“Đại thiếu phu nhân còn nói cái gì?” Cố Vãn Tình vừa uống trà bích loa
xuân mới pha, vừa cẩn thận hỏi tiểu nha đầu Chước Nhi đang quỳ trên mặt
đất.
Tiểu nha đầu Chước Nhi lắc đầu, nói: “Hồi đại phu nhân, chỉ có vậy thôi, đại thiếu phu nhân lại không nói thêm cái gì.”
“Được rồi, ngươi nhanh trở về đi.” Cố Vãn Tình hướng Chước Nhi gật gật
đầu, Thúy Liên bên cạnh nhanh chóng đỡ Chước Nhi dậy, lại đem một bao
bạc vụn đặt vào tay Chước Nhi, nói: “Đây là phu nhân chúng ta thưởng cho ngươi, mau trở về đi thôi.”
Chước Nhi cầm bạc, vui mừng đi về. Cố Vãn Tình nhìn bóng dáng Chước Nhi, lộ ra một nụ cười xuất thần.
Chước Nhi là nha hoàn một năm trước Cố Vãn Tình sai người mua về từ
trong gánh hát, am hiểu nhất bắt chước khẩu kỹ (kỹ thuật miệng, ý là
nhìn môi mắp máy đoán ra đang nói gì). Nay Chước Nhi được an bài đến
trong phòng đại thiếu phu nhân làm tiểu nha đầu thô sử, Chước Nhi trời
sanh tính ngại ngùng, bề ngoài không thu hút lắm, trong ngày thường lại
khúm núm, bởi vậy liền ngay cả Hậu Uyển Vân cũng không chú ý tới tiểu
nha đầu này.
Nhưng ai biết, chính tiểu nha đầu như vậy, đã đem tình cảnh mới vừa rồi ở trong phòng bắt chước tương tự tới chín phần. Cố Vãn Tình cúi đầu uống
ngụm trà, khóe miệng tràn ra một nụ cười: Khương gia này từ trên xuống
dưới còn có chuyện gì có thể giấu giếm qua được ánh mắt của nàng? Vài
năm nay làm chủ mẫu cũng không phải là làm không.
Lấy hiểu biết của Cố Vãn Tình đối với Hậu Uyển Vân, nàng cũng biết Hậu
Uyển Vân sẽ không hảo tâm đến mức vì nha đầu thông phòng của trượng phu
đi mua tiêu dao cao ngàn vàng khó cầu đó, trong đó nhất định có ẩn tình. Liền giống như ăn chung kim tiền quất cùng cua gạch năm đó, Cố Vãn Tình sau khi trọng sinh lật tất cả điển tịch sách thuốc, cũng chưa bao giờ
nhìn thấy ăn chung sẽ thành thạch tín.
Bất quá trên điển tịch không có ghi lại, cũng không có nghĩa là không có chuyện này, mẫu thân quả thật là bị cái biện pháp này hại chết. Hơn nữa cái chết kiếp trước của mình, chứng bệnh “dị ứng” từ trong miệng của
Hậu Uyển Vân, cũng là chứng bệnh không thể tìm được trong sách. Cho nên
tiêu dao cao này, tám phần là có vấn đề.
Sau đó Cố Vãn Tình lại gọi Lưu đại phu đến hỏi tỉ mỉ, Lưu đại phu chỉ
nói tiêu dao cao này trân quý khó cầu, công dụng rõ rệt, còn cái khác,
Lưu đại phu cũng không biết, dù sao thuốc này quá mức trân quý, người
bình thường đừng nói gặp qua, liền ngay cả nghe nói cũng chưa nghe nói
qua.
Bất quá làm chủ Khương gia là Cố Vãn Tình, Cố Vãn Tình không gật đầu,
Lưu đại phu này cũng không dám làm việc, rồi sau đó Lưu đại phu cung
kính nói: “Phu nhân, người xem thuốc này có mua hay không mua?”
Cố Vãn Tình mỉm cười, nói: “Mua, đương nhiên phải mua, đó là tâm ý của
đại thiếu phu nhân, nàng ta ra tiền riêng cho nha đầu trong phòng mình
chữa bệnh, phần tâm ý đó rất hiếm thấy, cũng không thể cô phụ phải
không?” Đương nhiên nếu là điều tra rõ tiêu dao cao có độc tính, thì mua trở về cho ai dùng, còn không phải do Cố Vãn Tình định đoạt sao!
Lưu đại phu được câu trả lời chính xác, nhanh chóng đi ra ngoài thu xếp
làm việc. Cố Vãn Tình nhìn canh giờ, là thời điểm con dâu tới vấn an.
Thúy Liên đã sớm đem dược cháo hầm trên bếp lò, để cho đại thiếu phu
nhân dùng.
Một lát sau Hậu Uyển Vân tới, cung kính vạn phần với Cố Vãn Tình, sau đó ngồi xuống cùng mẹ chồng dùng đồ ăn sáng. Cố Vãn Tình chỉ dùng một chén cháo rau nhỏ, ăn chút điểm tâm, rồi đặt đũa xuống, nhìn như không có
ngon miệng.
Hậu Uyển Vân thấy mẹ chồng thả đũa xuống, tự nhiên cũng không dám ăn
tiếp, nhanh chóng quan tâm nói: “Mẫu thân, con dâu thấy ngài tựa hồ khẩu vị không tốt lắm, thân mình khó chịu hay không?”
Cố Vãn Tình lắc đầu, hòa ái cười nói: “Gần đây thời tiết chuyển lạnh,
trong dạ dày trướng khí, ăn không thấy ngon miệng.” Rồi sau đó lại thở
dài, thần sắc đen tối nói: “Ai, trước đó vài ngày trưởng tử của Trần đại nhân cưới vợ, mẫu thân nghe Trần phu nhân nói, con dâu của bà ấy rất
hiếu thuận. Trần phu nhân khẩu vị không tốt, con dâu liền mỗi ngày trời
còn chưa sáng rời giường, tự tay nấu cơm chế biến thức ăn cho mẹ chồng,
đợi cho đến khi mẹ chồng rời giường, có thể ăn thư thái ngon miệng. Trần phu nhân thật đúng là có phúc khí, ai…”
Hậu Uyển Vân vừa nghe mẹ chồng nói đến chỗ này, vội vàng nói: “Nếu là
mẫu thân không chê con dâu ngốc, con dâu tại nhà mẹ đẻ cũng học qua chút trù nghệ, không bằng để cho con dâu làm thử, làm một ít đồ ăn cho mẫu
thân?”
Cố Vãn Tình nheo mắt lại cười nói: “Điều này sao có thể chứ, việc nặng
này sao có thể kêu con đến làm? Hơn nữa, Uyển Vân nhà chúng ta có tiếng
hiếu nữ, mẫu thân sao lại không biết chừng mực chứ.” Cố Vãn Tình tuy nói như vậy, nhưng vị chua bên trong ai cũng đều nghe ra.
Hậu Uyển Vân hạ quyết tâm trước phục tiểu làm thấp, chịu nhục, nay có cơ hội biểu hiện tốt như vậy, tự nhiên sẽ không bỏ qua, nhanh chóng nói:
“Mẫu thân, Vân Nhi đi phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho ngài.”
Cố Vãn Tình cũng không ngăn trở thêm, chỉ cho Thúy Liên một ánh mắt,
Thúy Liên vội vàng theo đi ra ngoài, mỹ danh là hỗ trợ, nhưng thực tế
cũng là giám thị, Cố Vãn Tình lo lắng mấy món ăn do thứ đồ tâm địa rắn
rết đó nấu ra.
Hậu Uyển Vân vào phòng bếp, thấy một nữ đầu bếp mập mạp ngồi ngủ gật. Nữ đầu bếp thấy có người đến đây, vừa mở mắt thấy là đại thiếu phu nhân,
Thúy Liên đi theo phía sau, nhanh chóng hoang mang rối loạn hành lễ, rồi sau đó chạy đi ra ngoài.
“Ai, ngươi chạy cái gì! Lại không ăn ngươi! Cái đồ lên không được mặt
bàn!” Thúy Liên hướng theo thân ảnh nữ đầu bếp mập mạp mắng, quay đầu
cười làm lành với Hậu Uyển Vân nói: “Làm đại thiếu phu nhân chê cười.”
Hậu Uyển Vân cười nói: “Không có gì, Thúy Liên tỷ tỷ, ta muốn hỏi tỷ một chút, khẩu vị mẫu thân trong thường ngày như thế nào, thích ăn cái gì?”
Thúy Liên nghĩ nghĩ, nói: “Đã nhiều ngày phu nhân bị đầy hơi, muốn ăn
chút điểm tâm ngon miệng. Khẩu vị phu nhân yêu thích chua ngọt.”
Hậu Uyển Vân nhìn nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, cân nhắc một phen, nghĩ nên làm đồ ăn gì. Nhưng thời điểm gần đến giờ nấu cơm, mới phát
hiện tại củi trong phòng bếp đã dùng hết, chỉ còn lại có một đống gỗ to
còn chưa chẻ nhỏ xếp thành một hàng.
“Ai nha, không có củi, phải chẻ củi trước.” Thúy Liên nhìn đống gỗ đó,
nói: “Đại thiếu phu nhân, bằng không nô tỳ gọi người lấy củi từ phòng
bếp khác đưa đến?”
Hậu Uyển Vân vừa định nói được, liền thấy có người đứng ngay cửa phòng
bếp, người nọ dựa trên cửa, cười tủm tỉm nhìn mình nói: “Mẫu thân nghe
nói con dâu Trần phu nhân đó, vì tỏ vẻ hiếu tâm, liền ngay cả củi đều là chính tự tay mình chẻ đó.”
Cố Vãn Tình dựa cửa, cười tủm tỉm nhìn Hậu Uyển Vân. Hậu Uyển Vân cũng
không phải đồ ngốc, nàng ta tự nhiên biết mẹ chồng này lại đang làm khó
dễ mình. Bất quá nàng ta đã hạ quyết tâm phải chịu nhục, tự nhiên là sẽ
làm đủ thập phần trò hay, giành được hảo cảm của mẹ chồng.
Mà Cố Vãn Tình cũng mò thấu tính tình Hậu Uyển Vân, biết nàng ta nhất
định sẽ giả vờ dịu dàng hiếu thuận, mặt ngoài sẽ không ngỗ nghịch, làm
trái ý của mình.
Vì thế Hậu Uyển Vân nói: “Mẫu thân nói đúng, tự mình động thủ mới vừa có thể biểu hiện hiếu tâm cùng thành ý.” Nói xong, cuốn tay áo, cầm lấy
rìu chuẩn bị chẻ củi. Thúy Liên làm bộ muốn đi hỗ trợ, rồi sau đó Cố Vãn Tình ai u một tiếng, nói: “Thúy Liên, thắt lưng của ta có chút đau, có
lẽ là đứng lâu, em đi lấy cái ghế dựa lại đây, ta ngồi vừa vặn cũng có
thể trò chuyện cùng Vân Nhi.”
Thúy Liên đi lấy ghế dựa lại đây, Cố Vãn Tình ngồi, Thúy Liên niết bả
vai xoa thắt lưng cho nàng, Cố Vãn Tình cắn hạt dưa, cười tủm tỉm nhìn
tiểu nương tử nũng nịu đó, trong tay giơ cái rìu thô ráp, từng nhát từng nhát gian nan chẻ củi.
“Thật sự là vất vả Vân Nhi.” Cố Vãn Tình cười thương tiếc, ánh mắt nhìn Hậu Uyển Vân, giống như nhìn khuê nữ ruột của mình.
Hậu Uyển Vân được nuông chiều từ bé, thân mình này dưỡng mềm mềm mảnh
mảnh, làm sao đã làm việc nặng này, vừa bổ vài cái, liền cảm thấy trong
lòng tay đau rát, cúi đầu nhìn, thế nhưng xước ra vài đường vết thương.
Hậu Uyển Vân khẽ cắn môi, mẹ chồng ác độc đó đang nhìn mình, mượn khăn
tay lót, tiếp tục chẻ củi.
Khó khăn bổ một lúc cũng đủ củi dùng, Hậu Uyển Vân đã mệt gần đứt hơi,
xương sống thắt lưng đau nhức, cả người đổ đầy mồ hôi. Rồi sau đó Cố Vãn Tình đứng lên, duỗi duỗi người, nói: “Mẫu thân về phòng nghỉ ngơi
trước, có chút buồn ngủ, Thúy Liên, em ở đây hầu hạ đại thiếu phu nhân.” Dứt lời, cũng không quay đầu lại đi trở về.
Hậu Uyển Vân nhìn bóng dáng Cố Vãn Tình, hận nghiến răng: nàng ta rõ
ràng cố ý đến giám thị mình chẻ củi. Mình đường đường là thiên kim tiểu
thư, cư nhiên phải đích thân làm việc nặng này, thật giận là mình lấy
hiếu thuận để nổi tiếng, khi vừa gả vào cửa vì bất hiếu mà chọc giận
Thái Hậu, Thái Hậu còn phái Phương cô cô đến đặc biệt răn dạy mình phải
hiếu thuận mẹ chồng, nay lại không dám ra nửa điểm sai lầm ngỗ nghịch mẹ chồng, sợ lan truyền ra ngoài, bị hủy mỹ danh hiếu thuận hiền đức mà
nàng ta khó khăn lắm mới kinh doanh được, chọc giận Thái Hậu.
Nếu không có Thúy Liên ở đây, Hậu Uyển Vân thật muốn tát mình mấy cái:
vì sao mình lại dùng hiếu thuận để nổi danh, nếu là lấy tài hoa để nổi
danh, sẽ không phải chịu nhục như vậy! Nay “nhàn đức hiếu nữ” đặt trên
đầu, liền giống như gông xiềng trói buộc mình! Khắp thiên hạ đều biết
Hậu Uyển Vân có tiếng hiếu nữ, lúc trước nàng ta đá mẹ chồng đó một cước đã sớm lan truyền cả triều đều biết, đã có người nghị luận nghi ngờ
hiếu danh của nàng ta, nếu lại truyền ra chuyện mẹ chồng con dâu bất
hòa, thì thanh danh của nàng ta đã hoàn toàn bị hủy.
Hậu Uyển Vân không quan tâm hư danh này, nhưng hư danh này có thể mang
đến cho nàng ta rất nhiều chỗ tốt, làm cho Chiêu Hòa công chúa thích
nàng ta, Thái Hậu che chở nàng ta, cho nên nàng ta cần hư danh này.
Cái gọi là dời tảng đá đập chân mình, đại khái chính là chuyện như vầy nè.
Hậu Uyển Vân khó khăn làm vài món ăn, nấu bát cháo, cùng Thúy Liên vào
trong phòng. Cố Vãn Tình nhìn mấy món ăn tinh xảo đó, mắt cười mị thành
nguyệt nha nhi (vầng trăng khuyết): mấy đồ ăn này đều là mẫu thân mình
thích ăn, năm đó Hậu Uyển Vân vì lấy lòng mẹ cả, bỏ tâm sức khá nhiều,
nay công phu này lại dùng ở trên người mẹ chồng, thật sự là làm khó nàng ta.
Nguyên liệu nấu ăn đều là từ phòng bếp nhỏ của mình, lại có Thúy Liên
giám thị, Hậu Uyển Vân căn bản là không có cơ hội động tay chân, cho nên thức ăn này đều sạch sẽ. Cố Vãn Tình cầm chiếc đũa trên bàn, tùy tiện
gắp một miếng nếm nếm, cười tủm tỉm nói: “Thật sự là ngon miệng, thủ
nghệ Vân Nhi rất hợp khẩu vị mẫu thân, ngày thường phòng bếp làm thức
ăn, mẫu thân thấy thì không có khẩu vị. Nhưng đồ ăn Vân Nhi làm, mẫu
thân vừa nhìn đã thấy thèm ăn rồi.”
Trong lòng Hậu Uyển Vân nói thầm: ngươi rõ ràng cũng chỉ ăn một ngụm,
làm sao có bộ dáng thèm ăn. Nhưng nàng ta không dám tranh luận, ôn nhu
cười nói: “Mẫu thân thích là tốt rồi. Vân Nhi còn sợ tay nghề mình không tốt.”
Cố Vãn Tình buông chiếc đũa, mấy thứ do đồ ác độc này làm, nàng ăn một
ngụm đều muốn nôn ra hết. Cố Vãn Tình cười nhìn Hậu Uyển Vân, làm như
trưng cầu ý kiến, nói: “Vân Nhi đã có lòng như vậy, huống hồ gần đây
khẩu vị mẫu thân không tốt, có thể nhờ Vân Nhi mỗi ngày đến lo liệu bữa
ăn cho mẫu thân hay không?” Dứt lời, lại thở dài, có chút ngượng ngùng
nói: “Ai, xem mẫu thân này, Vân Nhi nhà chúng ta là thiên kim đại tiểu
thư, như thế nào lại kêu con làm việc nặng này.”
Mẹ chồng khẩu vị không tốt, con dâu nếu là tự cao tự đại không chịu hầu
hạ ẩm thực của mẹ chồng, nếu truyền ra sẽ bị quăng một câu bất hiếu thật to. Ở nhà người thường, con dâu xuống bếp nấu cơm cho mẹ chồng là
chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện bình thường), ở phú hộ nhà cao cửa
rộng, tuy nói có hạ nhân chuyên môn lo liệu chuyện ẩm thực, không cần
con dâu tự mình xuống bếp, nhưng nếu là mẹ chồng nói một câu muốn ăn món con dâu nấu, con dâu đó không thể không nấu. Cho nên chuyện này, Hậu
Uyển Vân muốn đẩy cũng không xong. Nàng ta chỉ có thể kiên trì làm bộ
thập phần tình nguyện, nói: “Có thể phân ưu cho mẫu thân, là vinh hạnh
của con dâu.”
Cố Vãn Tình khoát tay, nói: “Thân phận con cao quý, điều này sao được, không nên, không nên!”
Hậu Uyển Vân nói: “Mẫu thân nếu lại từ chối, chính là ghét bỏ con dâu sao?”
Thúy Liên cũng đi theo hát đệm, nói: “Đúng vậy, phu nhân, ngài nhìn đại
thiếu phu nhân là thật tâm muốn xuống bếp vì ngài, ngài đáp ứng đi. Ngài nhìn đại thiếu phu nhân gấp gáp, đều sắp khóc rồi kia.”
Vì thế Hậu Uyển Vân cùng Thúy Liên hai người cùng nhau khẩn cầu, Cố Vãn
Tình cũng đáp ứng chuyện Hậu Uyển Vân mỗi ngày phụng dưỡng bữa ăn. Rồi
sau đó Cố Vãn Tình đi tới nhà phu nhân tả tướng dự tiệc, liền sai Hậu
Uyển Vân trở về, Hậu Uyển Vân đem một khuôn mặt đen thui trở về phòng,
càng nghĩ càng tức giận: chuyện này rõ ràng chính là mẹ chồng ác độc đó
muốn làm khó dễ mình, cố ý sai sử mình, như thế nào liền biến thành
chính mình khóc hô van xin xuống bếp vì nàng ta?
Tướng phủ, Tôn phu nhân tả tướng một thân phục trang đẹp đẽ, xuất môn
đón Cố Vãn Tình vào nhà. Nữ nhi bảo bối của Tôn phu nhân mấy năm trước
gả vào Khương gia, sinh tam tử Khương gia – Khương Viêm Lễ. Nay Cố Vãn
Tình gả vào Khương gia, thành kế mẫu Khương Viêm Lễ, Tôn phu nhân vì
ngoại tôn này, cũng phải khách khách khí khí với Cố Vãn Tình, nếu không
kế mẫu này trở về khó xử ngoại tôn bảo bối của mình. Bởi vậy mấy năm
nay, Tôn phu nhân cùng Cố Vãn Tình đi lại rất là thường xuyên.
Nay Tôn phu nhân làm gia yến, mời các phu nhân và tiểu thư chưa lấy
chồng có uy tín danh dự trong kinh thành đến, cùng lúc là liên lạc cảm
tình, cùng lúc biến thành tiệc thân cận, nói không chừng chủ mẫu nhà ai
nhìn trúng tiểu thư nhà nào đó, về nhà tìm người đi làm mối. Nay nhị
công tử cùng tam công tử Khương gia đều đến tuổi thành thân, là chủ mẫu
Khương gia đệ nhất trong kinh thành, Cố Vãn Tình tự nhiên thành người
chạm tay có thể bỏng, ai cũng đều mong chờ có thể được vị Bình Thân
vương phi này coi trọng, có thể gả vào hào môn đại gia tộc Khương gia
như vậy.
Tôn phu nhân so với Cố Vãn Tình lớn hơn gần ba mươi tuổi, bảo dưỡng thập phần thoả đáng, bộ dáng nhìn hơn ba mươi, một thân quý khí. Hai nhà
cũng là thông gia, lại bởi vì Cố Vãn Tình ôn nhu rộng lượng, đối với vài vị con riêng kế nữ dưới gối đều dày rộng nhân ái, thập phần hợp ý Tôn
phu nhân, bởi vậy Tôn phu nhân đối với vị Bình Thân vương phi tuổi trẻ
này cũng rất quý mến.
Nay tả tướng cùng Khương thái phó đều là trọng thần trong triều, tả
tướng quyền cao chức trọng, bởi vậy người đến nịnh bợ Tôn phu nhân nhân
quả thực như nước sông cuồn cuộn. Tôn phu nhân bất đồng với Cố Vãn Tình, Cố Vãn Tình không thích náo nhiệt, rất ít tổ chức yến hội tại Khương
gia, mà Tôn phu nhân cực thích náo nhiệt, nịnh hót, thỉnh thoảng tổ chức vài yến hội, đều thỉnh các phu nhân cùng tiểu thư có uy tín danh dự,
bởi vậy có thể đi tới yến hội của Tôn phu nhân, thành thân phận tượng
trưng danh viện quý nữ trong kinh thành —— chỉ có một danh viện quý nữ
nhất đẳng mới có thể nhận được bái thiếp của Tôn phu nhân.
Tả tướng phủ có một viện riêng, tên là Bích Ba đài, được Tôn phu nhân
dùng để cử hành yến hội. Giữa Bích Ba đài có một cái hồ, giữa đình đài
lầu các mênh mông, còn có sân khấu kịch riêng biệt. Cố Vãn Tình đối với
Bích Ba đài ngựa quen đường cũ, Tôn phu nhân cầm tay nàng, thân thiết
cùng nàng đến chủ vị ngồi xuống.
Đang ngồi ở đây là các danh viện quý nữ, rất nhiều người đều đến tuổi
đợi gả, nhận ra Bình Thân vương phi đại danh lừng lẫy, có cô nương lớn
mật trên đường gặp Cố Vãn Tình cùng Tôn phu nhân, còn có thể cùng các
nàng nói chuyện với nhau vài câu.
“Gánh hát hôm nay rất khác biệt, Vãn Tình, ngươi khẳng định chưa nhìn
thấy qua loại vũ đạo này.” Tôn phu nhân cầm tay Cố Vãn Tình, chỉ vào sân khấu kịch giữa hồ Bích Ba, đắc ý dào dạt nói, “Đây chính là vũ đạo từ
Tây Vực, vũ giả (nghệ sĩ múa) đó thân nhẹ như yến, vũ như đang bay lên.”
Cố Vãn Tình biết Tôn phu nhân thích người khác nịnh hót bà ta, liền theo lời của bà ta cười nói: “Gánh hát tướng phủ mời đến, đương nhiên là rất khác biệt rồi, yến hội của ngài cái nào không kinh động kinh thành chứ, sau lại khiến cho các phu nhân tiểu thư này tranh nhau bắt chước.”
Lời này của Cố Vãn Tình không giả, yến hội của Tôn phu nhân có thể nói
là trào lưu như chong chóng theo chiều gió trong kinh thành, nay nếu vũ
giả của Tôn phu nhân họa viễn sơn mi, thì sáng mai các phu nhân toàn
kinh thành liền đều bắt đầu họa viễn sơn mi.
Tôn phu nhân vui vẻ, thần thần bí bí nói: “Nay cái này đều không giống bất cứ cái khác, ngươi chờ xem đi.”
Chỉ chốc lát, nhạc khúc tiếng vang lên, vài vũ nương mặt che lụa mỏng,
nhanh chóng lên đài, thân mình nhẹ nhàng giống như chim yến. Rồi sau đó
một mỹ nhân đi lên, phong tư trác tuyệt, thân nhẹ như yến, chuyện khiến
người ta kinh ngạc nhất, mỹ nhân đó có một đôi chân ngọc thập phần linh
lung nhỏ nhắn, có thể nhảy múa trên miệng chén nhỏ, giống như tiên tử
giáng trần, xinh đẹp trong thoáng chốc!
“Quả thật là vô cùng đặc biệt!” Cố Vãn Tình không khỏi vỗ tay khen ngợi.
Tôn phu nhân đắc ý cười nói: “Vũ đạo này tên là phi yến vũ, truyền lưu
ra từ hoàng thất Tây Vực. Ngươi xem vũ nương đó, quấn chân từ bé, một
đôi chân ngọc chỉ có ba tấc, tên là ba tấc kim liên. Đi đường lay động
sinh tư, thập phần xinh đẹp.”
Tôn phu nhân vẫy tay, kêu vũ nương đó lại đây, Cố Vãn Tình nhìn thấy đôi chân của nàng, dùng vải trắng bọc, nhìn thật là khéo léo linh lung.
“Quả thực rất đặc biệt.” Cố Vãn Tình nói.
Quả nhiên, yến hội Tôn phu nhân qua đi, ba tấc kim liên* này liền nhanh
chóng thịnh hành cả kinh thành, Thiên triều bắt đầu quật khởi tục lệ
quấn chân. Phần đông phụ nữ đã lập gia đình, vì muốn giành được niềm vui của trượng phu, đều bắt đầu quấn chân.
*ba tấc kim liên – bàn chân bị biến dạng vì bị quấn chân của những người phụ nữ Trung Quốc thời xưa, chỉ dài khoảng 13cm
Qua mấy ngày, khi Cố Vãn Tình cùng Khương Hằng, Khương Viêm Châu đang
uống trà tâm sự, không chút để ý nhắc tới việc này, Khương Hằng chỉ thản nhiên cười cười, tỏ vẻ đối với ba tấc kim liên đó không hề hứng thú.
Khương Viêm Châu chỉ có chút tò mò, ngạc nhiên chân của nữ tử có thể
tinh tế linh lung như thế. Đối với chuyện này, Cố Vãn Tình chính là cười mà không nói, sau khi trở về viện của mình, liền sai Thúy Liên đi tả
tướng phủ một chuyến, đi gặp Tôn phu nhân mượn vài bà tử Tây Vực đến.
“Mẫu thân, ngọ thiện chuẩn bị xong rồi.” Hậu Uyển Vân xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, bưng bàn nhỏ vào phòng, cung kính nói.
Cố Vãn Tình cười nói nàng ta đặt bàn xuống, nói nàng ta vào nội thất.
Hậu Uyển Vân vào nội thất, liền nhìn thấy vài bà tử cao lớn thô kệch,
mũi cao mắt lam đứng song song.
“Uyển Vân a, lại đây ngồi nói chuyện.” Cố Vãn Tình cười tủm tỉm cầm cánh tay Hậu Uyển Vân, đem nàng ta kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống, nói:
“Mẫu thân nghe nói gần đây kinh thành thịnh hành ba tấc kim liên, rất
nhiều nữ tử vì làm cho trượng phu vui vẻ, đều quấn chân. Mà vừa mới rồi
Viêm Châu cũng thích, không bằng con cũng bó đi, vừa vặn làm cho trượng
phu vui vẻ, con cảm thấy như thế nào?”
Quấn chân? Sắc mặt Hậu Uyển Vân trắng bệch, nuốt nước miếng một cái.
Nàng ta đến từ hiện đại, tự nhiên biết quấn chân là chuyện gì xảy ra. Nữ tử cổ đại từ nhỏ đã bắt đầu quấn chân, ăn không biết bao nhiêu khổ, mới có thể quấn ra một đôi chân ba tấc kim liên.
Nay Hậu Uyển Vân đã hơn mười mấy tuổi, xương cốt đã sớm định hình, nay
muốn quấn chân, tất nhiên là muốn đem toàn bộ xương cốt đánh gãy, sau đó cố định lại, chờ miệng vết thương khỏi, chân thành dị dạng, mới tính
thành chân nhỏ, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng thành ba tấc kim
liên nhỏ như vậy.
Nếu là người bên ngoài nói Hậu Uyển Vân quấn chân, nàng ta tự nhiên sẽ
không làm, nhưng nay có vài bà tử phiên bang cao lớn thô kệch ở bên, mẹ
chồng ác độc đó của mình cầm trong tay vải bó chân thật dài, đang ý cười trong suốt nhìn mình.
Y theo hiểu biết của Hậu Uyển Vân đối với mẹ chồng ác độc này, nàng ta
tất nhiên sẽ không nói giỡn với mình, nàng ta tuyệt đối làm thật sự!
Bị cái này dọa làm Hậu Uyển Vân mặt mất màu máu, nàng ta cũng không muốn quấn chân, cái này quả thực là khổ hình! Cũng bất chấp, giọng nói bi
thương cầu xin tha thứ: “Vân Nhi biết mẫu thân là muốn tốt cho Vân Nhi,
nghĩ biện pháp thay cho Vân Nhi làm cho phu quân vui vẻ, nhưng Vân Nhi
tuổi đã lớn, không thích hợp quấn chân đâu!”
Cố Vãn Tình cười tủm tỉm khoát tay, nói: “Thân là thê tử, tự nhiên phải
lấy yêu thích của phu quân mình làm tiêu chuẩn. Viêm Châu nói thích ba
tấc kim liên, sao con lại không chịu bó chân? Mẫu thân cũng là vì tốt
cho con, con chịu đựng một chút, chuyện thương gân động cốt chỉ là ba
tháng, hơn nữa, trước kia Lưu đại phu không phải mua về tiêu dao cao đó
rồi sao? Con nếu thật sự đau đớn khó nhịn, liền dùng tiêu dao cao là
được. Nha đầu Họa nhi đó bị đau đầu là bệnh cũ, huống hồ nàng làm sao
quý giá như con vậy, tiêu dao cao này trân quý như thế, sẽ để lại cho
con quấn chân dùng thôi.”