Buổi tối, Mộc Nam trở về, Hân Hân tức giận kể lại chuyện cho anh biết.
Mộc Nam nghe xong thì từ chối cho ý kiến: “nghiêm trọng đến thế sao? bố mẹ anh thấy con thì vui vẻ, nên đùa con cho vui tí thôi. Ở quê, tất cả mọi người đều đùa trẻ con như thế.”
Hân Hân tức giận nói: “Trẻ con quan trọng hay là niềm vui của người lớn quan trọng, con em chẳng lẽ để họ chơi đùa như thế sao? Các anh coi con là cái gì thế?”
Mộc Nam vò đầu nói: “Ở thôn bọn anh, tất cả mọi người làm như thế mà. Không chỉ đùa con mình như thế, còn đùa con nhà người khác như thế, còn quá mức hơn thế này. Bố mẹ anh cũng quen rồi.”
Hân Hân tức giận đến gào lên: “Thế giờ anh có đùa con nhà đồng nghiệp cùng đơn vị thế không? Anh không sợ người ta chửi chắc?”
Mộc Nam dù sao cũng đi làm nhiều năm rồi, biết đây đích thật là lề thói cũ mà người thành thị hiện đại không thể tiếp nhận, cho nên cũng đổi giọng: “Ở đơn vị đương nhiên không được. Thanh niên bây giờ cũng ít rồi. Nhưng bố mẹ anh đã từng ấy tuổi, cả đời đều...”
Lúc này Hân Hân ngắt lời anh: “Em mặc kệ, dù thế nào con em không thể để cho họ đùa như thế! Anh phải lập tức nói rõ với họ, tuyệt đối không được như thế nữa!” Mộc Nam thấy Hân Hân nóng tính thật, hơn nữa chuyện này đích thật là cha mẹ mình không có lý, cũng không dám phản đối nữa, thành thật chạy đến phòng cha mẹ chồng truyền đạt lại.
Cha mẹ chồng nghe xong, cũng rất không cho là đúng. Đích xác, ở làng mà bọn họ sinh sống vài chục năm, đây là phương thức mà mọi người trêu đùa trẻ con rất bình thường. Trong mắt bọn họ, cái đó chẳng khác gì sờ mặt trẻ con hay giơ cao trẻ cả. Hơn nữa, ở trong thôn rất nhiều người tâm đắc với phương pháp trêu đùa này, bởi vì chỉ có bé trai mới có thể chơi đùa như thế, cho nên đối với nhà có trẻ con thì đây thực tế là một phương thức khoe khoang nhân khẩu thịnh vượng biến tướng. Nếu như người ngoài trêu đùa em bé như thế, người nhà trẻ con không chỉ không trách cứ đối phương, trái lại cho rằng là một loại biểu dương và tâng bốc đấy! Nhưng mà ban ngày thấy Hân Hân phản ứng mạnh như vậy, buổi tối lại thấy Mộc Nam trịnh trọng nói như thế, cha mẹ chồng cũng hiểu con dâu nội thành này căn bản không thể cùng chung nhận thức về điểm này. Cùng sống dưới một mái nhà, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, dù sao đây cũng là một mẫu ba phần của người ta đúng không? Cho nên trong sự khuyên bảo hết lần này đến lần khác của Mộc Nam, hai cụ cũng miễn cưỡng đồng ý. Từ nay về sau trước mặt Hân Hân, bọn họ cố gắng tránh làm động tác này.
Lần này tuy cha mẹ chồng nhượng bộ, nhưng trong lòng vẫn không vui lắm. Nhất là mẹ chồng, bà cảm thấy Mộc Nam quá thiên vị Hân Hân, quá nghe Hân Hân nói rồi. Thế sao được? Một người đàn ông, mọi chuyện đều nghe vợ thì còn ra gì?
Bà giáo dục con trai: “Đấy là vợ con, có phải mẹ con đâu. Sao con không có chủ kiến gì thế, nó nói cái gì là cái nấy à?”
Mộc Nam nghe xong nghi vấn của mẹ thì biện giải: “đâu có, cô ấy nói có lý con mới nghe mà. Hơn nữa, ngày nào Hân Hân cũng chăm con mệt chết đi. Con theo cô ấy một tí, chính là muốn cho cô ấy vui một tí.”
Mẹ chồng mất vui phản bác anh: “con là một mình nó chăm à? Mẹ với bố con thì nhàn chắc? Hơn nữa, nhà ai nuôi con mà chả thế, làm mẹ không mệt thì ai mệt? Chỉ nó mệt! Người ta người phụ nữ nào mà không nuôi con? Có thể mệt đến đâu?”
Mộc Nam phản bác: “Buổi tối toàn mình cô ấy chăm còn gì?”
Mẹ chồng cười nhạt nói: “Buổi tối tự mình chăm con thì giỏi lắm chắc? Nhà ai mà chả mình mẹ chăm con? Bốn đứa các con có đứa nào mà bố con trông? Toàn là mình mẹ nuôi lớn còn gì!”
Cha chồng cũng tiếp lời: “khi đó mẹ con trông bốn đứa các con, còn phải ra đồng làm việc, chẳng có ai giúp, không mệt hơn vợ con chắc?”
Mộc Nam nói: “Hân Hân so với mẹ con sao được? Mẹ con làm nông cả đời, còn khỏe hơn cả con đấy. Hân Hân từ nhỏ đã yếu, ở nhà mẹ đẻ cũng không làm việc nặng gì, trước đây còn không xách nổi cả thùng nước, như bây giờ đã rất khó cho cô ấy rồi. Hơn nữa, khi đó mẹ nuôi bọn con như nuôi lợn ấy chứ, tối đến cứ nhét bừa vào miệng, không cần thay tã, tiểu ra lót rạ rồi thấm xuống dưới. Ban ngày càng bớt việc rồi, lúc ra đồng thì cứ đặt bừa ra cạnh. Đâu cần nhọc lòng như thế?”
Mẹ chồng nghe xong, tức giận đến gạt lệ nói: “Thật vô lương tâm, mấy đứa mày ai mà không phải mẹ ôm vào lòng lớn lên? Lúc bé ngày nào mẹ cũng ôm còn gì? Nếu đứa nào bị bệnh thì càng phiền phức rồi, khi đó trông thôn có bác sĩ nào đâu, đều phải cõng mấy chục dặm đường lên thị trấn khám. Có một lần bố con vừa vặn không ở nhà, mẹ phải tự cõng anh con đi còn gì. Con thì càng đừng nói, mỗi ngày vừa về là ôm con trước, chả kịp ăn cơm. Sao lại không nhọc lòng rồi?”
Mộc Nam nhức đầu nói: “Thế á? Trước đây chẳng phải bố mẹ cứ nói suốt hồi đó bận việc đồng, không phải ném bọn con lên giường, thì chính là ném cạnh đồng sao?”
Mẹ chồng tức giận nói: “Đừng nói vớ vẩn, nào có chuyện đấy! Làm mẹ không ai không mệt.”
Nói nhiều lần như thế, Mộc Nam cũng dần dần cảm thấy đích thật là như thế: người phụ nữ không làm mẹ, người nào làm mẹ không bị mệt chứ? Đây đều là lẽ thường. Vả lại, nếu người người đều có thể như vậy, cũng không có gì ghê gớm lắm.
Đáng tiếc Hân Hân không cho là thế, cha mẹ đều như nhau, vì sao làm mẹ phải chịu vất vả hơn? Đồng nghiệp bạn bè quanh cô, sinh con rồi thì giao cho người già, bản thân mình chẳng phải lo gì có khối người. Có người hơn được tí thì buổi tối chăm con, thì ông xã cũng chăm cùng, nữ chỉ cần nằm cho bú, nam thức dậy thay tã. Người ôm đồm toàn bộ như Hân Hân thật sự là hiếm có. Mà sở dĩ Hân Hân chịu tối nào cũng tự chăm con con, không phải là đồng ý với quan điểm truyền thống của cha mẹ chồng, mà là thương Mộc Nam, sợ anh ngủ không ngon, ảnh hưởng công việc và sức khỏe. Cho nên, khi Mộc Nam trích lại y nguyên lời mẹ chồng nói cho Hân Hân nghe thì nhận được cái trợn trắng mắt của Hân Hân: “con không phải của anh sao? Con của mình em? Hay là con của em với người khác? Mẹ vất thì nên, bố vất vả thì không nên?”
Mộc Nam cười hì hì: “Em làm mẹ mà. Mẹ thân nhất, cho nên mẹ cũng mệt nhất chứ sao.”
Hân Hân không vui rồi: “Làm mẹ thì sao nào? Làm mẹ thì đáng đời mệt chết à? Hơn nữa, con không thân với anh? Mỗi ngày chỉ cần anh vừa vào cửa, vừa nghe thấy tiếng anh thì cách mành cửa con cũng nhìn quanh cửa, vui vẻ khua tay khua chân. Con thân anh như thế, sao anh không chịu mệt hơn tí chứ? Ngày nào chỉ mệt mình em. Anh làm việc vất vả, em thương anh. Em vất vả như thế, ai thương em đây?”
Mộc Nam không cho là đúng nói: “Nhà người ta đều thế mà? Có nghe dâu nhà ai suốt ngày kêu khổ kêu mệt đâu.”
Hân Hân càng mất vui rồi: “Người ta? Anh đến nhà người ta hỏi rồi chắc? Loại chuyện này người ta sẽ nói với anh? Anh có phải ông xã người ta đâu. Hơn nữa, người ta còn có đàn ông tối nào cũng dậy chăm con đấy, còn có mẹ chồng buổi tối ôm đồm hết đấy, sao anh không nói?”
Mộc Nam vừa thấy nói không lại thì nhanh chóng chạy mất hút, trong lòng lại cảm thấy Hân Hân già mồm cãi láo, phụ nữ không trông con, thế còn gọi là phụ nữ sao?