Trong lúc hai anh em Hòa Bình và Hòa Thuận uống rượu tâm sự ở bên ngoài thì nhà đã nát bét như cháo.
Thím Lý thấy con trai Hòa Bình giận dỗi bỏ nhà đi thì cứ nhận định là làm cho mình xem, nào ngờ được vợ chồng son còn xảy ra chuyện trong phòng. Bà không khỏi đau tận đáy lòng, cơn giận bốc lên, ngay cả chú Lý bê cơm tới cũng không ăn, ngồi xuống ghế sô pha bắt đầu vỗ đùi ôm mặt mà khóc.
Lưu Mai bế tiểu Linh Linh vừa mới vào cửa nhà thì đã thấy thím Lý đang ngồi khóc kêu trời kêu đất, muốn sống muốn chết nói làm mẹ chồng chính là phải tội, con trai không thương con dâu không đau, nói mình còn khổ hơn cả con dâu nuôi từ nhỏ trong xã hội cũ. Lưu Mai vội vàng kéo con vào phòng mình mở ti vi ra, bật kênh hoạt hình mà tiểu Linh Linh thích nhất còn bật tiếng to lên, rất sợ con nghe thấy tiếng vừa khóc vừa chửi của bà nội ở bên ngoài. Dàn xếp ổn thỏa cho con thì Lưu Mai mới bắt đầu rửa mặt mũi chân tay rồi thay quần áo. Sau đó lại từ từ tắm rửa cho tiểu Linh Linh. Chờ đến khi cô làm xong hết việc thì tiếng khóc than của thím Lý mới dần dần ngừng. Mặc dù Lưu Mai rất phiền thím Lý hơi chút thì ầm ĩ nhưng cứ tránh mãi cũng chẳng ra sao, không nói cái khác, cơm tối phải ăn đi cho nên thấy động tĩnh của thím Lý nhỏ dần thì đoán rằng trận khóc này sắp dừng rồi, Lưu Mai bất đắc dĩ đi ra còn không quên quay người lại đóng cửa phòng rất sợ ảnh hưởng tới con mình.
Lúc này thím Lý đang tựa vào ghế, lấy khăn tay che mặt ra vẻ rất đau lòng, thỉnh thoảng còn khóc thút thít một hai tiếng, bả vai cũng bởi vì vừa rồi quá kích động mà vẫn còn run run. Nếu người con trai nào trở về lúc này thì nhất định sẽ đau lòng cảm thấy mẹ mình bị oan uổng rất nhiều. Đáng tiếc bây giờ đứng trước mặt bà là con dâu Lưu Mai này, người con dâu sống cùng bà mấy năm, vừa hiểu rõ vừa phiền chán bà này. Cho nên trong mắt Lưu Mai thì động tác này, tư thế này của thím Lý ý nói là bà ầm ĩ đủ rồi, khóc mệt rồi nên đang chờ người đến khuyên bảo an ủi, để tìm cái bậc thang hạ xuống.
Đừng xem bình thường Lưu Mai yên lặng trước mặt thím Lý nhưng không có nghĩa là tính cách cô yên lặng. Cô phiền nhất người cố ra vẻ nhất là thím Lý còn không kiêng dè cứ ầm ĩ trước mặt con trẻ, khiến Lưu Mai coi trọng giáo dục trẻ nhỏ càng chán ghét hơn, bảo cô bây giờ đi ra khuyên mẹ chồng thì lòng cô rất không muốn. Có câu nói “người yên lặng thì chủ ý cũng yên lặng”, Lưu Mai thấy thím Lý cầm khăn che mặt thì dứt khoát bước vào phòng bếp. Bà muốn giả bộ thì tự giả bộ đi, con không tham gia.
Trong bếp thấy cha chồng Lý đang than thở dọn dẹp bát đũa, bà vợ muốn ầm ĩ thì ông không có cách nào. Lưu Mai đi vào thì nhìn thấy, cũng không khỏi thay cha chồng thở dài một cái. Chú Lý đã dọn dẹp phòng bếp xong quay người ra thì thấy con dâu cả đang đứng ở cửa, vội vàng nói: “Đói chưa? Cháu đâu rồi? Mẹ con… bà ấy không thoải mái, các con ăn cơm trước đi.” Vừa nói xong thì xới hai bát cơm, một bát đầy cho Lưu Mai một bát vơi cho tiểu Linh Linh. Lưu Mai cầm lấy bát rồi nói: ” Bố, bố cũng ăn đi.” Ông già ủ rũ lắc đầu một cái rồi nói: “Không cần, bố chờ mẹ con cùng ăn, các con ăn cơm trước đi, cứ kệ bố mẹ. Bố mang cơm cữ cho Văn Quân trước.”
Lưu Mai nghe thế thì bưng thức ăn về phòng ăn cơm với con. Cơm nước xong thì cô tìm một ít trang giấy vẽ cho tiểu Linh Linh ở trong phòng vẽ chơi, tiểu Linh Linh nghe lời đồng ý. Lưu Mai sắp xếp cho con xong thì bưng bát đũa đi ra, giờ này thím Lý đã được chú Lý trấn an đi vào phòng nằm rồi. Phòng khách không ai khiến cho Lưu Mai thoải mái hơn nhiều. Đi đến phòng bếp, Lưu Mai tay chân nhanh nhẹn rửa bát đũa rồi cho vào tủ bát. Nghĩ tới bát đũa của Văn Quân chắc chưa thu dọn thì đi tới cửa phòng Văn Quân, thấy cửa đang đóng bèn gõ cửa, ai ngờ không có người trả lời, Lưu Mai do dự một chút rồi đẩy cửa vào.
Vừa vào cửa thì Lưu Mai sợ hết hồn, trong phòng rất lộn xộn, cơm nước chú Lý mang vào vẫn còn nguyên, em bé nằm trên giường không có ai trông. Văn Quân thở phì phò lấy quần áo đồ lót ra nhét vào va-li da. Lưu Mai bước lên kéo tay Văn Quân hỏi: “Em dâu, em đang làm gì thế?”
Văn Quân tức giận nói: “Về nhà mẹ. Em thực không thể ở nổi cái nhà này nữa.”
Lưu Mai cố sức kéo cô ngồi xuống giường rồi khuyên nhủ: “Đừng chấp mẹ, bà vẫn thế mà, em đừng để ý tới bà thì không sao cả.”
Văn Quân vừa nghe xong thì vành mắt liền đỏ ửng, tức giận tích tụ trong nửa ngày trong nháy mắt hóa thành nước mắt. Hôm nay gây gổ với thím Lý đã khiến Văn Quân tức giận rồi, đợi mãi Hòa Bình về thì không hỏi mình trước mà lại nghe lời một phía của mẹ, dỗ dành bà già đáng giận đó, Văn Quân rất tức giận. Chờ khi Hòa Bình vào phòng mình thì không nhịn được ném gối vào người anh, có lẽ do lúc đó nổi nóng nên hơi nặng tay, nhưng chỉ là một cái gối cho dù mạnh tay thì cũng đâu có đau đớn gì, Hòa Bình lại đập cửa bỏ đi. Kết hôn đã hai năm đã bao giờ Hòa Bình đối xử với mình như thế, nhất định do mẹ anh xúi giục. Hòa Bình vừa đi thì mẹ anh ầm ĩ ngoài cửa phòng mình một trận, thế mà không ai hỏi thăm mình lấy một câu, mình còn đang ở cữ cơ mà đã ra tháng đâu.
Lưu Mai thấy Văn Quân khóc thì vội vàng nói: “Đừng khóc, ở cữ không được khóc, hại mắt lắm. Nếu ở cữ mà bị bệnh thì sẽ bị cả đời. Vì mấy chuyện thế này mà mình phải chịu tội cả đời thì không đáng.”
Văn Quân nghe thế ngẩng đầu lau nước mắt rồi nói: “Không khóc! Em không khóc nữa! Dựa vào cái gì mà để cho bọn họ cười nhạo em, cửa sổ cũng không có.”
Lưu Mai cũng không biết Hòa Bình trở về lại chạy đi mất, còn an ủi Văn Quân: “Đúng thế, chờ Hòa Bình về thì sẽ bênh em mà, em tội gì phải tức giận bà già kia.”
Văn Quân nghe xong thì trong lòng lại đau, tủi thân nói với Lưu Mai: “Chị dâu, chị không biết chứ, Hòa Bình anh ấy…” Còn chưa nói xong thì đã nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới kể lại chuyện từ đầu.
Lưu Mai nghe xong thìkhuyên lơn an ủi Văn Quân: “Hòa Bình cũng không dễ dàng gì, từ xa vội vàng chạy về. Chẳng phải nói sớm nhất ngày mai mới về sao? Em xem hôm nay đã về đến nhà. Có thể thấy trong lòng chú ấy có hai mẹ con em mà. Đàn ông mà, sao không thể cộc cằn chứ, huống chi đó là mẹ chú ấy.”
Văn Quân bị tức rồi nói: “Em còn là vợ anh ấy cơ mà.” Nhưng nghĩ tới dáng vẻ Hòa Bình mệt mỏi thì trong lòng cũng thương, quay lại nói với Lưu Mai: “Chị dâu, em thật cảm thấy sắp không chịu nổi rồi, chị nói xem, tại sao mẹ chồng mình lại như thế chứ? Tưởng bà chỉ hơi điên điên thôi ai ngờ lại điên tới mức này, nếu cứ như thế thì em phải ly dị mất thôi.”
Lưu Mai vội la lên: “ấy, em đã làm mẹ rồi sao có thể động tí nói ly dị? Em có mặc kệ Hòa Bình thì cũng phải nghĩ tới con chứ, trẻ con đáng thương lắm. Người già thỉnh thoảng giống như con nít, nếu em không muốn dỗ bà thì hãy dọa bà một chút rồi mọi chuyện liền qua.”
Văn Quân cũng chỉ nói lẫy mà thôi, nghe lời khuyên của Lưu Mai thì cũng không nhắc tới chuyện ly dị nữa, hai chị em dâu ngồi nói chuyện một lát, Lưu Mai đun nóng cơm thay Văn Quân rồi khuyên cô ăn, đang định bê bát đũa ra ngoài thì Văn Quân mở miệng gọi cô lại: “Chị dâu, Hòa Bình anh ấy…” Rõ ràng là lo lắng Hòa Bình ở bên ngoài không biết thế nào, lời đến miệng cũng không biết nói thế nào cho tốt. Lưu Mai cười hì một tiếng, chế nhạo cô: “Còn nói muốn ly dị với người ta, lúc này mới có bao lâu mà đã lo lắng rồi. Yên tâm đi chị gọi điện cho anh cả em, để cho anh ấy đi tìm. Hòa Thuận rất hiểu Hòa Bình, nhất định anh ấy sẽ tìm thấy chú ấy.”
Văn Quân không lên tiếng nhưng trong lòng rất cảm kích chị dâu hiểu lòng người này…