Mê Án Đường Triều

Chương 129: Chương 129: Thuý Phân lâu




“À, gần đây ta có nhận được một bức tranh, cảm thấy nữ tử trong tranh có dung mạo như hoa. Thiết nghĩ trang chủ hiểu biết rộng, muốn hỏi xem huynh đã gặp người này bao giờ chưa.” Lý Kính Dư giải thích.

“Vậy thì huynh tìm đúng người rồi.” Trang chủ cười lớn: “Ta đã mến mộ Nguyệt Tiên Hồng từ lâu, khổ nỗi mãi mà không có cơ hội được gặp cô ấy. Huynh không biết đấy thôi, cô ấy là danh kĩ nổi tiếng nhất Dương Châu, cầm kì thi họa món nào cũng tinh thông. Nhưng cô ấy chỉ tiếp quan viên từ tam phẩm trở lên, người bình thường không thể gặp được. Nếu không nhờ hai năm trước được cùng Sử đại nhân đến Thuý Phân lâu thì ta cũng không có được diễm phúc ấy.”

“Vậy huynh chỉ được gặp có một lần, sao có thể khẳng định được nữ tử trong tranh chính là Nguyệt Tiên Hồng?” Trần Cẩn Phong hỏi vặn lại.

“Dung mạo tuyệt mĩ của Nguyệt Tiên Hồng sớm đã nổi danh, hôm ấy có may mắn được diện kiến, ấn tượng để lại đương nhiên vô cùng sâu sắc. Từ ngày hôm ấy sau khi về nhà, trong đầu lúc nào cũng xuất hiện bóng hình cô ấy. Nếu như có phúc gặp lại thì thật sự là chết cũng không hối tiếc.” Những lời trang chủ nói khiến cảm xúc Trần Cẩn Phong vô cùng ngổn ngang.

“Vị công tử này cũng là người mến mộ Nguyệt Tiên Hồng sao?” Trang chủ nhìn dáng vẻ thất thần của Trần Cẩn Phong thì nói: “Đáng tiếc công tử đến muộn rồi, Nguyệt Tiên Hồng đã biến mất từ một năm trước rồi.”

“Xin hỏi trang chủ có biết cô ấy đi đâu rồi không?” Lý Kính Dư hỏi.

Trang chủ lắc đầu, đáp: “Chuyện cô ấy mất tích là một bí ẩn. Dân gian đồn rằng cô ấy đã hóa thành tiên tử bay đi rồi, cũng có người nói cô ấy được một vị đại thần trong triều cưới về. Nhưng từ sau khi cô ấy mất tích thì chưa từng xuất hiện trở lạ, còn về việc đi đầu thì thực sự đã trở thành một câu đố không lời giải đáp.”

Trần Cẩn Phong rơi vào trầm tư, hồi lâu mới hỏi: “Trang chủ, huynh có biết Nguyệt Tiên Hồng vào Thuý Phân lâu từ lúc nào không?”

“Cái này ta không nắm rõ được.”

* * *

Lý phủ, Dương Châu.

Trần Cẩn Phong đi đi lại lại, chàng sắp bị chuyện của Nhã Lâm và Nguyệt Tiên Hồng làm cho phát điên lên rồi. Nếu Nhã Lâm thực sự là Nguyệt Tiên Hồng thì tại sao tú bà lại kiên định rằng người trong tranh không phải muội ấy. Còn nếu không phải, tại sao trang chủ Cẩm Tú trang và Cố viên ngoại đều khẳng định đấy đích thực là tranh vẽ Nguyệt Tiên Hồng. Với cả một năm trước Nguyệt Tiên Hồng mất tích, Nhã Lâm cũng vào phủ Thái Bình công chúa vào một năm trước.

Đúng rồi, Nhã Lâm từng nói với chàng rằng năm ấy sau khi được thúc phụ đưa đi, chẳng bao lâu sau muội ấy được bán vào phủ công chúa, hoàn toàn khác với những lời Thái Bình công chúa nói. Tại sao Nhã Lâm lại phải lừa chàng, chẳng lẽ là để giấu diếm khoảng thời gian không vẻ vang đó sao?

“Huynh nghỉ ngơi một lát đi.” Lý Kính Dư không nhịn được nữa bèn nói.

“Kính Dư, huynh nghĩ thế nào về chuyện này?”

“Ta không quen biết Nguyệt Tiên Hồng, cũng chưa từng gặp Nhã Lâm, không tiện đưa ra nhận xét.”

“Ta luôn cảm thấy có bí mật gì đó bị giấu kín ở đây.” Trần Cẩn Phong trầm ngâm đáp.

“Có lẽ vậy.” Lý Kính Dư đã quá quen với cảnh này nên không buồn phản bác lại chàng.

“Không được, bây giờ ta phải đi thôi.” Nói đoạn, Trần Cẩn Phong bước ra ngoài.

“Huynh định đi đâu thế.” Lý Kính Dư gọi với lại.

“Thuý Phân lâu.”

* * *

Cửa sau Thuý Phân lâu.

Một nam tử thân mặc áo vải, tóc búi bằng vải đứng ở cửa sau. Chàng khẽ chỉnh lại trang phục, phủi bụi đất bám trên giày vải rồi đưa tay gõ cửa.

“Ai đấy.” Một giọng nói vang lên từ bên trong.

“Xin hỏi quý lâu có tuyển người không?”

Đợi một lúc lâu, cuối cùng cửa cũng mở, một nam tử bị méo miệng thò mặt ra, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Là thế này, tôi đến từ vùng khác, muốn tìm một công việc ở quý lâu.” Nam tử áo vải nói: “Tôi có thể làm việc, việc gì vất vả khó khăn cũng không làm khó được tôi.”

“Chỗ bọn ta không cần người.” Nói đoạn, gã lại thu đầu vào. Thấy cửa chuẩn bị đóng, nam tử áo vải vội vàng lấy tay giữ cửa lại: “Xin ông lớn cho tôi miếng ăn, việc gì tôi cũng làm được, chỉ xin mọi người thu nhận tôi.”

“Việc gì cũng làm được?”

“Đúng ạ.”

“Vậy được.” Gã nam tử bị méo miệng bật cười, càng khiến cho miệng gã trông méo hơn nữa. “Ngươi vào đi.” Nói xong thì mở cửa để nam tử ảo vải vào trong.

“Đi theo ta.” Nam tử áo vải đi sát phía sau gã méo miệng, đi qua sảnh đường để vào phòng trong.

“Ngươi xem, kia là y phục các cô nương thay ra, ngươi đem đi giặt đi.” Gã miệng méo ra lệnh.

Nam tử áo vải nhìn đống y phục chất đầy căn phòng, vẻ kinh hãi lập tức hiện lên trong đôi mắt đen tựa trân châu của chàng.

“Sao, không làm được à?” Gã miệng méo hỏi: “Chẳng phải việc gì cũng làm được sao? Việc vất vả khó khăn không làm khó được ngươi sao? Mà có một chút y phục này đã sợ rồi?”

“Không, không phải, tôi chỉ đang nghĩ chỗ y phục này có cần phân loại ra giặt không thôi.” Trần Cẩn Phong vừa nói vừa bước tới ôm đống y phục chất cao như núi đi.

Ngồi ở hậu viện Thuý Phân lâu, Trần Cẩn Phong giặt một phát từ sáng đến đêm khuya, lưng eo đau nhức, hai chân tê rần nhưng tuyệt nhiên không thấy một ai đến gọi chàng đi ăn cơm. Phơi xong bộ đồ cuối cùng, Trần Cẩn Phong vươn vai đứng dậy nhìn về phía trong nhà.

Căn nhà rất lớn, nói là nhà nhưng thực chất là một đại sảnh khép kín. Trong sảnh có đủ loại người sống với nhau, đèn đuốc sáng trưng, đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng nói cười của nữ nhân. Trần Cẩn Phong khẽ đẩy cửa vào trong.

“Ái chà, ở đâu ra một chàng trai đẹp đẽ thế này đây.” Một nữ tử mặc áo xanh nhìn thấy Trần Cẩn Phong thì bước đến, quàng tay qua cổ chàng rồi ghé sát mặt vào chàng: “Hôn một cái.” Nói đoạn, đôi môi đỏ chót đó không ngần ngại mà in dấu lên má Trần Cẩn Phong. Nhìn thấy ánh mắt toé lửa của nữ tử, Trần Cẩn Phong ra sức vằng khỏi tay cô ta rồi lao thẳng ra ngoài, trốn ở hậu viện mà thở hổn hển. Bên trong vẫn văng vẳng tiếng cười lẳng lơ của người ban nãy.

“Ngươi làm gì đấy, ai cho ngươi vào trong?” Bên rai vang lên giọng nói đinh tai nhức óc của gã miệng méo. Trần Cẩn Phong vội đáp: “Tôi đã giặt xong rồi, muốn tìm ngài.”

“Giặt xong rồi? Vậy được, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai dậy sớm nhớ giúp các tỉ muội đổ dạ hương.” Gã miệng méo ngáp dài một cái rồi vào trong.

“Tôi ngủ ở đâu, tôi còn chưa ăn gì nữa.” Trần Cẩn Phong nhanh chóng hỏi.

Gã miệng méo nào có buồn quan tâm đến giọng nói sau lưng mình. “Ầm” một cái, gã đóng chặt cửa lại, để Trần Cẩn Phong tròn xoe mắt đứng bên ngoài.

Mặc dù là đầu thu nhưng gió vẫn tương đối lạnh. Mặt trăng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên người chàng. Lá vàng lìa xa vòng tay của cây mẹ, xào xạc buông rơi, nhẹ lướt qua mặt trăng mà hạ cánh dưới nền đất băng lạnh.

Trần Cẩn Phong ngồi lặng lẽ trong sân, ôm chặt lấy tấm áo mỏng trên người. Trời vào thu, đêm lạnh lẽo, không biết đến ngày mai có đỡ hơn chút nào không..

Trần Cẩn Phong dựa vào tường để ngủ. Cả đêm không ngủ được, khó khăn lắm mới chợp mắt được thì đột nhiên cảm thấy cơ thể nặng trĩu, một mùi phấn son rất nồng xộc thẳng vào mũi. Vừa mở mắt ra chàng lập tức nhảy dựng lên.

Gì thế này? Rõ ràng là một nữ nhân. Trần Cẩn Phong nhìn thấy một nữ tử đang bám lấy chân mình như rắn thì lập tức sợ hãi đến mắt chữ a mồm chữ o.

“Sao hả nhóc trai bao?” Nữ tử vòng hai tay quan cổ Trần Cẩn Phong, áp đầu thật sát vào ngực chàng.

“Cô, cô, cô đang làm gì thế?” Trần Cẩn Phong hoảng hốt muốn đứng dậy nhưng đột nhiên cảm thấy không ổn. Hai chân chàng đã tê rần, muốn đứng lên nhưng không thể cử động được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.