Vốn tưởng rằng ngày hôm nay có thể bình an vô sự trôi qua, nhưng đến
buổi tối, lại vẫn xảy ra chuyện khiến người không tưởng tượng được.
Từ cổng vào Viên Minh Viên đi dạo đến cổng ra, còn chưa đến 4h chiều. Vốn dự định đi xem tuồng nhưng Chu Thiên Trì nói mình mệt phải đi về,
từ lúc chào đời tới nay đây là chuyến du lịch anh cảm thấy nhàm chán khó chịu nhất, hơn nữa còn là tuần trăng mật. Anh thật sự không đành lòng
nhìn bà xã của anh giống như một người đáng thương cô đơn không có ai
thương yêu đi theo sát phía sau, không ai quan tâm đến cô ấy. Khi mình
và cô ấy nói thêm mấy câu, bà mẹ lại mặt đen như đáy nồi, trông nhất khó nhìn.
Mà Tiền Văn Quyên, ngược lại cảm thấy không sao cả, một mình suy nghĩ, một mình ngắm phong cảnh, cũng là một điều tuyệt vời.
“Anh hai, anh thật sự rất không thức thời, xem tuồng xong rồi trở về, mẹ muốn xem mà, chẳng lẽ anh không nghĩ đến cảm nhận của mẹ ?” Cô em
chồng cả ngày lấy mẹ mình làm lá chắn, rõ ràng bản thân muốn xem, sao
phải nói như vậy? Mọi người ở đây đều hiểu rõ, cũng không phải đứa ngốc.
“ Xem đi, Thiên Trì, xem đi!” Tiền Văn Quyên mỉm cười ra hiệu Chu Thiên Trì, đồng thời gật gật đầu mình.
“ Được rồi, sẽ đi xem!” Chu Thiên Trì bất đắc dĩ trả lời.
“ Đúng đấy, ngay cả cô ta cũng muốn xem, anh làm sao có thể không
muốn ? Rõ thật là!” Cô em chồng liếc mắt Tiền Văn Quyên một cái.
Cái con khó ưa này, dù muốn xem tôi cũng không muốn xem cùng cô, nếu
không vì nể mặt anh cô, nếu không có mẹ chồng ở đây, cô mơ tưởng đi, cho dù cô có khóc chết tôi và ông xã cũng không xem cùng cô đâu.
Ánh mắt Tiền Văn Quyên cũng thoáng lướt nhìn khinh bỉ cô em chồng, bày tỏ sự khinh miệt.
Không còn cách nào khác, bốn người lại từ cổng ra đi trở lại cổng
vào, đi một chút lại nghỉ, nghỉ một chút lại đi, rồi cũng quay trở lại
nơi xem kịch. Rốt cuộc đã đến 7h tối mở màn vở tuồng.
Mấy tiếng đồng hồ qua mẹ chồng cô thế mà lại yên tĩnh hiếm thấy, một
mảnh yên ả không gợn sóng. Mẹ chồng như vậy ở trong mắt Tiền Văn Quyên
thật ra lại rất có vài phần hương vị, dưới vẻ ngoài duyên dáng trẻ
trung, càng tăng thêm mấy phần thái độ đúng mực, khiến người kính nể.
Lúc xem tuồng, cô em chồng cô ý ngăn cách Tiền Văn Quyên và anh mình, ở giữa Tiền Văn Quyên và Chu Thiên Trì có hai tòa núi cao rất to, tựa
như Ngưu Lang Chức Nữ cách một bờ sông mà nhìn nhau vậy, hành động ngây
thơ như thế khiến trong lòng Tiền Văn Quyên cảm thấy rất buồn cười, tựa
như chuyện một đứa trẻ không có đầu óc thường làm, Tiền Văn Quyên lúc ấy nở ra một nụ cười nhếch môi như thù hận, kì thật trong lòng cô có thể
nào không hận chứ. Thời gian hạnh phúc của cô và ông xã cứ như thế mà
trôi đi lãng phí vô ích.
Vở tuồng cuối cùng cũng kết thúc, nhưng Tiền Văn Quyên nghe không
hiểu kịch Quảng Đông, ngược lại mẹ chồng lại thường ngâm nga theo vài
câu, nhìn qua rất vui vẻ. Nhìn thấy mẹ chồng vui vẻ, Tiền Văn Quyên lại
cảm thấy cũng không vô ích khi xem.