Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Chương 81: Chương 81




Nghe thấy giọng nói kia, Đồng Nhan cảm thấy bàn tay Tiếu Thâm hình như nắm chặt lại, ngẩng đầu nhìn thấy hắn đang nhìn cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng giống như không có một chút cảm xúc nào nhưng Đồng Nhan rõ ràng có thể thấy đôi mắt hắn lóe lên sát khí.

Tiếu Tiếu cười đi tới: “Chị dâu cũng ở đây sao.” Nói xong giống như hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, đôi mắt chăm chú nhìn Tiếu Thâm lại nhìn nhân viên bảo vệ đang nằm trên mặt đất, làn bộ không hiểu:

“Chuyện gì vậy?”

Nhân viên bảo vệ kia vừa mới bị Tiếu Thâm quát bị dọa đến hồn bay phách lạc, lập tức không dám nói gì, chỉ run lẩy bẩy nằm trên mặt đất.

Tiếu Tiếu nhìn rồi càng cười dịu dàng hơn, xoay người nhìn Tiếu Thâm cùng Đồng Nhan, làm bộ mặt đáng yêu: “Anh trai, chị dâu tới sao lại không đưa vào, đứng bên ngoài làm gì, bây giờ thời tiết chuyển lạnh, mau vào đi thôi, nếu không sẽ bị cảm.”

Nhân viên bên ngoài ghé đầu nhìn, trong phòng có không ít người lộ vẻ mặt không tha, rõ ràng còn có người nhìn có chút hả hê.

Đồng Nhan hít sâu một hơi, cười sang sảng ra tiếng: "Sao vậy, đều ở nơi này không cần làm việc sao?"

Vốn người bên trong phòng làm việc quay đầu lại, đại đa số mọi người còn không biết đây là bà chủ cũ của bọn họ, quay đầu lại nhìn Đồng Nhan, đều cảm thấy cô gái này bị bệnh thần kinh.

Từng người tránh ra, Đồng Nhan không khỏi buồn bực, nghĩ mình mệnh khổ mà, thân là bà chủ của bọn họ mà bọn họ còn không biết, , rốt cuộc lần đầu tiên bản thân lộ diện, lại đã trở thành quá khứ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, từng người một di chuyển, ngược lại trợ lý đang chờ Tiếu Thâm an bài nghe được giọng nói này, vội vàng đuổi người đi, lúc này phòng làm việc của tổng giám đốc mới yên tĩnh lại.

Đồng Nhan bước hai bước đi vào, thấy Tiếu Thâm đang làm thủ tục chuyển giao, không nhìn Tiếu Tiếu đang đắc ý ngồi ở chỗ của Tiếu Thâm.

Cái gì cũng không nói , đi tới hai tay khoác lên tay Tiếu Thâm, khuôn mặt mãn nguyện nhẹ nhõm, giống như cảm thấy Tiếu Thâm vứt bỏ công ty lớn không phải là chuyện lớn gì.

Tiếu Thâm cũng bày ra bộ mặt giống như không sao, nghiêng đầu dịu dàng nhìn cô: "Sao lại chạy tới chỗ này, không phải đi làm?"

Đồng Nhan không coi ai ra gì tiếp tục nói giỡn với Tiếu Thâm: "Ra ngoài làm nhiệm vụ, anh cũng biết, thỉnh thoảng vui đùa một chút Lưu Thuần cũng sẽ không nói gì."

Bởi vì lấy được công ty mà Tiếu Tiếu lộ ra vẻ mặt vênh mặt hất hàm sai khiến hiện tại nghĩ muốn thấy bộ mặt khổ sở của Tiếu Thâm - người bại tướng dưới tay, nào biết hai người này không có chút xíu buồn bã, ngược lại bộ mặt nhẹ nhõm thật giống như muốn đi đâu đó nghỉ phép vậy.

Tức giận cắn răng, vung tay lên, mấy bảo vệ tiến lên thúc giục Tiếu Thâm: "Tiếu tiên sinh, xin nhanh rời đi."

Tay của Tiếu Thâm đang thu dọn đồ đạc dừng một chút, nâng mí mắt lên liếc hai bảo vệ này một cái, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, không nói gì, ngược lại hai người bảo vệ sợ hãi, chột dạ cúi đầu không dám nhìn nữa.

Tiếu Thâm nắm giữ công ty nhiều năm, từ trước đến nay nhân viên từ trên xuống dưới đều sợ nhân vật này, coi như hiện tai phải rời đi, ánh mắt kia liếc một cái, vẫn làm người ta không nhịn được sợ hãi.

Khóe mắt Đồng Nhan bễ nghễ liếc mấy người..... bảo vệ kia, im lặng lắc đầu, con người chính là như vậy.

Tiếu Thâm thấy bản thân hù dọa người ta, rất là vô tội nhún vai một cái, dứt khoát cái gì cũng không xen vào, cũng chỉ thu dọn một chút vật phẩm riếng tư của bản thân, tay cẩn thận cầm tấm hình Đồng Nhan đang ôm Đồng Đồng ở trên bàn, một tay khác vung lên, chỉ huy mấy người bảo vệ kia: "Các người, ném hết những thứ này đi."

Nói xong cũng ôm Đồng Nhan đi, còn vừa đi vừa cùng Đồng Nhan nhìn hình kia, miệng còn không ngừng nói chuyện.

"Ai, bà xã, thời điểm con trai chúng ta bốn tuổi dáng dấp còn có chút giống em."

"Đương nhiên, đó là em sinh."

Tiếu Thâm cười: "Vậy tại sao hiện tại dáng vẻ lại hoàn toàn giống anh?"

Đồng Nhan còn nói cái gì, Tiếu Tiếu không nghe được, ngược lại mơ hồ nghe được tiếng khoa trương xin khoan dung của Tiếu Thâm.

Tay đặt ở trên ghế nắm thật chặt.

Đây hoàn toàn không đúng như cô ta muốn, làm sao lại như vậy?

Nhìn bảo vệ đang bộn rộn ném đồ bỏ đi còn lại, một ánh mắt, giống như nghĩ đến cái gì, giọng nói âm trầm: "Các người kiểm tra thật tốt những thứ này một chút."

Mới vừa rồi biểu hiện của Tiếu Thâm quá mức trấn định, giống như đã sớm biết sáng nay sẽ xuất hiện tình huống như vậy, Thế nhưng căn bản không thể, lần hành động này cô đã sớm an bài xong, hoàn toàn không có khả năng tiết lộ, Tiếu Thâm không thể nào sớm biết tin tức như vậy, nếu không làm sao dễ dàng bị đuổi ra khỏi công ty?

Khóe miệng từ từ giơ lên một chút tươi cười: Tiếu Thâm, không phải anh tự xưng là bá chủ trên thương trường sao? Hiện tại còn không phải anh bị tôi đuổi ra ngoài một cách dễ dàng sao?

Cả thành phố A có ai không một mực cung kính với anh, đó còn không phải bởi vì anh nắm giữ Tiêu thị sao?

Không có công ty, cái gì anh cũng không phải!

Tiếu Thâm dẫn bà xã ra ngoài, chuyện đầu tiên chính là đua xe trên đường đi tới nhà trẻ của Đồng Đồng, trên mặt kia còn rất vui vẻ.

Đồng nhan nhìn con trai chơi đùa bên trong, giống như hiểu dụng ý của Tiếu Thâm.

Dừng xe xong, Tiếu thâm dắt Đồng Nhan hai người cùng đi vào.

Xa xa vẫn thấy còn có một đám trẻ chơi với Đồng Đồng, khóe miệng hai người lộ ra nụ cười nhẹ.

"Ba, mẹ!"

Thế nhưng đã thật lâu Đồng Đồng không thấy ba mẹ mình, mỗi lần muốn về nhà gia gia đều không cho phép, không khí Tiếu gia rất quỷ dị đến ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng nhận ra được không bình thường.

Xa xa một viên thịt tròn nhỏ nhào tới, hai tay Tiếu Thâm dùng chút lực ôm lấy con trai, chụp một cái thơm lên gương mặt mềm nhũn của con trai.

"Con trai, có nhớ ba không?"

Nước miếng trên mặt Đồng Đồng, lúc này ghét bỏ nhíu lông mày lại: "Không nên tùy tiện hôn loạn có được không, rất bẩn."

Tiếu Thâm trợn mắt há hốc mồm, Đồng Nhan lại nhịn không được xì một tiếng bật cười, đứa con trai này có hơi thích sạch sẽ, nhưng mà chưa từng nói những lời này với Tiếu Thâm, lúc này rất tốt, chạm mặt Tiếu Thâm, rất rõ ràng, con trai có ý kiến với việc thời gian dài Tiếu Thâm không mang nó vê nhà.

Cho Tiếu Thâm một ánh mắt hả hê, đó ý nói là, tự cầu nhiều phúc đi.

Tiếu Thâm tự sờ lỗ mũi, trên mặt cười vô cùng rực rỡ: "Con trai, chúng ta về nhà đi, về nhà ba mẹ làm đồ ăn ngon cho con."

Vẻ mặt Tiếu Thâm vô cùng hăng hái, giống như nấu cơm cho con trai là việc đáng kiêu ngạo cỡ nào.

Vẻ mặt Đồng Đồng lại xin thứ lỗi cho kẻ bất tài: "Quên đi, con không muốn bị đau bụng."

'xì' Đồng Nhan ở phía sau không nhịn được cười lớn.

Rất rõ ràng hiện tại tâm tình của Tiếu Thâm không tệ, cũng không so đo với cô, dụ dỗ con trai trước, thần bí nháy mắt với thằng nhóc này mấy cái: "Chúng ta về nhà, về nhà cho con một vui mừng."

Đồng Nhan nghe vậy hai mắt thật to sáng lên, học dáng vẻ của tiếu Thâm nghiêng thân thể về phía trước, giọng nói không tự chủ được nhỏ đi rất nhiều: "vui mừng gì vậy?"

Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: "Nói ra thì không phải vui mừng rồi."

"A a, đúng." Trước mặt hai cha con kề tai nói nhỏ, Đồng Nhan cảm thấy buồn bực, thật vất vả con trai mới tức giận một lần, làm sao Tiếu Thâm có thể giải quyết xong nó dễ dàng như vậy?

Trước kia đắc tội với đứa nhỏ hẹp hòi này, thế nhưng phải dỗ hắn khoảng mấy ngày đấy.

Dọc theo đường đi Đồng Đồng líu ríu, rất muốn biết trong nhà có kinh hỉ gì đang chờ hắn, vẻ mặt Đồng Nhan cũng mờ mịt, nhìn nụ cười cao thâm trên mặt Tiếu Thâm, cảm thấy có phải người này đang làm chuyện xấu xa gì hay không?

Một lát nghĩ tới người đàn ông này vừa mới vứt bỏ công ty lớn như vậy, chắc không phải là bị kích thích gì đi?

Nếu không vì sao một chút cũng không thương tâm, thoạt nhìn ngược lại hoàn toàn giống như không có chuyện gì.

"Tiếu Thâm? Không phải là anh bị kích thích quá đó chứ? Thân là vợ chồng, ở trước mặt em anh không cần phải che giấu tâm tình của bản thân, không phải vợ chồng thì nên thể hiện chân thật nhất sao?"

Đồng Đồng hoàn toàn không rõ những lời này, cho nên vẫn líu ríu hỏi iếu thâm: "Vui mừng gì, vui mừng gì?" Một lát lại không nhịn được thúc giục Tiếu Thâm: "Lái nhanh một chút, lái nhanh một chút."

Trong lúc nhất thời Tiếu Thâm cảm thấy có chút dở khóc dở cười, con trai hoàn toàn không quan tâm ba ba thất nghiệp.

Mà bà xã lại quan tâm quá.

Tiếu Thâm đưa điện thoại di động đặt trên xe cho con trai tìm trò chơi giết thời gian, ngược lại vẻ mặt chắc chắn nhìn Đồng Nhan: "Em cảm thấy em gả cho người đàn ông như vậy rất uất ức? Hơn nữa công ty kia cũng không phải là của anh, không có công ty này, còn có Danh Dương của anh, mặc dù Danh Dương là công ty nhỏ, nhưng em cứ như vậy khẳng định thực lực yếu hơn so với Tiếu thị sao?"

Đồng Nhan cẩn thận nhìn vẻ mặt Tiếu Thâm, xác định tinh thần của người đàn ông này không có chút hỗn loạn nào lúc này mới yên tâm, nhưng sau đó lại buồn bực: "Thật là, coi như công ty của anh có thể kiếm tiền cũng là vứt bỏ một công ty đi, như vậy thu nhập trong nhà không phải sẽ ít đi một nữa sao? Thật là......"

Khóe miệng Tiếu Thâm run rẩy, rất muốn nói cho cô biết, coi như không có Tiếu thị, tiền của cô bây giờ cũng đủ để cô xài xa xỉ mấy đời.

Chưa từng thấy qua người ham tiền như vậy.

Vẻ mặt Đồng Nhan nhức nhối, mí mắt thoáng nhìn, vừa thấy một bóng dáng quen thuộc ở ven đường, vội vàng kêu to: "Dừng xe."

Tiếu Thâm thắng gấp, cũng không quản nơi này có phải chỗ dừng xe hay không, ngược lại bị giọng nói khẩn trương của Đồng Nhan làm cho ngẩn người.

"Là Đồng Chân, thật là Đồng Chân!" Đồng Nhan bỏ lại câu này đã xuống xe đuổi theo bóng dáng kia.

Trên xe, Tiếu Thâm không kịp kéo cô lại, hét lớn một tiếng: "Đừng xúc động, trở lại."

Cô ta tỏ vẻ ân cần, Đồng Nhan nghe thấy cũng nhíu mày, quay đầu nhìn thấy trên người Tiếu Thâm chỉ có một chiếc áo sơ mi, vì ra ngoài quá vội nên không kịp mặc áo khoác.

Lúc này cười, ôm cánh tay Tiếu Thâm mở miệng: “Đúng vậy, Tiếu Thâm, ngoài này lạnh lắm, chúng ta mau vào đi thôi?”

Bộ mặt Tiếu Thâm không có chuyển biến gì, chỉ có một đôi mắt đen kịt, cảm giác giống như giông bão sắp tới.

Hai người thân mật đi vào thang máy, khi cửa thang máy chuẩn bị khép lại, Đồng Nhan mới nhìn về phía Tiếu Tiếu, chỉ thấy cô ta nở nụ cười như không cười, trong lòng nhất thời căng thẳng, bàn tay đang nắm tay Tiếu Thâm không tự giác nắm chặt lại.

Khi thang máy đóng lại, Tiếu Thâm mới thả lỏng cơ thể, nắm chặt tay Đồng Nhan khẽ mỉm cười: “Sao đột nhiên lại đến thăm anh?”

Đồng Nhan cũng cười nhưng không trả lời vấn đề này: “Nhà vệ sinh nữ có người nằm vùng hay không?” Điên cuồng hỏi một câu như vậy.

Tiếu Thâm lộ rõ vẻ sững sờ, hình như chưa kịp phản ứng được với câu hỏi của cô, một giây tiếp theo liền cười, cũng biết cô thông minh nhưng mà.......

“Không có.”

Đồng Nhan lộ vẻ tiếc nuối: “Thật là tiếc, không phải nơi cần người nằm vùng nhất không phải là nhà vệ sinh sao? Bao nhiêu bí mật đều đến từ nhà vệ sinh, Tiếu Tiếu thật đúng là.......” Nói được một nửa liền làm bộ mặt tiếc nuối lắc đầu thở dài, hình như chuyện không có người nằm vùng trong nhà vệ sinh khiến cô rất thất vọng.

Tiếu Thâm cười khổ, đưa tay xoa đầu cô: “Em cho rằng đây là tình báo trong chiến tranh sao?”

Đồng Nhan bĩu môi, không có ý kiến, bây giờ không phải hắn giống như đang chơi trò tình báo trong chiến tranh sao? Trên thương trường nếu không cẩn thận sẽ không có gì tốt.

Vào giữa phòng làm việc đầy sang trọng của Tiếu Thâm, Đồng Nhan liền tìm một góc thoải mái ngồi xuống, không nhìn thư ký đang giương mắt nhìn, trực tiếp cầm một cuốn tạp chí, hai chân bắt chéo bắt đầu đọc.

Tiếu Thâm cũng không quản, đi thẳng tới bàn làm việc bắt đầu làm việc, thư ký cảm thấy hai người này hơi kỳ quái, có việc nhưng vẫn quan tâm đến nhau.

Tiếu Thâm không ngẩng đầu: “Được rồi, cậu đi ra ngoài trước đi.”

Một tiếng sau, Tiếu Thâm cảm thấy rất tốt, thật vất vả vợ hắn mới tới tìm hắn một lần.

Ngồi trên ghế nhìn Đồng Nhan cười: “Tối nay muốn ăn gì?”

Đồng Nhan im lặng liếc mắt khinh thường, rốt cuộc cũng biết hỏi cô muốn ăn gì?

Bụng cũng đã kêu nửa tiếng rồi!

Trong lòng không hài lòng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Không sao, em cũng chưa đói, anh cứ làm việc của anh đi, sau đó chúng ta sẽ đi ăn!”

Tiếu Thâm mắt cười như không cười nhìn Đồng Nhan: “Tức giận sao? Em biết gần đây trong công ty có nhiều người không an phận, nhất định sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.”

Đồng Nhan mím môi nhưng không thể phản bác, cô dĩ nhiên biết gần đây công ty có nhiều người không an phận, lúc nãy vừa nhìn biểu hiện của nhân viên bảo vệ cô liền biết.

Tiếu Tiếu thật sự không biết thế nào là khiêm tốn, quá xuất sắc cũng không phải là chuyện tốt.

Đồng Nhan đứng lên vung tay trước mặt Tiếu Thâm: “Yên tâm, người quá sắc bén từ trước đến giờ đều không đáng yêu, không sao không sao.”

Tiếu Thâm im lặng cười cười, đứng lên đi tới, quay người lại giống như đã chịu nhiều uất ức, đôi mắt long lanh đào hoa nhìn Đồng Nhan: “Vợ à, em đối với anh thật tốt, anh đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi?”

Hoàn toàn mất hết tác phong trên thương trường, cũng có lúc có dáng vẻ làm nũng giống Đồng Đồng.

Đồng Nhan gật đầu, ngay sau đó lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt nặng nề: “Tiếu Tiếu lớn lối như vậy luôn có người dựa vào, anh quản lý công ty này đã sáu năm rồi không phải sao? Sao bên trong còn có người không an phận như vậy chứ?”

Tiếu Thâm một tay ôm Đồng Nhan, một tay giúp cô mặc áo khoác, chỉ thuận miệng trả lời vợ: “ Chắc chắn sẽ có một số ít người không an phận, không sao.”

Đối với Tiếu Thâm, từ trước đến giờ không lo lắng cho Đồng Nhan lắm, một chút thủ đoạn kia không có thể tùy ý động đến cô.

Cho tới nay cũng là bởi vì Tiếu Thâm tự tin, công ty sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng cũng bởi vì tự tin mà ngày hôm sau lúc quay trở về tòa soạn cô liền nghe được một tin không tốt.

Tập đoàn Tiếu Thị đổi chủ.

Mới vừa nghe tin tức Đồng Nhan vẫn không thể hiểu nhìn người kia, cho đến khi Lưu Thuần vội vàng chạy tới hỏi thăm cô mới biết thì ra Tiếu Thâm cũng không phải là thần.

Lúc này không quan tâm tới bất cứ gì, buông hết công việc trong tay, lập tức lái xe chạy thẳng tới công ty Tiếu Thâm, lần này ngược lại nhân viên bảo vệ không tiếp tục ngăn cản Đồng Nhan, nhưng khuôn mặt phách lối khinh thường vẫn tồn tại, hơn nữa so với hôm qua còn nghiêm trọng hơn.

Gọi điện thoại nhưng không được cho đến khi cửa thang máy mở ra trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.

Đồng Nhan lập tức im lặng, căn phòng làm việc trước mặt bị vây kín.

Nhân viên bên ngoài ghé đầu nhìn, trong phòng có không ít người lộ vẻ mặt không tha, rõ ràng còn có người nhìn có chút hả hê.

Đồng Nhan hít sâu một hơi, cười sang sảng ra tiếng: "Sao vậy, đều ở nơi này không cần làm việc sao?"

Vốn người bên trong phòng làm việc quay đầu lại, đại đa số mọi người còn không biết đây là bà chủ cũ của bọn họ, quay đầu lại nhìn Đồng Nhan, đều cảm thấy cô gái này bị bệnh thần kinh.

Từng người tránh ra, Đồng Nhan không khỏi buồn bực, nghĩ mình mệnh khổ mà, thân là bà chủ của bọn họ mà bọn họ còn không biết, , rốt cuộc lần đầu tiên bản thân lộ diện, lại đã trở thành quá khứ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, từng người một di chuyển, ngược lại trợ lý đang chờ Tiếu Thâm an bài nghe được giọng nói này, vội vàng đuổi người đi, lúc này phòng làm việc của tổng giám đốc mới yên tĩnh lại.

Đồng Nhan bước hai bước đi vào, thấy Tiếu Thâm đang làm thủ tục chuyển giao, không nhìn Tiếu Tiếu đang đắc ý ngồi ở chỗ của Tiếu Thâm.

Cái gì cũng không nói , đi tới hai tay khoác lên tay Tiếu Thâm, khuôn mặt mãn nguyện nhẹ nhõm, giống như cảm thấy Tiếu Thâm vứt bỏ công ty lớn không phải là chuyện lớn gì.

Tiếu Thâm cũng bày ra bộ mặt giống như không sao, nghiêng đầu dịu dàng nhìn cô: "Sao lại chạy tới chỗ này, không phải đi làm?"

Đồng Nhan không coi ai ra gì tiếp tục nói giỡn với Tiếu Thâm: "Ra ngoài làm nhiệm vụ, anh cũng biết, thỉnh thoảng vui đùa một chút Lưu Thuần cũng sẽ không nói gì."

Bởi vì lấy được công ty mà Tiếu Tiếu lộ ra vẻ mặt vênh mặt hất hàm sai khiến hiện tại nghĩ muốn thấy bộ mặt khổ sở của Tiếu Thâm - người bại tướng dưới tay, nào biết hai người này không có chút xíu buồn bã, ngược lại bộ mặt nhẹ nhõm thật giống như muốn đi đâu đó nghỉ phép vậy.

Tức giận cắn răng, vung tay lên, mấy bảo vệ tiến lên thúc giục Tiếu Thâm: "Tiếu tiên sinh, xin nhanh rời đi."

Tay của Tiếu Thâm đang thu dọn đồ đạc dừng một chút, nâng mí mắt lên liếc hai bảo vệ này một cái, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, không nói gì, ngược lại hai người bảo vệ sợ hãi, chột dạ cúi đầu không dám nhìn nữa.

Tiếu Thâm nắm giữ công ty nhiều năm, từ trước đến nay nhân viên từ trên xuống dưới đều sợ nhân vật này, coi như hiện tai phải rời đi, ánh mắt kia liếc một cái, vẫn làm người ta không nhịn được sợ hãi.

Khóe mắt Đồng Nhan bễ nghễ liếc mấy người..... bảo vệ kia, im lặng lắc đầu, con người chính là như vậy.

Tiếu Thâm thấy bản thân hù dọa người ta, rất là vô tội nhún vai một cái, dứt khoát cái gì cũng không xen vào, cũng chỉ thu dọn một chút vật phẩm riếng tư của bản thân, tay cẩn thận cầm tấm hình Đồng Nhan đang ôm Đồng Đồng ở trên bàn, một tay khác vung lên, chỉ huy mấy người bảo vệ kia: "Các người, ném hết những thứ này đi."

Nói xong cũng ôm Đồng Nhan đi, còn vừa đi vừa cùng Đồng Nhan nhìn hình kia, miệng còn không ngừng nói chuyện.

"Ai, bà xã, thời điểm con trai chúng ta bốn tuổi dáng dấp còn có chút giống em."

"Đương nhiên, đó là em sinh."

Tiếu Thâm cười: "Vậy tại sao hiện tại dáng vẻ lại hoàn toàn giống anh?"

Đồng Nhan còn nói cái gì, Tiếu Tiếu không nghe được, ngược lại mơ hồ nghe được tiếng khoa trương xin khoan dung của Tiếu Thâm.

Tay đặt ở trên ghế nắm thật chặt.

Đây hoàn toàn không đúng như cô ta muốn, làm sao lại như vậy?

Nhìn bảo vệ đang bộn rộn ném đồ bỏ đi còn lại, một ánh mắt, giống như nghĩ đến cái gì, giọng nói âm trầm: "Các người kiểm tra thật tốt những thứ này một chút."

Mới vừa rồi biểu hiện của Tiếu Thâm quá mức trấn định, giống như đã sớm biết sáng nay sẽ xuất hiện tình huống như vậy, Thế nhưng căn bản không thể, lần hành động này cô đã sớm an bài xong, hoàn toàn không có khả năng tiết lộ, Tiếu Thâm không thể nào sớm biết tin tức như vậy, nếu không làm sao dễ dàng bị đuổi ra khỏi công ty?

Khóe miệng từ từ giơ lên một chút tươi cười: Tiếu Thâm, không phải anh tự xưng là bá chủ trên thương trường sao? Hiện tại còn không phải anh bị tôi đuổi ra ngoài một cách dễ dàng sao?

Cả thành phố A có ai không một mực cung kính với anh, đó còn không phải bởi vì anh nắm giữ Tiêu thị sao?

Không có công ty, cái gì anh cũng không phải!

Tiếu Thâm dẫn bà xã ra ngoài, chuyện đầu tiên chính là đua xe trên đường đi tới nhà trẻ của Đồng Đồng, trên mặt kia còn rất vui vẻ.

Đồng nhan nhìn con trai chơi đùa bên trong, giống như hiểu dụng ý của Tiếu Thâm.

Dừng xe xong, Tiếu thâm dắt Đồng Nhan hai người cùng đi vào.

Xa xa vẫn thấy còn có một đám trẻ chơi với Đồng Đồng, khóe miệng hai người lộ ra nụ cười nhẹ.

"Ba, mẹ!"

Thế nhưng đã thật lâu Đồng Đồng không thấy ba mẹ mình, mỗi lần muốn về nhà gia gia đều không cho phép, không khí Tiếu gia rất quỷ dị đến ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng nhận ra được không bình thường.

Xa xa một viên thịt tròn nhỏ nhào tới, hai tay Tiếu Thâm dùng chút lực ôm lấy con trai, chụp một cái thơm lên gương mặt mềm nhũn của con trai.

"Con trai, có nhớ ba không?"

Nước miếng trên mặt Đồng Đồng, lúc này ghét bỏ nhíu lông mày lại: "Không nên tùy tiện hôn loạn có được không, rất bẩn."

Tiếu Thâm trợn mắt há hốc mồm, Đồng Nhan lại nhịn không được xì một tiếng bật cười, đứa con trai này có hơi thích sạch sẽ, nhưng mà chưa từng nói những lời này với Tiếu Thâm, lúc này rất tốt, chạm mặt Tiếu Thâm, rất rõ ràng, con trai có ý kiến với việc thời gian dài Tiếu Thâm không mang nó vê nhà.

Cho Tiếu Thâm một ánh mắt hả hê, đó ý nói là, tự cầu nhiều phúc đi.

Tiếu Thâm tự sờ lỗ mũi, trên mặt cười vô cùng rực rỡ: "Con trai, chúng ta về nhà đi, về nhà ba mẹ làm đồ ăn ngon cho con."

Vẻ mặt Tiếu Thâm vô cùng hăng hái, giống như nấu cơm cho con trai là việc đáng kiêu ngạo cỡ nào.

Vẻ mặt Đồng Đồng lại xin thứ lỗi cho kẻ bất tài: "Quên đi, con không muốn bị đau bụng."

'xì' Đồng Nhan ở phía sau không nhịn được cười lớn.

Rất rõ ràng hiện tại tâm tình của Tiếu Thâm không tệ, cũng không so đo với cô, dụ dỗ con trai trước, thần bí nháy mắt với thằng nhóc này mấy cái: "Chúng ta về nhà, về nhà cho con một vui mừng."

Đồng Nhan nghe vậy hai mắt thật to sáng lên, học dáng vẻ của tiếu Thâm nghiêng thân thể về phía trước, giọng nói không tự chủ được nhỏ đi rất nhiều: "vui mừng gì vậy?"

Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: "Nói ra thì không phải vui mừng rồi."

"A a, đúng." Trước mặt hai cha con kề tai nói nhỏ, Đồng Nhan cảm thấy buồn bực, thật vất vả con trai mới tức giận một lần, làm sao Tiếu Thâm có thể giải quyết xong nó dễ dàng như vậy?

Trước kia đắc tội với đứa nhỏ hẹp hòi này, thế nhưng phải dỗ hắn khoảng mấy ngày đấy.

Dọc theo đường đi Đồng Đồng líu ríu, rất muốn biết trong nhà có kinh hỉ gì đang chờ hắn, vẻ mặt Đồng Nhan cũng mờ mịt, nhìn nụ cười cao thâm trên mặt Tiếu Thâm, cảm thấy có phải người này đang làm chuyện xấu xa gì hay không?

Một lát nghĩ tới người đàn ông này vừa mới vứt bỏ công ty lớn như vậy, chắc không phải là bị kích thích gì đi?

Nếu không vì sao một chút cũng không thương tâm, thoạt nhìn ngược lại hoàn toàn giống như không có chuyện gì.

"Tiếu Thâm? Không phải là anh bị kích thích quá đó chứ? Thân là vợ chồng, ở trước mặt em anh không cần phải che giấu tâm tình của bản thân, không phải vợ chồng thì nên thể hiện chân thật nhất sao?"

Đồng Đồng hoàn toàn không rõ những lời này, cho nên vẫn líu ríu hỏi iếu thâm: "Vui mừng gì, vui mừng gì?" Một lát lại không nhịn được thúc giục Tiếu Thâm: "Lái nhanh một chút, lái nhanh một chút."

Trong lúc nhất thời Tiếu Thâm cảm thấy có chút dở khóc dở cười, con trai hoàn toàn không quan tâm ba ba thất nghiệp.

Mà bà xã lại quan tâm quá.

Tiếu Thâm đưa điện thoại di động đặt trên xe cho con trai tìm trò chơi giết thời gian, ngược lại vẻ mặt chắc chắn nhìn Đồng Nhan: "Em cảm thấy em gả cho người đàn ông như vậy rất uất ức? Hơn nữa công ty kia cũng không phải là của anh, không có công ty này, còn có Danh Dương của anh, mặc dù Danh Dương là công ty nhỏ, nhưng em cứ như vậy khẳng định thực lực yếu hơn so với Tiếu thị sao?"

Đồng Nhan cẩn thận nhìn vẻ mặt Tiếu Thâm, xác định tinh thần của người đàn ông này không có chút hỗn loạn nào lúc này mới yên tâm, nhưng sau đó lại buồn bực: "Thật là, coi như công ty của anh có thể kiếm tiền cũng là vứt bỏ một công ty đi, như vậy thu nhập trong nhà không phải sẽ ít đi một nữa sao? Thật là......"

Khóe miệng Tiếu Thâm run rẩy, rất muốn nói cho cô biết, coi như không có Tiếu thị, tiền của cô bây giờ cũng đủ để cô xài xa xỉ mấy đời.

Chưa từng thấy qua người ham tiền như vậy.

Vẻ mặt Đồng Nhan nhức nhối, mí mắt thoáng nhìn, vừa thấy một bóng dáng quen thuộc ở ven đường, vội vàng kêu to: "Dừng xe."

Tiếu Thâm thắng gấp, cũng không quản nơi này có phải chỗ dừng xe hay không, ngược lại bị giọng nói khẩn trương của Đồng Nhan làm cho ngẩn người.

"Là Đồng Chân, thật là Đồng Chân!" Đồng Nhan bỏ lại câu này đã xuống xe đuổi theo bóng dáng kia.

Trên xe, Tiếu Thâm không kịp kéo cô lại, hét lớn một tiếng: "Đừng xúc động, trở lại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.