Thảm án cung Dịch Đình đã giải quyết xong, Trần Cẩn Phong trở lại biệt uyển. Đưa mắt lặng nhìn đình viện rộng lớn, trái tim chàng lại quặn đau. Vốn tưởng đây sẽ là nơi chàng được đoàn tụ cùng cha mẹ, vậy mà giờ đây chỉ có một mình chàng quay về.
Tiểu Đào đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, chỉ chờ ngày mai trời vừa hửng sáng sẽ có thể khởi hành trở về Bính Châu.
Ngay lúc đó, Dương Lập bước vào phòng Trần Cẩn Phong, nói: “Phong thiếu gia, bên ngoài có hai vị công tử muốn gặp ngài.”
Trần Cẩn Phong lơ đễnh hỏi: “Ai thế?”
Dương Lập đưa danh thiếp cho chàng, Trần Cẩn Phong vừa nhìn, nhận ra tên người trên danh thiếp không ai khác mà là hai người bạn đã lâu ngày không gặp – Trương Liên Chi và Lý Kính Dư. Chàng ngay lập tức ra lệnh: “Mau mời họ vào.”
Dương Lập nhận lệnh rồi lui ra ngoài, chỉ một lát sau, sau lưng anh ta đã xuất hiện thêm hai người.
“Liên Chi, Kính Dư, thì ra là hai người, cơn gió nào đưa cả hai đến đây thế này.” Trần Cẩn Phong bước vội tới, nắm chặt tay hai người.
Trương Liên Chi vỗ vỗ vai Trần Cẩn Phong bằng bàn tay còn lại, ân cần nói: “Bọn ta ở quán trọ nghe được chuyện của bá phụ và bá mẫu nên đã tính tới thăm đệ. Cẩn Phong này, người chết không sống lại được nữa, đệ phải nghĩ thoáng ra đấy nhé.”
Lý Kính Dư đứng bên cạnh cũng gật đầu, biểu cảm hết sức nghiêm túc: “Cẩn Phong này, có chuyện gì cần giúp thì huynh cứ nói nhé, ta với Liên Chi giúp được sẽ giúp ngay, chúng ta sẽ giúp huynh vượt qua giai đoạn khó khăn này.”
Trần Cẩn Phong mím chặt môi, cố nuốt cơn đau quặn thắt vào lòng, một lúc lâu sau, nhìn hai người bạn tốt trước mặt, chàng mới cảm kích: “Cảm ơn, cảm ơn hai người.” Có lẽ đều hiểu được ngụ ý của đối phương, ba người không ai mở lời nhưng sự ấm áp mà tấm chân tình bằng hữu họ dành cho nhau vẫn tràn ngập trong bầu không khí tĩnh lặng ấy.
Dương Lập thấy ba người như vậy, tự biết bản thân ở đây thật thừa thãi nên đã lặng lẽ ra ngoài. Vừa bước khỏi cửa đã thấy Trình Xung vội vã chạy về phía mình. Dương Lập bước tới gần, Trình Xung liền nói: “Dương tổng quản, bên ngoài có người tìm Phong thiếu gia.”
“Ai?” Dương Lập cảm thấy rất kì lạ, sao hôm nay lại có nhiều người tìm đến cửa như vậy.
Trình Xung đáp: “Là một vị công tử, khi hỏi danh tính người đó chỉ nói là bạn tốt của Phong thiếu gia, khi gặp mặt tự khắc sẽ biết.”
Dương Lập trầm tư một hồi, sau đó quay lưng trở lại phòng.
“Phong thiếu gia, bên ngoài có người cầu kiến ạ.” Dương Lập bình tĩnh thưa.
Trần Cẩn Phong đang cúi đầu bưng ấm rót trà cho Trương Liên Chi và Lý Kính Dư, nghe thấy tiếng Dương Lập liền dừng tay, ngẩng đầu hỏi: “Là người nào?”
Dương Lập đáp: “Là một vị công tử, nói là bạn tốt của ngài nhưng không tiết lộ danh tính.”
“Ồ?” Trần Cẩn Phong có chút nghi hoặc, ngoài hai người trước mặt đây, ở kinh thành này chàng lấy đâu ra người bạn tốt nào nữa, người đến tìm chàng rốt cuộc là ai?
Trương Liên Chi mỉm cười nói: “Nếu Cẩn Phong có khách đến tìm vậy bọn ta cũng không làm phiền nữa. Đợi hôm nào có thời gian rảnh, bọn ta sẽ lại đến thăm đệ.” Nói đoạn Lý Kính Dư đang chậm rãi thưởng trà cũng bị anh kéo dậy để chuẩn bị ra về.
Trần Cẩn Phong giữ vai Trương Liên Chi lại, ra sức ấn người anh xuống ghế, nói: “Liên Chi, Kính Dư, không sao đâu, hai người cứ ở đây đợi một lúc nhé, ta đi một lúc sẽ về.” Nói xong chàng tiến về cổng biệt uyển.
Ngoài cổng quả thực có một vị công tử đang đứng, có điều vị công tử này hơi “xinh đẹp” quá mức. Trần Cẩn Phong vừa bước qua cổng đã bị người này giữ chặt tay áo. Đến khi chàng nhìn rõ người trước mặt là ai, trong lòng thầm than thở. Người này nào có phải công tử gì, không phải tiểu ma nữ đây sao?
“Tên khốn, nhiều ngày không gặp rồi, nhớ ta chứ?” Gương mặt tiểu ma nữ sáng bừng, đôi mắt lanh lợi dán chặt trên người chàng trai tuấn tú trước mặt.
Trần Cẩn Phong vội gạt tay tiểu ma nữ ra, định thần lại rồi nói: “Vị tiểu thư này, thực sự ngại quá, bây giờ bản công tử còn có việc, không thể làm mấy chuyện khùng điên với cô được.”
Tiểu ma nữ bĩu môi ra vẻ bất mãn: “Ngươi có việc gì, ta giúp ngươi giải quyết được không? Ta đây thần thông quảng đại, không có gì là không làm được.”
Trần Cẩn Phong khóc không được cười cũng không xong, chàng chỉ tay về phía sau lưng tiểu ma nữ, bất lực nói: “Mời quay lưng ra sau.”
Tiểu ma nữ không hiểu nhưng vẫn làm theo: “Để làm gì?”
Trần Cẩn Phong tiếp tục đáp: “Bước về phía trước.”
“Hóa ra ngươi muốn đuổi ta đi.” Tiểu ma nữ nhảy dựng lên, khóe miệng cong lên, lộ ra dáng vẻ vô lại: “Ta muốn ngươi làm nô lệ của ta, ngươi phải đi theo ta.”
Vốn dĩ tâm trạng Trần Cẩn Phong đã không được tốt, bây giờ lại càng chẳng buồn để ý đến cô ta, chàng quay người lại đi thẳng vào trong biệt uyển.
Tiểu ma nữ nổi giận, chạy sau lưng chàng vào trong.
“Đứng lại!” Tiếng quát đi kèm với một cánh tay chặn trước mặt tiểu ma nữ.
Tiểu ma nữ nhìn lên, Tấu Thái Tiêu với thân hình cường tráng đang trợn mắt với cô ta, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống tiểu ma nữ. Tiểu ma nữ dùng ngón tay nhéo nhéo thịt trên tay Tấu Thái Tiêu, gương mặt làm ra vẻ vô tội: “Không biết cánh tay này có ngon không đây.” Nói đoạn cô ta rút một con dao găm từ eo, giơ lên rồi đâm mạnh xuống.
Tấu Thái Tiêu cũng bị câu nói liên quan đến việc ăn thịt người của tiểu ma nữ dọa sợ, anh quan sát hành động thuần thục của cô ta, trông thấy lưỡi dao sắp chạm tới, anh rút cánh tay lại theo phản xạ.
Nhân cơ hội này tiểu ma nữ luổn vào biệt uyển, nhưng không ngờ lại bị Tấu Thái Tiêu túm lấy vạt áo kéo ngược trở lại.
“Người đâu, vô lễ, có kẻ vô lễ với ta.” Tiểu ma nữ gào khóc khiến Tấu Thái Tiêu tê rần cả da đầu, mồ hôi lạnh túa ra, bàn tay túm lấy áo cô ta cũng phải rụt lại như bị lửa đốt. Tiểu ma nữ làm mặt quỷ với Tấu Thái Tiêu, nghênh ngang bước về phía trước khiến Tấu Thái Tiêu lại một lần nữ vội túm cô ta lại.
“Vô lễ.” Tiểu ma nữ tiếp tục hét lên, Tấu Thái Tiêu sợ hãi rụt tay lại. Thấy không bị ngăn cản nữa, tiểu ma nữ lại bước vào trong. Chỉ cần Tấu Thái Tiêu giữ cô ta lại, cô ta sẽ hét “vô lễ” khiến anh giữ không được, không giữ cũng không xong.
Tiểu ma nữ thấy vậy đắc ý lắm, cô ta nhìn dáng vẻ lúng túng của Tấu Thái Tiêu như thể đang thưởng thức một màn kịch hay. Thầm cười trong lòng, cô ta ngông nghênh tiến vào trong biệt uyển, đột nhiên một bóng người xuất hiện chặn đường cô ta lại. Tiểu ma nữ chẳng thèm nghĩ ngợi gì liền hét lớn “vô lễ“.
“Cô cứ hét đi xem ai thèm để ý không.” Giọng nói vừa điềm tĩnh lại vừa mang vẻ khinh miệt.