Nghe ngũ tiểu thư Cố Vãn Ngọc kể sinh động như thật, một đoạn kinh thiên địa quỷ thần khiếp, chuyện xưa về trạch đấu được viết trong sách giáo khoa
hiện ra:
Nói ngày ấy khi đích trưởng nữ An Quốc Hầu Hậu Uyển Tâm
mắt thấy không được, tắt thở. Ngay lúc đó, tam tiểu thư Hậu Uyển Vân mời các danh y kinh thành đến đều lắc đầu, nói người đã đi, cứu không được
nữa.
Tam tiểu thư nghe xong, liền khóc lớn lên, ôm xác trưởng tỷ
của nàng ta không buông tay, khóc tê tâm liệt phế, nói với đại phu:
“Trưởng tỷ của ta là người có tấm lòng nhân hậu như vậy, không có khả
năng cứ đi như vậy! Ông xem, thân mình trưởng tỷ ta vẫn ấm, nhất định là chẩn sai rồi! Cầu thần y nhất định nghĩ biện pháp cứu tỷ tỷ của ta! Vân Nhi từ nhỏ không có nương, trưởng tỷ đối ta chiếu cố có thêm, như nương như tỷ, chỉ cần có thể cứu sống tỷ tỷ của ta, chính là dùng mệnh tiện
của Vân Nhi này đến đổi, Vân Nhi cũng nguyện ý!”
Dứt lời, thế
nhưng tìm cái chủy thủ, một dao cắt trên cánh tay như ngọc của mình!
Muốn noi theo hiếu tử cổ đại “cắt thịt cứu nương”, “cắt thịt cứu tỷ”!
May mắn đại a đầu Xảo Hạnh bên cạnh Hậu Uyển Vân tay mắt lanh lẹ, đoạt chủy thủ, nhưng trên cánh tay bạch ngọc này đã bị tam tiểu thư cắt ra một
miếng thịt! Tam tiểu thư đau quá cơ hồ muốn ngất đi, lại cắn răng kiên
trì cầm thịt, quỳ xuống khóc cầu thần y nhất định phải cứu tỷ tỷ nàng
ta. Vừa khóc vừa kể ra tình nghĩa thâm hậu của nàng ta cùng trưởng tỷ,
ngay cả bà tử tâm cứng rắn nhất, nghe xong cũng nhịn không được chảy lệ.
Thần y đó là đại phu nổi danh kinh thành, lúc trước làm viện thủ thái y viện ở trong cung, lớn tuổi liền từ quan, bình thường trong ngẫu nhiên tiếp
một ít bệnh nhân chẩn kim cao ( bệnh nhân trả bạc nhiều). Lúc ấy một
cánh tay của tam tiểu thư huyết nhục mơ hồ, đang cầm thịt quỳ xuống đất
khóc cầu đáng thương như vậy, liền ngay cả thần y này nhìn quen sinh tử, cũng bị cảm động rớt vài giọt lệ.
Rồi sau đó chuyện tam tiểu thư cắt thịt cứu tỷ, tin đích trưởng nữ An Quốc Hầu đã chết liền loan
truyền, An Quốc Hầu gia cùng tiểu Hầu gia sau bảy ngày về kinh, sau khi
về nhà, tiến vào linh đường, liền thấy tam tiểu thư một thân đồ tang,
quỳ gối trước quan tài của trưởng tỷ nàng ta, cơ thể tiều tụy, đôi mắt
thũng như hạch đào, một cánh tay còn quấn băng vải.
Nghe nói lúc
này tam tiểu thư đã quỳ bảy ngày bảy đêm trước quan tài của trưởng tỷ,
nhìn thấy Hầu gia cùng tiểu Hầu gia trở về, khóc quỳ gối trước mặt Hầu
gia, dập đầu một cái, đau lòng khóc hô: “Phụ thân, nữ nhi thực xin lỗi
phụ thân, nữ nhi không có chiếu cố trưởng tỷ! Đều là lỗi của nữ nhi! Nữ
nhi bất hiếu a! Dù nữ nhi có chết, cũng không đủ để tha lỗi a!” Nói xong đầu đụng, ngay cả tảng đá trên đất cơ hồ bị đập ra cái khe!
Thời điểm hầu gia cùng tiểu Hầu gia hồi kinh, dọc theo đường đi đã nghe nói
tình huống trong nhà, tự nhiên cũng biết chuyện tam nữ nhi nhu thuận
thiện lương này cắt thịt cứu tỷ. Nay thấy cánh tay nàng quấn băng vải
thấm ra máu, lại tại trước quan tài quỳ bảy ngày bảy đêm, lúc này lại
đau lòng như vậy, tự nhiên là cảm động không thôi.
Cùng lúc đó,
Chiêu Hòa công chúa cũng đến phúng, thấy một màn này, đương trường liền
cảm động đến nỗi khóc hôn mê bất tỉnh. Chiêu Hòa công chúa sinh trưởng ở hoàng gia, từ nhỏ nhìn quen mấy chuyện xấu xa, cái gì tỷ muội tương
tranh, cốt nhục tướng tàn, nay nhìn đến một người trân trọng tỷ tỷ như
thế, thiện lương, đơn thuần như thế, càng cảm thấy được hiếm thấy. Sau
khi trở về, Chiêu Hòa công chúa đã đem chuyện chứng kiến bẩm báo Thái
Hậu, hơn nữa khóc nói: “Một thần nữ còn có thể như thế, con thân là công chúa, càng muốn cẩn thận tuân theo hiếu đạo, cố gắng phụng dưỡng Thái
Hậu.”
Thái Hậu nghe xong cũng cảm thấy tâm địa Hậu Uyển Vân như
vậy đúng là hiến có, có năng lực cảm hóa nữ nhi của mình, vì thế liền
đem chuyện này bẩm báo thánh thượng. Đương kim thánh thượng lấy hiếu đạo trị quốc, cực coi trọng người hiếu thuận, nghe xong cảm khái không
thôi, tuyệt bút viết xuống bốn chữ “Nhàn Đức Hiếu Nữ”, gọi người làm
thành bảng hiệu, ban cho tam tiểu thư An Quốc Hầu phủ Hậu Uyển Vân, còn
ban rất nhiều dược liệu trân quý, để cho Hậu Uyển Vân dưỡng thương.
Nữ tử tốt đẹp như vậy, Thái Hậu tự nhiên là nước phù sa không chảy ruộng
ngoài, đem nàng chỉ hôn cho thế tử Bình Thân vương Khương Viêm Châu – có quan hệ họ hàng với mình mà mình lại rất yêu thích. Bình Thân vương
Khương gia là trăm năm vọng tộc, mà An Quốc Hầu là võ tướng không hề có
gia thế bối cảnh, một đường dựa vào quân công sứt đầu mẻ trán đi lên.
Một cái là thế gia trăm năm, một cái là nhà giàu mới nổi, lại thêm ở
Thiên triều trọng văn khinh võ, văn thần luôn luôn tự xưng là thanh cao, khinh thường lui tới với võ tướng thô thiển. Theo lý mà nói nữ nhi thứ
xuất An Quốc Hầu gia, cho dù là ghi vào danh nghĩa mẹ cả thành đích thân nữ nhi, đó cũng là kém xa vạn dặm với Khương gia, thúc ngựa cũng đuổi
không kịp. Nhưng Khương gia đối vị đệ nhất tài nữ Thiên triều cộng thêm
đệ nhất hiếu nữ này phi thường vừa lòng, nàng dâu tài đức vẹn toàn như
vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm a! Lại là Thái Hậu chỉ hôn, Khương gia cực vừa lòng cửa hôn sự này.
Thế tử Bình Thân vương năm nay mười bốn tuổi, tam tiểu thư An Quốc Hầu sắp mười một tuổi, thế tử cùng tam tiểu
thư đều còn nhỏ tuổi, cho nên hai nhà đính thân, bỏ sính, đem hôn lễ
định vào ba năm sau, đợi Hậu Uyển Vân đầy mười bốn tuổi, liền gả đến
Khương gia.
Chuyện xưa cảm động như vậy, bị các phu nhân danh
viện đến quý phủ An Quốc Hầu phúng điếu, tương truyền ra ngoài, nay đã
truyền ra khắp mọi ngõ ngách trên phố, liền ngay cả thuyết thư quán trà
bên đường, đều đã biên soạn chuyện về tam tiểu thư An Quốc Hầu Hậu Uyển
Vân này thành những truyện ngắn, tuyên dương rần rần. Trong lúc nhất
thời, vị đệ nhất tài nữ Thiên triều kia, lại nhấc lên một phong ba mới,
toàn bộ Thiên triều cơ hồ không người nào không biết, không người nào
không hiểu. Sau đó dân gian cũng có truyền lưu một câu như vầy “Nếu sinh ra nữ làm Hậu Uyển Vân”, nếu tiểu thư khuê nữ nhà ai không nghe lời,
cha mẹ sẽ răn dạy nàng: “Nên học tập đệ nhất hiếu nữ Hậu Uyển Vân!”
Bát quái xong chuyện này, ngũ tiểu thư liền bát quái hôn sự của tam tiểu
thư An Quốc Hầu. Nay hôn sự Hậu Uyển Vân, cũng thành đề tài câu chuyện
mọi người trà dư tửu hậu, bàn tán say sưa.
Vị hôn phu này của Hậu Uyển Vân, thế tử Bình Thân vương Khương Viêm Châu, là người chạm tay có thể bỏng trong kinh thành, gia thế vô cùng tốt, lại sinh tuấn tú, làm
vô số quý nữ danh viện trăm nhớ ngàn thương. Bất quá nếu là luận danh
khí, người truyền kỳ nhất Khương gia, là phụ thân của hắn, Bình Thân
vương Khương thái phó.
Khương thái phó Khương Hằng xuất thân danh môn vọng tộc, còn trẻ tang mẫu, từ nhỏ thông minh, được khen là thần
đồng, mười sáu tuổi được thánh thượng khâm điểm làm kim khoa Trạng
Nguyên. Rồi sau đó con đường làm quan xuôi gió xuôi nước, rồi đứng thứ
nhất trong tam công, đúng là niên thiếu hữu vi (tuổi trẻ tài cao), nay
ba mươi hai, tay đã cầm quyền cao, cho dù trong Khương gia trăm năm vọng tộc như vậy, Khương thái phó cũng là người cực nổi tiếng.
Bất
quá Khương thái phó truyền kỳ nhất ở chỗ, cũng không ở tài hoa, cũng
không phải là con đường làm quan. Mà là cuộc sống hôn nhân của ông ta có thể nói là truyền kỳ. Hôn sự Khương thái phó, phải nói quả thực là
huyết lệ thảm đạm nhất lịch sử.
Khương thái phó dưới gối có ba
nhi tử và hai nữ nhi, ba nhi tử đều là con trai trưởng, hai nữ nhi do
thiếp thất sinh. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, ba vị mẫu thân của nhi tử trưởng
này, lại đều khác nhau!
Thiên triều cũng không có chế độ bình
thê, Khương thái phó tự nhiên cũng sẽ không một lần lấy ba thê tử về
nhà, còn đều là vợ cả. Nhưng ba nhi tử đó của hắn, quả thật đều là do ba người vợ cả khác nhau sinh ra.
Mẫu thân của trưởng tử, chính là
đích nữ Hoài Nam vương, Minh Liệt quận chúa. Minh Liệt quận chúa vừa gả
nhập Khương gia, không đến hai tháng liền mang thai, lại là thai nam,
sinh hạ trưởng tử Khương Viêm Châu, thời điểm Khương Viêm Châu vừa đầy
hai tuổi, Minh Liệt quận chúa liền ốm chết. Nửa năm sau, Khương thái phó nghênh thú vị thê tử thứ hai, đích thứ nữ (con gái thứ do vợ cả sinh)
Thành quận vương Chu Thụy Tâm, Chu thị vừa qua cửa liền có thai, mười
tháng mang thai, sinh hạ Bình Thân vương đích thứ tử, rồi sau đó vì
nhiễm bệnh, còn không có ra tháng, người đã đi. Một năm sau, Khương thái phó cưới tiểu nữ nhi tả tướng Tôn Khuynh Liên, Tôn thị qua cửa nửa năm, hoài thân mình, nhưng đến thời điểm sinh sản, khó sinh mà chết, lưu lại đích tam tử Khương thái phó.
Sau đó, Khương thái phó lại thú
tiếp hai thê tử, lần lượt là nữ nhi Lại bộ thượng thư, cùng khuê nữ Ngự
Sử trung thừa. Người trước sau khi cưới được một tháng chết bất đắc kỳ
tử, người sau vừa định hôn, bỏ sính lễ, còn chưa gả đến Khương gia, liền chết bệnh.
Khương thái phó trước sau thú năm thê tử, một người
so với một người càng đoản mệnh, trong kinh thành liền lưu truyền đồn
đại: Khương thái phó khắc thê, còn truyền có chút vô cùng kì diệu, liền
ngay cả chuyện Khương thái phó là yêu quái ăn thịt người thành tinh đều
truyền ra. Vốn là quyền thần ba mươi hai tuổi, theo lý mà nói là đại
nhân vật chạm tay có thể bỏng, nhưng hôm nay lại không người dám làm mai cho Khương thái phó! Mỗi khi có bà mối tới cửa nhắc tới Khương thái
phó, lão gia phu nhân này đều là muôn miệng một lời: “Khuê nữ nhà ta
tuổi còn nhỏ, không vội xuất giá, còn muốn ở nhà thêm vài năm”, rồi sau
đó đảo mắt đã đem khuê nữ gả cho người khác.
Bởi vì không người
chịu gả, vì thế Khương thái phó đối với yêu cầu thê tử, cũng theo lúc
ban đầu mắt cao hơn đỉnh, biến thành nay chỉ cần dòng dõi đừng quá kém,
bộ dáng không có trở ngại, trọng yếu nhất là cường tráng là được. Khương gia nhưng là rốt cuộc chịu không nổi, thú một người khoẻ mạnh là được,
nhưng chỉ có như vậy, cũng không có nhân gia dám đem nữ nhi chính mình
gả qua. Đối với chuyện này, Khương thái phó phong lưu tiêu sái rất là
buồn khổ.
Bất quá Khương thái phó tuy rằng buồn rầu việc hôn nhân chính mình, nhưng bà mối đi làm mai cho ba nhi tử Khương thái phó, nối
liền không dứt, nghe nói một tháng đều giẫm hỏng ba cái cửa chính rồi.
Khương thái phó bất hạnh vô thê, nhưng nếu Hậu Uyển Vân gả qua, không cần
phụng dưỡng bà mẫu, cho nên hôn sự này, thật là tốt của tốt.
“Ai, Hậu tiểu thư đó, mệnh cũng thật tốt quá đi, chẳng những có được bảng
hiệu do Hoàng Thượng ngự bút thân thư, còn có thể được lọt vào mắt xanh
Thái Hậu, chỉ hôn cho nhân gia tốt như vậy. Nàng chẳng phải cũng là thứ
nữ sao, dựa vào cái gì!” Ngũ tiểu thư Cố Vãn Ngọc nói xong chuyện Hầu
tiểu thư, bên miệng, vừa là hâm mộ vừa là đố kỵ, có chút tức giận bất
bình, rồi sau đó nàng lại dùng tay chân miêu tả, nói: “Muội nghe nói tam tiểu thư Hậu gia đó, cắt bỏ một khối thịt to! Nàng ta cũng không sợ
đau! Tứ tỷ, tỷ xem, lớn như vậy, lớn bằng miệng chén đấy!”
Cố Vãn Tình vẫn nằm ở trên ghế, một cánh tay che trên mắt, che khuất quang
mang hận không thể giết người trong mắt ——tiện nhân này, thế nhưng tính
kế đến tình thế như vậy, liền ngay cả tang sự Hậu Uyển Tâm, đều có thể
bị ả ta lợi dụng triệt để! Đời trước mình bị ả lừa dối lợi dụng, dù đã
chết, còn bị ả ta lợi dụng sạch sẽ làm trò hay! Tâm cơ như vậy, quyết
đoán tàn nhẫn như vậy, ngay cả miếng thịt trên người đều có thể tự lấy
dao cắt xuống! Cho dù là Cố Vãn Tình tự hỏi cũng là không hạ thủ được,
nhưng Hậu Uyển Vân một cô nương kiều nhỏ nũng nịu thế nhưng cũng hạ thủ
được! Chính mình chết trên tay ả, thật là nhận thức!
Càng nghĩ càng cảm thấy chán nản, Cố Vãn Tình ôm ngực, thét lớn một tiếng, phun ra một búng máu.
Một búng máu này, đem buồn bực mấy ngày liền đều phun ra, Cố Vãn Tình cảm
thấy thân mình thoải mái dễ chịu rất nhiều. Nhưng lại đem ngũ tiểu thư
dọa nhảy dựng lên, khẩn trương hô to: “Ai nha, tứ tỷ sao tỷ lại hộc máu? Mau gọi đại phu!”
Cố Vãn Tình cũng không ngăn đón nàng, nay ngũ
tiểu thư này nhưng thật ra là người quan tâm thân thể của mình nhất
trong Cố gia. Nàng đã quyết định muốn báo thù, tự nhiên là muốn tự dưỡng thân mình thật tốt, nhất định là phải sống lâu, khỏe mạnh, mới có thể
chính mắt thấy tiện nhân đó sống không bằng chết, làm cho ả ta nợ máu
phải trả bằng máu.
Đại phu đến đây, chẩn mạch, mở ra chút dược
liệu bổ dưỡng điều dưỡng, Cố Vãn Tình không chút khách khí đem phương
thuốc giao cho Vương thị, còn nói thân mình của mình bệnh tật, cần cố
gắng bồi bổ, vì thế Vương thị liền vội cấp tốc thu xếp dược liệu tốt
nhất, mỗi ngày đều đưa đến trong viện tứ tiểu thư.
Ngũ tiểu thư
mỗi ngày chạy qua như trước, lại mang đến nhiều bát quái, nàng cơ hồ
thành con đường quan trọng nhất để Cố Vãn Tình tìm hiểu chuyện bên
ngoài. Ngày ấy, ngũ tiểu thư lại nhắc tới chuyện An Quốc Hầu, nói là có
một ngày Lại bộ thượng thư đi An Quốc Hầu phủ bái yết, thế nhưng bị An
Quốc Hầu tự mình cầm một cây gậy lớn đánh ra ngoài! Còn đuổi theo Lại bộ thượng thư hơn nửa con phố, nghe nói ngay cả chân đều bị đánh gãy! Còn
vừa đánh vừa mắng: “Ngươi là đồ khốn kiếp, ái thê, nữ nhi của ta nay thi cốt chưa lạnh, ngươi liền làm mai cho ta nói cái gì cưới vợ nạp thiếp!
Nếu ta thú, ta còn là người sao! Phi! Cút cho lão tử, ai lại mang việc
này đến cho lão tử, lão tử đánh gãy chân chó của hắn!” An Quốc Hầu ngày
thường hòa khí hào hoa phong nhã, nhưng ông ấy vẫn là võ tướng trường kỳ sống trong quân doanh, khi mắng người, rất thô tục, mắng Lại bộ thượng
thư nét mặt già nua cũng chưa có chỗ dấu.
Cố Vãn Ngọc nói mặt mày hớn hở, còn làm mặt quỷ học bộ dáng vặn vẹo đó của Lại bộ thượng thư,
cười ngửa tới ngửa lui. Cố Vãn Tình cũng nở nụ cười, Lại bộ thượng thư
là hảo hữu của Cố lão gia, trước khi Lại bộ thượng thư đi An Quốc Hầu
phủ bái yết, từng tới Cố phủ một chuyến. Cố Vãn Tình ước chừng, là Cố
lão gia chưa từ bỏ ý định, liền khuyến khích Lại bộ thượng thư đi xem ý
tứ của An Quốc Hầu, ai có thể dự liệu nhưng lại bị An Quốc Hầu tính tình thô bạo tự mình đánh ra ngoài. Có như thế, Cố lão gia này mới hoàn toàn hết hy vọng.
Phụ thân chung quy là trượng phu tốt, trọng tình trọng nghĩa, Cố Vãn Tình ôm bả vai nghĩ như vậy, ý cười bên môi ấm vài phần.
Thân mình cáo bệnh giảm đi rất nhiều phiền toái, Cố Vãn Tình cũng rất tự do
tiêu dao, mấy ngày nay ăn ngon uống tốt, thân thể dần dần tốt, ngay cả
sắc mặt đều hồng nhuận thêm rất nhiều. Thân thể Cố Vãn Tình này nguyên
bản là mỹ nhân nhược liễu phù phong, nũng nịu, rất yếu ớt, nhìn qua lúc
nào cũng khiếp sợ rụt rè, từ lúc linh hồn nhỏ bé của Hậu Uyển Tâm chim
gáy chiếm tổ chim khách, sáng sớm mỗi ngày nàng đều đánh một bộ quyền
chính mình từng học được, lại thêm ăn ngon, qua một tháng, thoạt nhìn
khỏe mạnh không ít, vóc dáng cũng cao thêm. Nguyên bản chiều cao của
nàng cùng ngũ tiểu thư ngang nhau, nay lập tức cao hơn nửa cái đầu!
“Ai nha tứ tỷ, tỷ ăn ít thôi!” Ngũ tiểu thư nhìn tứ tỷ nàng sau khi ăn sạch hai chén cơm xong, lại bảo người thêm chén thứ ba, không khỏi trợn tròn con mắt nói: “Tỷ xem thắt lưng của tỷ, quần áo trước kia đều không mặc
được nữa! Tỷ cứ ăn hoài, có thể béo như Vương đại tẩu ở phòng bếp đó,
xem sau đó ai còn dám thú tỷ!”
Nhìn tỷ tỷ của mình từng là mỹ
nhân nũng nịu yếu ớt, nay bắt đầu cao lớn cường tráng, ngũ tiểu thư
không khỏi cảm thấy đáng tiếc. Trong mắt của nàng, nữ tử là phải nũng
nịu, như vậy mới làm người thích.
Cố Vãn Tình cười tủm tỉm nhìn
ngũ tiểu thư, lại cầm lên một cái chân gà, bắt đầu ăn chén cơm thứ ba,
nói: “Tứ tỷ ta, cái này gọi là tâm rộng thể béo, có thể ăn là phúc! Cô
gái nhỏ muội sao hiểu được chuyện này. Cố phủ chúng ta cũng không phải
thiếu hai bộ xiêm y, gọi người đặt mua mới là được.” Mấy ngày ở chung,
Cố Vãn Tình cũng dần dần đối với muội muội tiện nghi này sinh ra hảo
cảm. Ngũ tiểu thư này là người lanh lẹ, trong lòng đều dấu không được
chuyện gì, liếc mắt một cái liền nhìn thấy, cũng không có ý xấu gì. Cố
Vãn Tình thực có thể lý giải tâm tình lúc đầu nàng ta vì không muốn làm
vợ kế, cho nên hy vọng Tứ tỷ tỷ nàng ta còn sống, dù sao ai mà chẳng có
tính toán riêng, nếu là đúng như Hậu Uyển Vân nhìn hoàn mỹ như vậy, mới
thật sự là người đáng sợ, khiến khắp cả người phát lạnh.
Có vui có giận như vậy, có cẩn thận suy tư có tính toán nhỏ nhặt, mới là người rõ ràng!
Ăn xong cơm rồi, lại ăn đồ ngọt, Cố Vãn Tình vuốt cái bụng tròn vo đứng
lên, lôi kéo Cố Vãn Ngọc về phía sau viện tản bộ tiêu thực, bởi vì buổi
tối nàng còn muốn ăn khuya.
Cứ ăn như vậy mấy ngày liền, rèn
luyện thân thể, sau hai tháng Cố Vãn Tình đã từ một cô nương xinh đẹp
lột xác thành cô nương cường tráng cao lớn, ngực là ngực, mông là mông,
cơ thể mạnh khoẻ, nguyên bản mặt trái xoan xinh đẹp cũng thành mặt trứng ngỗng, nhìn hồng nhuận tràn đầy thanh xuân. Nhìn tứ tỷ nhà mình giống
như thổi khí, cao và cường tráng lên, miệng ngũ tiểu thư chu ra có thể
treo lên được bình dầu.
“Tứ tỷ, ban đầu bộ dáng tỷ thật đẹp, như bây giờ, khó coi.” Ngũ tiểu thư ngửa đầu nhìn Cố Vãn Tình đã cao hơn mình nửa cái đầu.
Cố Vãn Tình cười tủm tỉm như trước, nàng đứng trước gương, nhìn thiếu nữ
trong gương cao gầy kiện mỹ, đối với hình tượng mới của mình thực vừa
lòng. Nay nàng thay một thân váy sắc hồng nhạt, nhìn ra được dáng người
rất hấp dẫn.
Ngủ đông chuẩn bị hai tháng, nàng thu thập thỏa đáng, nhẹ nhàng đi ra sân.
Hậu Uyển Vân tính toán việc hôn nhân chính mình thật tốt, nàng – Cố Vãn
Tình cũng không thể thấp hơn. Hôm nay, nàng muốn lợi dụng Cố lão gia ham mê quan chức, mưu tính việc hôn nhân tốt cho chính mình.