[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ nhất:
Tường vi bí ẩn
18.
Trở lại Cục cảnh sát, Ian lập tức bước vào trong phòng thẩm vấn của phu nhân Campolam. Gương mặt bà ta ngây ngẩn, hai tay nắm chặt đặt trên bàn, đầu xoay đi, căn bản không muốn nhìn thấy Ian.
Ian còn chưa kịp ngồi xuống, đối phương đã mở miệng: “Nếu cậu trông mong tôi khai ra bất cứ thứ gì gây bất lợi cho chồng mình, cậu hẳn nên sớm bỏ cuộc đi. Trước khi luật sư đến đây, tôi một câu cũng không nói với cậu.”
Ian vẫn dựa theo trình tự thẩm vấn, hướng phu nhân Campolam liệt kê các quyền lợi của bà ta.
“Bà không cần nói gì, chỉ phải nghe tôi nói là được, phu nhân a. Trước khi bị dẫn vào đây, những cảnh viên kia đã lấy hết các đồ vật tùy thân của bà rồi, đúng chứ?”
“Đúng vậy. Các vị khi nào trả lại cho tôi? Chiếc dây chuyền mặt thánh giá kia là món quà kỷ niệm mười năm kết hôn mà chồng tôi tặng”
“Này e rằng rất khó, bởi vì cây thánh giá của bà dương tính với phản ứng Bruno nha.”
Phu nhân Campolam dừng lại một chút, sau đó lạnh nhạt đáp: “Kia là máu mũi của tôi.”
“Một cái cớ khá hay đấy. Nhưng bà có thể giải thích vì sao mặt thánh giá này lại thiếu mất một viên kim cương không? Ngay sau hôm Allen bị giết, mặt dây này được đưa đến tiệm kim hoàn để gắn mới?”
“Đánh rơi chính là đánh rơi mà thôi, có thể trong lúc thay quần áo bị cọ xát nên rớt ra, đâu có gì lạ chứ?”
“Nhưng nếu viên kim cương bị rớt ra đúng lúc rơi trong buồng tắm nơi Allen bị giết, này thật sự là chuyện lạ nha.” Ian mở di động của mình ra, cho đối phương xem một tấm ảnh chụp một viên kim cương được nhân viên giám định lấy ra từ trong máng nước.
“Lòng bàn tay Allen có một vết thương, là do cố sức nắm chặt vật gì đó nên bị trầy xước. Tôi và đồng sự của mình đều cho rằng nó gây ra bởi mặt dây chuyền thánh giá của bà. Tất cả kim cương được đưa ra thị trường đều có số hiệu riêng được mã hóa bằng laser, chỉ cần tra thử dãy số này, liền biết được chủ nhân viên kim cương đó là ai. Phu nhân của tôi a, nơi đó là khu vực nhà tắm của nam, bà vì sao lại đặt chân đến đó?”
“Chưa gặp được luật sự, một chữ tôi cũng không khai.”
“Không sao cả, vậy để tôi nói tiếp nhé. Chúng ta từ từ chờ luật sư của bà tới.” Ngữ điệu của Ian dứt khoát, kiên nhẫn cũng có thừa, “Bà rất hận Allen, đến nỗi muốn giết cậu ta. Hơn nữa, bà cũng vô cùng cẩn thận. Bà giấu trong túi xách của mình một chiếc áo mưa, chờ đến thời điểm không còn người nào khác thì lén đến trước khu vực nhà tắm nam, xé vỏ bọc nilon rồi lấy áo mưa trong túi ra mặc lên người, sau đó giết chết Allen. Sau đó, bà cũng rất cẩn thận bỏ áo mưa vào trong túi nilon, cất vào trong túi xác, rời khỏi trường đại học. Mà hung khí giết Allen, chính là con dao mà chồng bà thường dùng lúc đi săn, đương nhiên phải trả về chỗ cũ. Thế nhưng áo mưa thì không thể giữ lại. Về sau, bà kiểm tra lại túi xách của mình, phát hiện nó vẫn luôn sạch sẽ, không hề bị dính máu của Allen. Cho nên, bà cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì, ít nhất không phải ném đi chiếc túi mười sáu vạn đô la, vừa mua được cách đây không lâu. Chính là, bà lại để sót một chỗ, vết máu không dây vào bên trong túi xách, nhưng lại dính vào khóa kéo của nó. Có lẽ, trong lúc thu dọn tàn cuộc, do quá vội vã, bà đã vô tình cầm vào khóa kéo mà quên mất phải tháo chiếc bao tay dính máu ra. Hơn nữa, thời điểm đem áo mưa bỏ vào trong túi nilon, bà không chú ý tới giọt máu nhỏ xuống, vừa vặn rơi đúng vào nút gài. Nhân viên giám định của chúng tôi đã rất may mắn, tìm được một ít vết máu khô ở mặt trái của túi xách. Những vết máu này, DNA hẳn là khớp với của Allen nhỉ?”
Phu nhân Campolam cắn chặt môi, tinh thần rất nhanh suy sụp. Ian biết bản thân hắn chỉ còn bước cuối cùng liền giành được phần thắng.
Hắn giơ lên một ngón tay, “Viên kim cương bị rớt trong nhà tắm nam, còn có số hiệu mã hóa bằng laser.”
Không nhanh không chậm, tiếp theo đến ngón tay thứ hai, cùng với một bức ảnh chụp lại chiếc túi xách bị cắt ra được đẩy tới trước mặt phu nhân Campolam, “Đây là vết máu của Allen được tìm thấy bên trong túi xách của bà.”
Đúng lúc này, di động Ian đổ chuông, hắn cầm điện thoại, chìa ra cho đối phương xem, sau đó giơ ra ngón tay thứ ba, “Đây là điện thoại của đồng nghiệp của tôi gọi tới. Bọn ho đang tiến hành kiểm tra các loại dao trong nhà Campolam. Lại nói, con dao mà chồng bà thường dùng kia, trong khe hở giữa chuôi và lưỡi dao phát hiện được vết máu. Máu này là của bà hay là Allen nhỉ? Hay là của cả hai người? Lần trước chúng ta bắt tay, tôi vốn không chỉ chú ý đến cái đồng hồ đắt tiền kia, mà còn cả… Ngón tay trỏ bị thương của bà. Thời điểm đâm Allen dao thứ nhất, bà đã dùng rất nhiều sức, đúng chứ? Bị cậu ta chụp lấy tay, bà rất hoảng hốt, cho nên lúc rút dao ra, vô tình để lưỡi dao cắt trúng, bị thương ngón trỏ. Phu nhân Campolam, bà có thể tiếp tục đợi luật sư đến. Bởi vì thời điểm luật sư đến được đây, toàn bộ hoạt động giám chứng đã kết thúc, việc bà có nhận tội hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.”
Gương mặt phu nhân Campolam trắng bệch, hai tay đặt trên bàn bấu chặt nhau, tinh thần dường như lung lay sắp đổ.
Ngón tay Ian gõ gõ xuống mặt bàn. Mà đối phương tựa như hoảng hốt, hai vai cứng đờ.
“Thời gian đang trôi qua.”
Khoảng một phút sau, đi động Ian lại một lần nữa đổ chuống, nhưng hắn không vội vàng nhận điện, mà ngẩng đầu nhìn sang phu nhân Campolam: “Đợi tôi nhận cuộc điện thoại này, có được đáp án mong muốn, biên bản tự thú sẽ không còn hiệu lực nữa. Nếu bà vẫn tiếp tục im lặng, như vậy tôi sẽ tiếp cuộc điện thoại này…”
“Không Khoan đã Tôi thừa nhận chính tay tôi giết Allen Tôi nhận tội Tôi nhận tội…” Phu nhân Campolam cúi đầu, nước mắt trào ra, “Tôi hận thằng nhỏ kia Tôi hận nó Nó cướp đi sự chú ý mà chồng tôi dành cho tôi Dựa vào cái gì mà thứ máu dơ bản của nó có thể vấy bẩn sợi dây chuyền chồng tôi tặng cho tôi Dựa vào cái gì nó lại nắm chặt như vậy, giống như đó là đồ của nó vậy Dựa vào cái gì”
Ian đẩy biên bản tự thú đến trước mặt phu nhân Campolam, lạnh lùng nói: “Phu nhân, mời bà ký tên. Thêm nữa, hãy đem toàn bộ quá trình giết Allen ghi xuống toàn bộ.”
Phu nhân Campolam rất nhanh ký xuống tên của mình, vừa khóc lớn, vừa trường trình lại quá trình giết người của mình.
Ian đứng dậy, bước ra khỏi phòng thẩm vấn. Hắn gọi lại dãy số ban nãy.
“Xin chào, tôi là Ian Connor.”
“Thanh tra Connor, chúng tôi gọi để báo cho anh biết kết quả kiểm tra của viên kim cương kia… Thật ra, nó không phải kim cương mà chỉ là một khối thủy tinh bình thường mà thôi… Nước trong căn buồng tắm đó bị xả cả đêm, dù cho viên kim cương của phu nhân Campolam có thật sự rớt xuống đó, cũng sớm không biết theo cống thoát nước trôi đi phương nào rồi.”
Ian sửng sốt mất hai giây, sau đó nặng nề thở dài, “Không sao cả, phu nhân Campolam đã nhận tôi. Hơn nữa… Đã tìm được vết máu của Allen trên túi xách của bà ta, mà con dao dùng để giết Allen cũng có máu của bà ta cùng với Alle. Như vậy cũng đủ rồi. Mặt khác, tôi cần các vị hỗ trợ điều tra toàn bộ thư từ , và bưu kiện các loại của phu nhân Campolam. Tôi không muốn để sót bất cứ bằng chứng nào, phiên tòa xét xử tới chúng ta nhất định phải thắng.”
“Không thành vấn đề.”
Ian biết, viên thủy tinh kia chắc chắn do tên chết tiệt Haley Russell kia ném xuống cống nước của khu nhà tắm nam.
Hắn biết, thời điểm thuyết phục phu nhân Campolam nhận tội, nhất định cần đến viên kim cương bị đánh rơi kia. Nhưng tỷ lệ tìm được viên kim cương này gần như không có. Dưới tình huống không có viên kim cương kia, nếu Ian lừa phu nhân Campolam rằng có sự tồn tại của nó, sẽ tạo cho luật sư của đối phương có cớ để khiến lời nhận tội của bà ta trở thành vô hiệu lực trước tòa.
Nhưng chỉ cần trước đó Ian có thể thuyết phục phu nhân Campolam tự nhận tội, mà chưa khẳng định được vật chứng kia là thật hay giả, lại là một chuyện khác.
Tâm tư Haley, so với tưởng tượng của Ian còn kín đáo hơn. Ngay cả đồng sự là hắn đây còn bị tính kế.
Ian bước đến trước phòng thẩm vấn của Haley nhìn vào bên trong, đúng lúc này Haley đang nhàn nhã chống đầu, mỉm cười nhìn ngài Campolam.
“Ngài có biết hiện tại cảnh sát đã cho người xới tung huyệt mộ mà ngài khổ tâm che giấu bên dưới bụi tường vi kia không? Cho đến hiện tại, chúng tôi đã phát hiện được mười hai bộ hài cốt. Đương nhiên, hơn phân nửa đã vượt quá thời hạn tố tụng, phỏng chừng là ‘di sản’ do cha, hoặc ông nội ngài để lại đi? Bất quá, trong đó có hai bộ hài cốt còn khá mới, cảnh sát bước đầu suy đoán thời gian chúng được chôn dưới mộ huyệt tường vi vào khoảng hai mươi đến hai mươi lăm năm trước. Đối chiếu DNA, tôi đoán nhất định trùng khớp với những người trẻ tuổi đã mất tích trước đây đi?”
“Tuy rằng nói đó thuộc sở hữu của gia tộc Campolam, nhưng không đồng nghĩa với việc tôi biết bên dưới phế tích kia chôn giấu thi thể.” Gã Campolam rõ ràng so với vợ mình cáo già và lão luyện hơn nhiều.
“Nếu thật sự như vậy, tôi cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Bởi vì tôi định nói cho ngài biết, con mồi ngài lựa chọn rất không tồi. Tôi từng xem qua ảnh chụp của những nạn nhân mất tích kia, bọn họ đều là những đứa trẻ khả ái, cùng một kiểu với tôi khi còn bé.” Haley nghịch ngợm chớp mắt.
“Thanh tra Russell, nếu cậu còn tiếp tục nói như vậy, tôi sẽ tố cáo cậu tội phỉ báng. Hơn nữa, trước khi luật sư đến đây, tôi sẽ không mở miệng nói một chữ.” Gã Campolam vô cùng kiên nhẫn trả lời.
Haley nhún vai, tỏ ý không sao cả, “Kỳ thực tôi cũng không hy vọng hung thủ kia là ngài. Bất quá, bên cảnh sát chúng tôi ở trong ngăn kéo văn phòng của ngài, tìm được rất nhiều những món đồ chơi nho nhỏ. Ví như những chiếc khuy áo cùng dây giày cách đây hai mươi năm. Chà Đúng rồi Còn có chiếc nhẫn của Anne nữa Ngài nhà cô ấy đã tới xác nhận, bạn bè của cô ấy còn nói nạn nhân chưa từng tháo chiếc nhẫn kia xuống. Chiếc nhẫn kia là món đồ bán trên mạng, hoa văn lại do chính nạn nhân thiết kế, độc nhất vô nhị, vì cái gì lại xuất hiện trong ngăn kéo ‘kỷ vật’ của ngài nha?”
Gã Campolam mở to hai mắt nhìn bức ảnh Haley vừa đẩy tới.
“Này, đúng rồi, trên sợi dây thừng trói Anne, tìm được mồ hôi của những người khác nữa. Qua đối chiếu DNA, chúng lại khớp với hai người trẻ tuổi mất tích cách đây hai mươi năm, mà hẳn cũng khớp với hai cái thi thể chôn trong huyệt mộ bên dưới bụi tường vi kia đi. Đoạn dây thừng này đã lâu như vậy mà ngài còn tiếc không bỏ đi. Là vì thuận tay sao? Hay chỉ đơn giản vì nó giống như một dạng kỷ vật a?”
Gã Campolam tiếp tục im lặng.
“Một số giáo sư tội phạm học của chúng tôi cũng có mặt ở đây. Sau khi xem qua hài cốt trong huyệt mộ, cùng thi thể của Anne, bọn họ đánh giá hung thủ giết Anne là một kẻ thâm trầm, tao nhã, tự tin, cho nên cắt cổ Anne xong, hắn lại tiếp tục ngồi trước mặt cô ấy, mở dĩa hát rồi thưởng thức nỗi sợ hãi và giãy dụa của nạn nhân. Nhưng ngài Campolam thì sao? Ngài thích sưu tập khuy áo, dây giày, nhẫn, lại có mấy thứ kẹo linh tinh của những người trẻ tuổi. Ngài từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ cuồng đồ vật. Mà loại người này trong báo cáo nghiên cứu của các nhà tội phạm học bình thường đều là những kẻ yếu đuối, vô năng. Bởi vì nếu thật sự tự tin, ngài sẽ trực tiếp ra tay, giống như thời điểm giết Anne vậy. Thế nhưng, đến cùng ngài vẫn không đủ can đảm. Ngài chỉ biết trốn trong một góc tối vắng vẻ không người, mò mẫn những chiếc khuy áo, hôn cái dây giày kia, liếm chiếc nhẫn. Giết người sao? Coi như xong đời Việc giết người đối với gia tộc Campolam là một loại hình nghệ thuật Nghệ thuật đổ máu Cao quý và tao nhã Mọi người đều là con dân của gia tộc Campolam Tựa như loài sơn dương Cắt cổ người khác kỳ thực là thừa nhận giá trị của họ Thể hiện lòng từ bi của gia tộc Campolam Nhưng mà ngài căn bản không thừa hưởng được thứ nghệ thuật này Bởi vì ngài căn bản chỉ là một tên hèn nhát, kẻ cuồng đồ vật đáng ghê tởm Cho dù có cầm được dao săn trên tay, ngài cũng không đủ can đảm cắt cổ Anne Sự đam mê của ngài chỉ là thứ thấp kém So với việc cầm dao săn trên tay, ngài càng thích thi thể của Anne, đúng chứ? Bởi vì ngài sẽ không phải để tâm cô ấy cười nhạo tuổi tác của mình Không phải lo lắng cô ấy cảm giác ngài không đủ anh tuấn như con trai mình Không phải lo lắng đối phương sẽ phản kháng lại Bởi vì cô ấy chỉ còn lại cái xác không linh hồn, để ngài tùy ý đụng chạm”
còn tiếp…