổ họng anh. Võ Dương ho sặc sụa, mò mẫm đến được cạnh chiếc giường trong thư phòng. Anh cõng Mã Cổ đến bên cửa sổ. May mà do bị ngấm nước, lửa ở khu vực cửa sổ yếu hơn những chỗ khác. Nhưng Võ Dương biết thời gian chính là sinh mệnh, khung cửa nhan chóng bị ngọn lửa hong khô, nếu như không nhanh chóng ra ngoài, sợ rằng bản thân anh sẽ vô cùng nguy hiểm.
Võ Dương lần mò tìm thấy được vị trí thùng nước dưới cửa sổ, đổ nước lên người mình và Mã Cổ, sau đó nhảy ra khỏi khung cửa.