Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Chương 90: Chương 90




Sau khi Tiếu Thâm mang theo vợ con rời đi, bảo vệ cũng không xen vào chuyện của Đồng Chân nữa, vẫy tay bảo họ đi nhanh lên.

Đồng Chân giống như người đàn bà chanh chua chửi đổng mắng thật to vừa mới thông suốt, lúc này mới dẫn Đồng Thiên Bác rời đi.

Ở sau chỗ rẽ vào hai con đường, Đồng Chân lộ ra nguyên hình, trong lòng sợ hãi lôi kéo Đồng Thiên Bác đi rất nhanh, cô ta sợ lão già bên trong kia gặp truyện không may, ngộ nhỡ xảy ra, ngộ nhỡ xảy ra chuyện không phải cô xong đời, hoàn hảo cô ta kịp thời phát hiệncô sớm rời đi như vậy, người đã chết cũng không chết trong lòng cô ta, chuyện này có thể tát nước dơ bẩn lên đầu Tiếu Thâm, một công đôi việc.

Phía sau Đồng Thiên Bác thần kinh không bình thường cũng phát hiện ra chuyênh khác thường, nhìn con gái đi rất nhanhthì không nhịn được hỏi: "Sao vậy?"

Lúc này Đồng Chân mới hồi hồn, quay đầu lại nhìn một chút cũng đi chưa được nhiều, mặt lạnh không thể nào chào đón Đồng Thiên Bác, "Bị chơi xỏ, lão già kia sắp chết, nếu không phải con kịp thời phát hiện, đoán chừng đã trở thành người hiềm nghi thứ nhất bị mang đi."

Đồng Thiên Bác vừa nghe cau mày không nói, Đồng Chân thật sự xem thường ba mình, từ ngày trong nhà phá sản, lãi suất cao bắt cô đi gán nợ thì bắt đầu hận ba của mình.

Hôm nay lại tìm phiền toái tới cho cô ta, "Ngài làm ơn có thể ít gây phiền toái cho con không, ba cảm thấy hiện tại con lăn lôn rất tốt đúng không, ba còn muốn con nói lời hữu ích với lão già đó? tới cho nàng tìm phiền toái, "Ta làm ơn ngài, có thể hay không ít giao cho ta thêm chút phiền toái, ngươi cảm thấy ta hiện tại lăn lộn đấy tốt đúng không, ngươi còn muốn để cho ta ở đó lão già nơi nào nói với ngươi lời hữu ích? Lão ngài như vậy có thể nhịn, còn là dựa vào chính mình thôi."

Đồng Thiên bác đã lăn lộn đấy không được, mặc dù trên người này thân tên ăn xin y phục là giả, nhưng là chính hắn y phục cùng điều này cũng không sai biệt lắm, nhi tử sau hôm ấy chưa kịp chữa trị, vết thương lây chết rồi, lão bà càng không cần phải nói, ngày đó sẽ không có, hiện tại hắn là độc thân một.

Nhưng là ngày đó thế nhưng để cho ông ta gặp lại người con gái này, tuy nói, đứa con gái này dành cho ông ta rất ít tinh cảm làm ông ta có chút mất mặt, nhưng tóm lại hiện tại đứa con gái này có thể dùng được không phải sao.

Liền cuia đầu đi cầu cin gáu giúp một tay, biết hôm nay con gái gặp một chùm buôn thuố phiện, mua bán kiếm tiền à, nếu ông ta có thể mò được một góc lợi ích nay cũng đủ ăn cả đời.

Nhưng hiện tại, lão già chết?

Nhìn con gái trước mắt mặc rất ít, đi bộ cái mông ngắt bên nọ ngắt bên kia, đôi chân dài, cái mông thật to, eo tinh tế.

Đồng Thiên Bác thật đúng là không biết đứa con gái sắp ba mươi tuổi của mình không xó chỗ nào để chê, tối thiểu nhìn bóng lưng cũng biết là không tư cách rất tốt.

Thứ gì chợt loé lên trong óc, vui vẻ chạy lên ngăn lại, nịnh hót cười nói: "Khuê nữ a, con xem ba vô năng, để cho con chịu nhiều khổ cực như vậy, nhưng ba đây không phải là cũng không khá hơn chút nào ư, con sẽ giúp ba chứ, a, ba đảm bảo để cho con trải qua những ngày thoải mái giống như trước."

Đồng Chân cũng hận cuộc sống hiện tại này, liền muốn, coi như lúc ấy Đồng Thiên Bác không đưa cô ta đi gán nợ lãi xuất cao, đoán chứng sau đó cũng sẽ cùng đường mà bán ra ngoài, xem ra trời sinh cô ta chính là loại mặt hàng này.

Nhưng cuộc sống khổ sở hiện tại chưa trôi qua hiện tại núp phía sau đàn ông cầu sinh tồn, nơi đó chính là tốt sao?

Ngày ngày nằm mơ còn đang suy nghĩ nhà trước kia nhà như thế nào như thế nào, ai không nghĩ tới quay lại ngày ban đầu.

Vốn trông cậy vào dính vào Phí Gia Nam, nhưng gần đây cô ta đã nhìn thấu chút chuyện này, Phí Gia Nam cũng không phải người tốt gì, phàm là hơi để ý tuyệt sẽ để cô tiếp khachs hàng ngủ.

Hơn nữa hôm nay, rõ ràng trước đó Phí Gia Nam len lén cho lão ăn vật kia muốn cho lão chết, còn cố tình bày ra loại tình huống này, đây là muốn dùng phụ nữ để che đấu nguyên nhân cái chết chân chính của lão già!

Một đám đàn ông đáng chết, ai cũng không chông cậy được, liếc mắt về phía ba mình, Đồng Thiên Bác vẫn có chút bản lãnh, nếu không trước kia cô ty cũng sẽ không phát triển lớn như vậy, nếu không phải Tiếu Thâm dở trò ở phía sau, bây giờ cô ta còn là vị công chúa cao cao tại thượng đấy.

"Được, ba nghĩ làm sao thì làm con không có ý kiến, nhưng con có điều kiện, ba làm thành mua bán con cũng phải có phần, hai ta chia 5:5."

Ba? Hừ!

Ba cũng là đàn ông, cũng là không nhờ vả được, còn tiền là đáng tin nhất, dạo này, chỉ có thể tin bản thân nắm tièn trong tay.

Đồng Thiên Bác vừa nghe, cau mày không vui nhíu lại, công phu sư tử ngoạm của con gái này a, phân chia 5:5?

Tại sao!

Nhưng mà bây giờ con gái này là lão đại, không có đứa con gái này giật giây cho ông ta, ông ta thật đúng là không dễ làm.

Khẽ cắn răng: "Được, người con gái như con có thể phải tìm núi dựa lớn à."

Trong nháy mắt trên mặt Đồng Chân hiện ra nụ cười xinh đẹp, đây cũng là một thói quen thôi, cũng không phát giác nụ cười này có gì không được, ngược lại mỗi lần cô ta cười như vậy cười, những người đàn ông kia cũng sẽ không nhịn được lòng ngứa ngáy.

"Cái này ba có thể yên tâm, trong tay con còn nhiều thứ người như thế." Nói xong cũng không quản Đồng Thiên Bác có phải còn noia gì ở phía sau hay không, trực tiếp uốn éo cái mông phong tình vạn chủng bỏ đi.

Đồng Thiên Bác nhìn, trong mắt lóe lên tàn nhẫn, chờ mua bán ổn định, xem ông đây thu thập ngươi như thế nào!

Sau khi về nhà Tiếu Thâm nhận được điện thoại, vốn trên mặt cười híp mắt lập tức liền thay đổi.

Đồng Nhan lo lắng: "Sao vậy?"

Tiếu Thâm cười cười: "Không có việc gì, em và con trai ngủ trước đi, tạm thời có chút việc, anh phải đi xử lý một chút, không cần lo lắng."

Đồng Nhan thử dò xét hỏi: "Là ‘ Dạ Mị ’?"

Tiếu Thâm gật đầu, trong nháy mắt cũng nhớ tới mới vừa rồi gặp Đồng Chân, nói hoài nghi của bản thân với Tiếu Thâm, vậy sẽ không phải là thật có quan hệ với Đồng Chân?

Cô nghĩ, Đồng Chân bây giờ không phải là hận cô nhất sao? Khó đảm bảo sẽ không dở thủ đoạn nhỏ sau lưng.

Ngược lại trong lòng Tiếu Thâm nghe được, ra cửa liền gọi điện thoại, bên kia đặc biệt phái người nhìn chằm chằm người phụ nữ này, liền nói lại những lời hai người này nói trong ngõ nhỏ cho Tiếu Thâm nghe.

"Đồng Chân trực tiếp trở về chỗ của bản thân,còn Đồng Thiên Bác thần bí gọi điện thoại, cự ly xa, nghe không rõ nói cái gì, sau cũng trở về đi ngủ, Tiếu tổng, người xem có muốn tôi tra cuộc điện thoại này hay không?"

Tiếu Thâm không sai biệt lắm đã đến ‘Dạ Mị’ rồi, "Ừ, chuyện này ngươi xử lý, tôi còn có chuyện."

Cúp điện thoại di động nhìn một dãy cảnh sát đứng bên ngoài Dạ Mị, cảnh giới tuyến này kéo trái lại rất thẳng, bên trong còn có rất nhiều khách tới chơi bị giam không cho phép ra ngoài.

Thở dài, thấy vậy mà Đồng Chân vẫn còn có chút đầu óc.

Độc lão đại kia chết ở chỗ này, người thủ hạ làm sao sẽ dễ dàng buông tay? Còn không phải tìm anh gây phiền toái!

Lắc đầu một cái, xuống xe trực tiếp tiến vào.

Đúng dịp, phá án là tình địch.

Thời điểm anh vào trong phòng bao kia, Giang Thành đang dẫn dắt thành viên tổ chống ma tuý phá án.

Tiếu Thâm nhíu mày trêu ghẹo: "U, Giang phó, tổ chống ma túy này khi nào thì kiêm quản loại án này rồi hả ? Các ngươi không đi tìm ma túy chạy tới đây làm gì."

Giang Thành chỉ cười: "Cổ Lão Đại này là chúng ta một mực theo dõi, hiện tại đột nhiên chết ở trong quán của anh, chúng tôi không nên xuất hiện sao! Đúng rồi, nghe nói tối nay Tiếu tiên sinh cũng tới trong quán chơi? Có thể hợp tác một chút hay không nói một chút tối nay anh làm gì thế!"

Ánh mắt Tiếu Thâm sâu xa,nụ cười trên mặt cũng không thay đổi, Giang Thành này, lại vẫn tới hỏi anh?

Rõ ràng đang hoài nghi anh!

Chau chau mày, "Đó là đương nhiên, cảnh dân hợp tác ư, bình dân như chúng tôi không phải nên phối hợp với các anh để phá án sao? Chỉ là vô cùng không khéo, tối nay tôi một mực ở trong phòng bao riêng không ra ngoài, đến việc đi cầu cũng đều giải quyết ở trong đó, không đúng, ra ngoài chơi, chơi xong không đi ra ư, ra ngoài chúng tôi liền tan cuộc, ai về nhà nấy."

Giang Thành gật đầu một cái, rất là công sự công bạn (ý là công tư phân minh) ghi chép.

Lão Tào đột nhiên tới đây báo cáo tình huống mới: "Mấy tiểu thư nơi này nói, nửa đường bọn họ nhận được thông báo tới đây kính rượu, lúc bọn họ tới nơi này chỉ có một người là lão đại, mơ mơ màng màng không thể nào tỉnh táo, nhưng thấy bọn họ thì bổ nhào vào, còn nói lúc tiến vào mùi vị chết chóc rất rõ ràng, hiển nhiên là trước đó có người vừa mới rời đi, tôi còn hỏi thăm, cái người kia là phụ nữ, sau cũng không biết người phụ nữ này đi đâu.

Giang Thành nghe vậy gật đầu: "Có tìm ra nguyên nhân cái chết hay không."

Lão Tào lật trang giấy, nhìn phía trên bước đầu phán đoán của pháp y, cười cười cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi: "Trước đó người đàn ông này hít chút thuốc độc, lượng hơi nhiều, nhưng không đủ để trí mạng, sau lại quá lao lực, pháp y Cách nói phải, lớn tuổi, chịu không nổi loại dày vò này, tối nay tối thiểu người đàn ông này phải làm năm lần, bốn cô gái này suéc mạnh của lão già này còn rất tốt, xong chuyện liền ngủ ai biết liền ngủ không tỉnh."

Tiếu Thâm nghe bĩu môi, cũng là kiến thức, đây là người nào , giết người không thấy máu , dùng cái loại phương pháp này giết người, chết vì yêu thích phụ nữ, laàn này cũng coi như là chết có ý nghĩa rồi.

Vụ án hỏi một vòng, điều tra màn hình giám sát, thấy rõ, cô gái trước đó là Đồng Chân, có chút kinh ngạc tại chỗ, hình như không ngờ Đồng Chân này mất tích thật lâu nghèo túng đến mức bán ra ngoài.

Nhìn một hồi, vừa hay Tiếu Thâm nhìn thấy Phí Gia Nam chỉnh lý y phục đi ra ngoài, đi tới nửa đường, quay đầu về phía camera nhếch môi cười.

Cái đó ưu nhã à.

Tay để ở trong túi, trên mặt tựa tiếu phi tiếu, "Giang phó, anh cĩng thấy đấy, mỗi người chúng tôi gặp cũng gặp qua lão đầu này, xong chưa, hơn nửa đêm rồi, cũng nên cảm thấy buồn ngủ rồi chứ."

Giang Thành liếc Tiếu Thâm một cái, nhìn thủ hạ sửa sang lại cũng không xê dịch gì nhiều, phất tay một cái, đầu tiên phong toả chỗ này, đi.

Tiếu Thâm đứng ở cửa tiệm, cười mimi mắt, đặc biệt rực rỡ phất tay nói bái bai.

Vẫy tay xong xoay người nụ cười trên mặt liền thay đổi rồi, giận đến nghiến răng, choáng à Phí Gia Nam, ngươi không phải hãm hại lão tử thì sẽ chết à!

"Nghỉ đi, cứ nghỉ ngơi một tháng, mọi người cũng nghỉ đi!"

Vung tay lên, toàn bộ Dạ Mị đi nghỉ.

Nửa đêm về nhà, Tiếu Thâm lặng lẽ nhìn con trai một chút, con trai ngủ đá chăn không nói, còn chảy nước miếng, Tiếu Thâm nhìn lông mày nhướng lên, tư thế ngủ của con trai là giống ai vậy, không ưu nhã như vậy.

Nhớ tới cái từ ưu nhã này, thì nhớ lại khiêu khích mới vừa nhìn trong màn ảnh, đây đối với Tiếu Thâm anh là khiêu khích trần trụi!

Trở về phòng ngủ của mình, hô hấp của Đồng Nhan đều đều hướng về phía cửa, vào phòng tắm tắm rửa, lúc nằm trên giường cảm thấy khắp nơi trên người mình kêu gào ‘ thật là thoải mái’!

Chạy một ngày mệt mỏi, thật dễ dàng thư giãn gân cốt, ôm bà xã ngủ mới là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới.

Ôm bà xã, không khách khí lật Đồng Nhan lại đối mặt với anh, đầu chôn ở nơi mềm nhũn của bà xã, hai chân kẹp bà xã lại, cái này rất thoải mái, ngủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.