Sáng sớm vừa thức dậy, Hân Hân đã bắt đầu bận rộn. Gấp chăn, dọn giường, rửa mặt, rửa đít, mặc quần áo cho con. Vừa giằng co xong thì mẹ chồng bưng bát thò đầu vào phòng cô: “em bé dậy rồi ư?”
Hân Hân gật đầu, nặn ra một nụ cười: “vâng.”
Mẹ chồng nghe xong thì vui vẻ đi vào, đặt mông ngồi lên giường, giơ bát cháo mình đang ăn dở trước mặt đứa trẻ, bắt đầu đùa bé: “Cháu dậy nào, ăn cơm nào ăn cơm nào?” Đứa trẻ hơn ba tháng tò mò khua tay coi như trả lời bà. Bà lão càng vui vẻ hơn, để bát cháo gần đứa trẻ hơn, ra vẻ thực sự muốn đút cho bé. Hân Hân biết bà sẽ không đút, em bé giờ còn đang bú sữa, căn bản không ăn cháo được. Nhưng cô vẫn ngắt lời mẹ chồng: “Mẹ, mẹ ăn nhanh lên, mẹ ăn xong thì tráng trứng gà với hành băm cho con với ạ.”
Mẹ chồng “à” một tiếng thoải mái, nét mặt lại hiện rõ vẻ không tình nguyện, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
Hân Hân biết bà muốn chơi thêm với em bé, nhưng việc gì cứ phải chọn vào lúc này, cơm nước xong không được sao? Mẹ chồng thích đồ ăn nóng, cho nên tuy đã được ăn bớt một ít rồi nhưng cháo trong bát vẫn bốc hơi nghi ngút. Cầm bát gần trẻ con như thế, thật ra rất nguy hiểm. Con trai hiện tại có khả năng hoạt động rất mạnh, vô cùng hiếu động, ngộ nhỡ thoáng cái lật úp bát, bỏng con thì sao bây giờ? Bà già này, đã nói bao nhiêu lần, mà bà vẫn cứ không nghe.
Hân Hân vừa âm thầm trút nỗi bất mãn với mẹ chồng, vừa luôn tay luôn chân bận bịu, cô gấp mấy cái chăn thành hình sợi, đắp thành vòng hình quả trứng, để con mình ở giữa. Trong nhà không có hệ thống sưởi ngầm, vào mùa đông có lúc nhiệt độ trong nhà không đạt đến 160C, sợ con rét cóng, ông xã Mộc Nam lắp một máy sưởi điện trong phòng. Cho nên phòng của Hân Hân ấm hơn các phòng khác mấy độ. Buổi tối đóng cửa thì không sao, sáng sớm vừa mở cửa ra, không khí hai bên lưu thông thì luôn có gió lạnh ùa vào. Căn phòng quá nhỏ, cánh cửa thì đối thẳng giường, để không khiến con bị gió lạnh thổi, Hân Hân luôn chồng chăn cao lên để cản giúp con. Hơn nữa, bây giờ con càng lúc càng lớn rồi, không biết lúc nào sẽ học cách trở mình, quây chăn cao xung quanh sẽ không sợ bé trở mình mà ngã xuống giường.
Mẹ chồng cũng biết suy nghĩ của Hân hân, nhưng chẳng biết sao cứ nhìn thấy vòng chăn này thì lại không vừa mắt, lúc ngắm cháu, muốn đến gần bé đều không tiện, cứ như muốn tách bà và cháu nội ra ý. Trước khi ra ngoài thấy Hân Hân lại gấp chăn như thế, trong lòng lại thấy chán ngán khó tả. Hân Hân không nhìn thấy biểu cảm của bà nhưng cũng đoán được. Mặc kệ, con trẻ là nhất, các cái khác đều dẹp ra sau.
Chờ cô gấp chăn xong, mẹ chồng đã vào bếp tráng trứng rồi.
“Hôm nay nhanh nhẹn thật đấy.” Hân Hân âm thầm kinh ngạc trong lòng, theo thường lệ là mẹ chồng ăn sáng trước, sau đó trông em bé để đổi cho Hân Hân ăn. Bình thường chưa đợi cho Hân Hân đói đến bụng biểu tình thì mẹ chồng chưa ăn sáng xong. Nhưng hôm nay ... Hân Hân ngẩng đầu nhìn đồng hồ, rốt cuộc hiểu ra rồi. Hôm nay dậy muộn so với bình thường hơn nửa tiếng, đêm qua thằng nhóc ầm ĩ nửa đêm, cho nên sáng nay hai mẹ con đều dậy muộn, phải săn sóc cho Mộc Nam đi làm nên ăn sáng đúng giờ, do vậy khi Hân Hân hết bận thì mẹ chồng cũng ăn sáng xong rồi.
Nhớ tới tình hình tối qua, Hân Hân không khỏi thở dài một hơi, buổi tối chăm trẻ mệt thật đấy. Lúc chưa sinh con, Mộc Nam thường khoe khoang với Hân Hân, mẹ chồng đã từng chăm sáu đứa từ lớn đến nhỏ, chị dâu cả vừa vụng vừa ngốc, ngủ say như chết, mẹ chồng sợ chị ấy mới làm mẹ sẽ nghiêng người áp vào con, nên mẹ chồng ngủ với hai mẹ con cho đến khi đứa bé được nửa tuổi. Chị dâu thứ hai ít sữa, tháng ở cữ tuy anh hai với chị dâu tự mình chăm con vào buổi tối, nhưng hết cữ đứa trẻ không ngủ với chị dâu nữa mà đều do mình mẹ chồng ôm ngủ. Lúc đó Hân Hân nghe xong còn rất ao ước, nghĩ rằng chờ có con, chỉ cần đón mẹ chồng tới, bản thân mình có thể làm một người mẹ nhàn nhã rồi, thế nhưng ... Hân Hân cười khổ, thế nhưng sự thật là, Hân Hân bị ngược thai, phải mổ đẻ sớm, ở bệnh viện mẹ chồng chỉ mới ở bên hai tối đã bắt đầu rên rỉ, không chịu nổi nữa. Lúc đó may mà mẹ đẻ của Hân Hân còn đến giúp một đêm, nếu không ngay cả hai tối này mẹ chồng dường như cũng không chịu nổi. Mẹ Hân Hân lại không nhìn được, vội vàng mời cô hộ sinh tới, lúc này mới ứng phó được tháng cữ. Cũng phải, mẹ chồng đã sáu mươi rồi, dù sao khi chăm hai đứa bé kia, bà mới năm mươi tuổi, người già, thực sự là một năm lại một năm. Ai bảo Mộc Nam là con út, lại kết hôn muộn, rồi có con muộn thế chứ. Nhớ tới cái này, Hân Hân lại cười rộ lên, đích xác, trong mắt cha mẹ chồng, Mộc Nam hai bảy tuổi kết hôn, ba mươi tuổi mới có con chính là đã rất muộn rất muộn rồi, hồi kết hôn hơn một năm mà chưa có con, thậm chí bọn họ còn từng uyển chuyển ám chỉ hai vợ chồng mau đi khám bác sĩ. Ai, các ông bà già ấy à, lúc nào mới sửa đổi cái quan niệm cổ hủ này đây? Đã là thời đại nào rồi!
Hân Hân ở trong phòng một lát mà không thấy mẹ chồng đến đổi cho mình, bụng thì đau âm ỉ, cô biết mình sắp đi vệ sinh rồi. Làm sao bây giờ, đành phải mặt dày đi nhờ bố chồng giúp đỡ. Ở quê của Mộc Nam, đàn ông không làm việc nhà gì hết. Tuy Mộc Nam không tuân thủ tập quán cổ lỗ sĩ này nhưng bố chồng cả đời đã như thế, cho nên không đến lúc cực bất đắc dĩ, Hân Hân cũng không muốn mở miệng nhờ bố chồng. Thế nhưng, hôm nay cô thực sự không chờ được nữa. Vì thế, ra khỏi phòng muốn đi gọi bố chồng đến trông cháu một lát nhưng dạo một vòng cũng không nhìn thấy bố chồng, về sau phát hiện ông đang vội vàng giúp đỡ mẹ chồng trong bếp đấy. Hân Hân chỉ phải cảm thán mấy ngày nay bố chồng thay đổi nhiều thật. Nhưng thấy hai ông bà đều bận bịu thế, hơn nữa còn thường tâm sự vài câu, Hân Hân thực sự ngại qua đó quấy rầy, có điều bụng lại đau dữ hơn rồi, dù sao đứa trẻ cũng không ồn ào, cô cứ đi vệ sinh đã. Vừa đóng cửa phòng vệ sinh thì nghe thấy bố chồng đang đùa cháu, thật ra ông già đã chờ từ sớm rồi nhưng lại ngại đi vào, dù sao đó là phòng của con dâu. Nên dù người ở trong bếp, tai vẫn nghe động tĩnh trong này. Hân Hân vừa đi, ông đã vội vã vào xem cháu nội.
Người ông nội này, thật sự rất yêu thương cháu trai. Hân Hân thường cảm thấy tình thương của ông nội dành cho cháu trai này có đôi khi còn hơn cả của bà nội. Trong thời gian ở cữ, cô hộ sinh xét thấy nhiệt độ trong và ngoài phòng chênh lệch, vẫn không dám ôm đứa trẻ ra ngoài, bố chồng lại ngại suốt ngày chạy đến phòng con dâu, nên ngày nào cũng đứng ngoài cửa, cứ như nghe thấy tiếng thằng nhóc thôi cũng thấy vui. Hoặc là, nhân lúc Hân Hân đi vệ sinh thì chuồn vào xem cháu. Hôm nay, bố chồng đã nhớ cháu từ sớm, cho nên Hân Hân vừa đi khỏi thì ông vào luôn.