Thúy Liên ở một bên nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, tiểu thư nhà mình cũng
biến hóa thật nhanh, mới vừa rồi một bộ dạng tư thế hận không thể làm
cho tiểu thư Hậu gia quỳ chặt đứt chân, nay mới một chút thời gian, ánh
mắt Cố Vãn Tình nhìn Hậu Uyển Vân như khuê nữ ruột, hận không thể tự
mình cầm thìa đút dược cháo cho nàng ta. Thật sự là tâm của tiểu thư
giống như đáy biển!
Này thật đúng là đánh một cái tát, lại cho một cái kẹo ngọt, à không, là “kẹo độc”.
Hậu Uyển Vân ăn cháo, lại dùng một ít đồ ăn, thân mình khôi phục chút khí lực.
Cố Vãn Tình nóng bỏng cầm tay nàng ta, làm ra một bộ dáng tự trách, nói:
“Nay là mẫu thân không tốt, hiểu lầm con.” Lại nhìn đầu gối của nàng ta, hỏi: “Đầu gối còn đau phải không?”
Hậu Uyển Vân điềm đạm đáng yêu, nhẹ nhẹ cắn môi, nói: “Trên đầu gối đau lợi hại, sợ là sưng lên.”
Cố Vãn Tình cau mày, một bộ dáng đau lòng không thôi, nói với Thúy Liên:
“Ai u nhưng đừng mang bệnh đến, nhanh đi thỉnh đại phu đến xem qua.”
Thúy Liên lên tiếng, vội vàng gọi người đi thỉnh đại phu trong phủ. Đại phu
đến đem mạch, hỏi tình huống, cho chút thuốc mỡ tan bầm, liền đi.
Hậu Uyển Vân cầm thuốc mỡ, nói lời cảm ơn với Cố Vãn Tình, lại nhìn nhìn
Khương Viêm Châu, cắn môi nói: “Phu quân… Không bằng chúng ta trở về đi, sắc trời không còn sớm, không nhiễu mẫu thân nghỉ ngơi.”
Khương Viêm Châu quay đầu nhìn nàng, trong mắt xẹt qua một chút thần sắc chán ghét.
Cố Vãn Tình cười tủm tỉm cầm tay Hậu Uyển Vân nói: “Không vội, không vội,
nói quấy rầy hay không quấy rầy cái gì, đều là người nhà của mình, khách khí cái gì.” Rồi sau đó không khỏi phân trần kéo tay Hậu Uyển Vân, nói: “Đi, vào trong nhà đi, cho mẫu thân nhìn thương thế của con một cái.
Đại phu nói phải nhanh chóng bôi thuốc cao, chúng ta đi bôi thuốc đi,
Thúy Liên à, đi chuẩn bị bôi thuốc cho đại thiếu phu nhân.”
“Nhưng là… phu quân…” Hậu Uyển Vân nhìn trông mong về phía Khương Viêm Châu,
nhưng là Khương Viêm Châu đối với nàng ta nhìn như không thấy, quay đầu
cung kính hành lễ với Cố Vãn Tình, nói: “Sắc trời không còn sớm, nhi tử
sẽ không quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi.”
Cố Vãn Tình cười tủm tỉm
khoát tay, nói: “Cái này sao có thể được, Vân Nhi còn tại đây, con chờ
đi, mẫu thân bôi thuốc cho nàng, các con lại cùng trở về. Tiểu vợ chồng
tân hôn, nên cùng chỗ mới đúng.”
Khương Viêm Châu nói: “Vâng, mẫu thân, vậy nhi tử đợi ngay tại gian ngoài.”
Hậu Uyển Vân chán nản, chính nàng ta sai sử trượng phu, như thế nào sai sử
đều sai sử bất động, nhưng mẹ chồng này nhẹ buông một câu, trượng phu
của mình liền nói gì nghe nấy.Tại phu gia, nếu là ngay cả trượng phu
cũng không duy trì chính mình, thì cuộc sống của mình có thể nói bước đi duy gian. Hậu Uyển Vân thật vất vả từ một thứ nữ, từng bước một tính
toán kinh doanh, thành đích nữ quản gia nhận được ngàn vạn sủng ái. Nay
từ tướng môn thiên kim nói một không hai, lập tức biến thành con dâu nhỏ bị khinh bỉ, chênh lệch như vậy làm cho Hậu Uyển Vân thật sự là nuốt
không xuống khẩu khí này.
Bất quá xem hình thức bây giờ, mẹ chồng này tựa hồ là biết chính mình làm không ổn, lại đây mượn sức chính
mình. Hậu Uyển Vân cũng liền tính toán liền dắt lừa xuống núi, lĩnh tình của mẹ chồng, cũng nhân cơ hội này mượn sức mẹ chồng.
Rồi sau đó Hậu Uyển Vân cơ hồ là bị Thúy Liên cùng Tôn bà tử đưa vào trong phòng
Cố Vãn Tình. Thúy Liên chuẩn bị xong bồn nước ấm cùng khăn nóng. Cố Vãn
Tình phân phó mọi người đi ra ngoài, đóng cửa lại, Khương Viêm Châu ở
gian bên ngoài, trong phòng liền chỉ có hai người Thúy Liên cùng Tôn bà
tử.
Cố Vãn Tình tự mình kéo tay áo lên, tẩm ướt khăn, vắt khô.
Thúy Liên vén váy Hậu Uyển Vân lên, đem ống quần kéo đến phía trên đầu
gối, Cố Vãn Tình nhìn đầu gối của nàng ta, vừa xanh tím vừa thũng, xem
ra quỳ lâu trên đá cẩm thạch lạnh như băng đó vẫn là rất thương thân.
Nhìn đầu gối đó, tâm tình Cố Vãn Tình càng ngày càng thư sướng, trên mặt cũng ra vẻ lo lắng, nói với Hậu Uyển Vân: “Xem vết thương này, mẫu thân thấy đều đau lòng.”
Rồi sau đó Cố Vãn Tình lại nói với Thúy
Liên, Tôn bà tử: “Ta muốn chườm nóng, bôi thuốc cho đại thiếu phu nhân,
các ngươi ấn tay chân đại thiếu phu nhân, không cho đại thiếu phu nhân
lộn xộn, một hồi bôi thuốc không được.”
Thúy Liên cùng Tôn bà tử
nói: “Vâng, phu nhân.” Rồi sau đó Tôn bà tử cầm lấy hai tay Hậu Uyển
Vân, Thúy Liên ấn chân. Cố Vãn Tình một tay cầm khăn mặt, một tay cầm
bình dược, cười tủm tỉm đứng bên cạnh Hậu Uyển Vân, nhẹ nhàng nói: “Con
dâu à, chuẩn bị tốt chưa, mẫu thân bôi thuốc cho con.”
Những lời
này, Cố Vãn Tình là cười nói, trên mặt cười hiền lành giống như phật Di
Lặc trong miếu cung phụng, nhưng là Hậu Uyển Vân ngẩng đầu nhìn mắt của
nàng, lại không biết như thế nào, chỉ cảm thấy trong mắt nàng rét lạnh
như kết ra băng, đâm vào chính mình một cái run run, kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Hậu Uyển Vân nói: “Sao dám làm phiền mẫu thân, không… A!”
Không đợi Hậu Uyển Vân nói xong, Cố Vãn Tình cầm lấy khăn, tay liền ấn một
cái. Đầu gối vốn đang bị sưng lạnh như băng, bị khăn nóng hung hăng đè
lại, làm Hậu Uyển Vân đau đến sắp chảy ra nước mắt.
“Đau…” Hậu Uyển Vân hô to một tiếng, cắn răng đem nước mắt nhịn trở về.
“Con dâu à, đừng sợ đau, nhịn một chút thì tốt rồi, đại phu nói, phải đem
máu tụ bóp tan mới tốt, nếu không tương lai bị bệnh, làm mẫu thân sẽ cả
đời bất an!” Cố Vãn Tình nói, giọng nói lớn đến Khương Viêm Châu ở gian
ngoài cũng nghe thấy được. Khương Viêm Châu nhíu nhíu mày mày, hướng
phòng trong hô một câu: “Không phải bôi thuốc thôi sao, kêu cái gì kêu,
đừng kêu la thêm nữa.”
Lực đạo trên tay Cố Vãn Tình rất lớn, cầm
khăn nóng lau một trận trên đầu gối sưng của Hậu Uyển Vân. Hậu Uyển Vân
đau nhịn không được muốn giãy dụa, nhưng tay chân lại bị một bà tử một
nha hoàn gắt gao đè lại, căn bản là giãy không được.
Mắt xem xét
lau không sai biệt lắm, Cố Vãn Tình thấy vẻ mặt đầy mồ hôi lạnh của Hậu
Uyển Vân, dùng khăn mặt lau vài cái trên mặt nàng ta, nói: “Con dâu, mẫu thân lau mặt cho con, xem mặt con đầy mồ hôi.”
Hậu Uyển Vân gắt
gao cắn răng, nàng ta cũng không ngốc, xem ra mẹ chồng này của nàng ta
không thật tâm muốn bôi thuốc cho nàng ta, mà là lại đây cố ý ép buộc
nàng ta. Nhưng nay nguời là dao thớt, ta là thịt bò, nàng ta thật sự là
kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Cố Vãn Tình ném
khăn xuống, đem thuốc mỡ bôi ở lòng bàn tay xoa nhẹ, cười tủm tỉm nhìn
Hậu Uyển Vân, nói: “Thuốc cao này, nhất định phải xoa xoa thật đều, con
dâu à, con ráng nhẫn nại, đau là nhất thời, nếu để lại mầm mống bệnh
tật, nhưng là chuyện cả đời.”
Dứt lời, đôi tay của Cố Vãn Tình
đặt trên đầu gối Hậu Uyển Vân, hai tay hung hăng dùng sức, xoa xoa ngay
tại chỗ sưng của nàng ta.
“Đau! Mẫu thân, đau quá!” Vết thương
trên đầu gối, tuy nói là phải xoa bóp, nhưng là người bình thường sẽ
chậm rãi xoa nhẹ, làm cho đau đớn không phải khó có thể chịu được như
vậy. Nhưng là Cố Vãn Tình mới mặc kệ chuyện này, nàng trực tiếp dùng khí lực rất lớn trên vết thương này vừa xoa vừa chà xát vừa ấn, Hậu Uyển
Vân đau đến co rút.
“Con dâu, nhẫn nhịn thêm.”Cố Vãn Tình mỉm
cười, nàng mới dùng năm phần lực đạo, nàng ta liền chịu không nổi, nhưng hiện tại mới là vừa vừa mới bắt đầu đâu, một hồi còn dục ~ tiên ~ dục ~ tử nữa cơ.Ý cười khóe miệng Cố Vãn Tình càng ngày càng đậm, nhìn đầu
gối sưng đỏ của nàng ta, hiền lành nói: “Con dâu, con nhìn một cái, máu
tụ này thật tan, lực đạo nếu lớn hơn một chút mới tốt.”
Hậu Uyển Vân vừa nghe, vội vàng mang theo khóc nức nở nói: “Mẫu thân, nhẹ chút, đau quá!”
“Khó mà làm được, không thể để lại mầm mống bệnh tật được, máu bầm nhất định phải xoa cho tan!” Cố Vãn Tình cười tươi như hoa, tay dùng thêm sức
mạnh, hung hăng nhu lên.
“A! Đau chết mất!” Hậu Uyển Vân khóc lớn, tay chân không tự chủ được đá đạp lung tung.
“Khóc cái gì? Như vậy yếu ớt, mẫu thân hảo tâm tự mình bôi thuốc cho nàng,
nàng gào cái gì mà gào? Làm cho người ta nghe thấy được cho rằng Khương
gia ngược đãi nàng!”Khương Viêm Châu ở gian bên ngoài lạnh lùng nói vọng vào bên trong.
Bỗng nhiên, Thúy Liên cảm giác tay áo của mình bị giật một cái, nàng sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Vãn
Tình, sau đó hiểu ý buông lỏng tay, làm bộ không đè lại chân Hậu Uyển
Vân.
Hậu Uyển Vân đá đạp lung tung, lúc này vì Thúy Liên đột nhiên buông tay, một cước đạp ra ngoài, vừa vặn đá vào ngực Cố Vãn Tình.
Cố Vãn Tình “a” hét to một tiếng, thân mình giật bắn ra ngoài giống như bị đá một lực rất lớn, ôm ngực lui về phía sau vài bước, sau đó đụng bàn
trang điểm phía sau. Kính trang điểm, hộp trang sức, hộp son phấn rớt
hết xuống, Cố Vãn Tình ôm ngực ngồi dưới đất.
“A! Tiểu thư, người làm sao vậy!” Thúy Liên vội vàng chạy vọt qua.
Mắt Hậu Uyển Vân cũng choáng váng, một cước đó là nàng ta đá, nhưng mới vừa rồi Cố Vãn Tình cách xa nàng ta, một cước đó của nàng ta vừa mới với
tới quần áo của nàng mà thôi, lực đạo cũng không lớn, nàng sao giống như bị chính mình đá bay?
Khương Viêm Châu nghe thấy tiếng gào trong phòng mẫu thân, lại nghe tiếng vang loảng xoảng bên trong, vội vàng vọt tiến vào. Vừa vào cửa, liền thấy Cố Vãn Tình thống khổ ôm ngực, dựa vào bàn trang điểm bị đổ, ngồi dưới đất.
“Mẫu thân! Đây là có chuyện gì?” Khương Viêm Châu lo lắng nhìn Cố Vãn Tình, hắn là con riêng, không có phương tiện đi nâng nàng dậy, liền nói với Tôn bà tử: “Còn thất thần làm cái gì, còn không mau lại đây nâng mẫu thân dậy!”
Tôn bà tử
vội vàng chạy tới, cùng Thúy Liên nâng Cố Vãn Tình dậy, nâng nàng ngồi
vào bên cạnh bàn. Cố Vãn Tình ôm ngực ho khan vài tiếng, nói với Khương
Viêm Châu: “Không có chuyện gì, bất quá là không cẩn thận bị té ngã
thôi.”
Ai không cẩn thận té ngã có thể ngã thành như vậy? Huống
hồ áo trước ngực Cố Vãn Tình có dấu hài thực là bắt mắt. Khương Viêm
Châu tự nhiên không phải đồ ngốc, hắn nhìn nhìn Hậu Uyển Vân, ánh mắt
lạnh như băng nói: “Nàng nói, mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”
Lúc này Hậu Uyển Vân mới hồi phục tinh thần lại, mẹ chồng ác độc đang tố
cáo! Nàng cúi đầu, giả bộ một bộ dáng vô tội đáng thương, không đợi nàng mở miệng, Cố Vãn Tình liền giành nói: “Viêm Châu, con không nên trách
nàng, Vân Nhi cũng không phải cố ý đá mẫu thân.”
Những lời này,
nghe là giải vây, nhưng lại đem tội danh của Hậu Uyển Vân chứng thực.
Trong phòng này trừ bỏ Hậu Uyển Vân, hai người khác đều là thủ hạ tâm
phúc của Cố Vãn Tình, chính là cho Thúy Liên cùng Tôn bà tử một vạn cái
lá gan, các nàng cũng không dám động thủ với chủ tử nhà mình, cho nên
duy nhất có thể đá Cố Vãn Tình một cước, tự nhiên là thê tử mới vào cửa
của mình.
Khương Viêm Châu giận không thể át, hướng về phía Hậu
Uyển Vân mắng: “Mọi người nói ngươi là hiếu nữ, ta thấy ngươi chính là
một độc phụ! Mẫu thân bất quá bởi vì một hồi hiểu lầm phạt ngươi quỳ,
mới vừa rồi mẫu thân đã xin lỗi ngươi không phải sao, còn tự hạ mình bôi thuốc cho ngươi, ngươi chẳng những không biết cảm kích, tâm còn mang
oán hận, thế nhưng động thủ với mẫu thân! Từ xưa đến nay, vãn bối đánh
trưởng bối thiên lý không dung, ngươi thật sự là ác độc!”
A, ánh mắt của trưởng tử cũng thật chuẩn nha! Trong lòng Cố Vãn Tình không khỏi khen ngợi.
“Khụ khụ, không có gì đáng ngại, con không nên trách Vân Nhi. Đều là người
một nhà, dĩ hòa vi quý.”Cố Vãn Tình vuốt vuốt ngực, làm ra một bộ dáng
thống khổ, một trận ho khan mãnh liệt.
Khương Viêm Châu lo lắng
nhìn Cố Vãn Tình, nói: “Mẫu thân, không bằng đi thỉnh đại phu đến xem
sao, nhìn xem bị thương như thế nào. Nhi tử thấy sắc mặt ngài không tốt
lắm.” Dứt lời vừa ngoan độc trừng mắt nhìn Hậu Uyển Vân một cái, nói:
“Nhìn xem mẫu thân độ lượng như vậy, không cùng ngươi so đo, còn không
mau đến bái tạ mẫu thân!”
Hậu Uyển Vân cắn răng, nay mẹ con một
lòng, chính mình lại có biện pháp gì? Nàng ta cường chống đứng dậy, đầu
gối vốn là bị thương, nay ngay cả đi đường đều khó.Thúy Liên cùng Tôn bà tử tự nhiên sẽ không đi đỡ nàng ta dậy, nàng ta chỉ có thể từng bước
một đi lại đây, hai mắt đẫm lệ quỳ xuống, đầu gối lại chạm mặt đất, liền đau khắp cả người.
“Con dâu nhận lỗi với mẫu thân, đều là lỗi con dâu, thỉnh mẫu thân tha thứ.” Hậu Uyển Vân nuốt nước mắt vào trong bụng.
“Ai nha, này lại quỳ cái gì, mau đứng lên, đừng quỳ lại bị thương nữa! Khụ
khụ… Khụ khụ…” Cố Vãn Tình vừa ho khan vừa kêu Thúy Liên đi đỡ người
dậy, rồi sau đó lại nói với Khương Viêm Châu nói: “Viêm Châu, nhanh đi
đỡ thê tử của con dậy, mẫu thân không có chuyện gì, thật tình, chớ lo
lắng.”
Khương Viêm Châu tuy không tình nguyện, nhưng vẫn đi qua
đỡ một cánh tay của Hậu Uyển Vân, thân mình lại cách xa xa nàng ta, làm
như Hậu Uyển Vân là cái gì không sạch sẽ, ở gần sẽ làm hắn dơ bẩn.
“Trời cũng không sớm, đều trở về đi, đại phu cũng không cần thỉnh, thân mình
của mẫu thân rất khỏe mạnh, không có gì đâu.” Cố Vãn Tình được Tôn bà tử đỡ tay đứng lên, cười nói: “Hơn nữa, nếu làm cho phụ thân con biết, sẽ
lo lắng. Mỗi ngày công vụ trên triều đình liền đủ làm phụ thân con phiền lòng, chút chuyện nhỏ ở hậu trạch, cũng đừng làm cho phụ thân con thêm
phiền.”
“Vâng, mẫu thân, nhi tử đã biết.” Khương Viêm Châu đối Cố Vãn Tình cung kính gật đầu, lại nhìn Hậu Uyển Vân bên cạnh mình một
cái, lòng nghĩ: chính mình như thế nào liền thú về một kẻ không dễ bắt
nạt như vậy chứ!
“A, Viêm Châu, đúng rồi.” Cố Vãn Tình nhìn theo
vợ chồng bọn họ xuất môn, khi tới gần cửa đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Buổi trưa hôm nay Âm Âm nói nhớ phụ thân rồi, con trở về thì thăm con
bé một chút. Con ngày thường không ở nhà, cha và con gái hai người các
con vẫn nên thân cận nhiều hơn.”
“Vâng, nhi tử trở về sẽ đi thăm con bé.” Khương Viêm Châu nói.
Tiễn bước vợ chồng đó, tâm tình Cố Vãn Tình thư sướng, kêu Thúy Liên hầu hạ
cởi áo choàng bị đá dấu chân đó, Thúy Liên muốn đem áo choàng đem đi ra
ngoài, Cố Vãn Tình nói: “Không cần mang ra ngoài, liền treo trên cái
giá.”
Thúy Liên hiểu ý, đem áo choàng treo trên giá quần áo, đem
mặt có dấu chân đó để bên ngoài, đi qua nhìn là thấy có một dấu chân
thật bắt mắt.
Tôn bà tử hỏi: “Phu nhân, nha đầu Tích Xuân trong
phòng đại thiếu phu nhân đó, nay còn nhốt tại phòng củi, người xem muốn
xử trí nàng ta như thế nào?”
Lúc này Cố Vãn Tình mới nhớ đến, còn có Tích Xuân.
“Đi mang nàng ta tiến vào, ta hỏi nàng ta vài chuyện.” Cố Vãn Tình nói.
Tôn bà tử đi ra ngoài lĩnh người, một lát sau liền đi vào dắt theo một nha
hoàn ủ rũ. Tích Xuân vừa vào cửa liền quỳ xuống, nhìn một bộ dáng đần
độn sợ hãi rụt rè.
“Ngươi tên gì?”Cố Vãn Tình nói.
Tích Xuân run run nói: “Hồi phu nhân, nô tỳ tên là Tích Xuân.”
Cố Vãn Tình uống ngụm trà, chậm rì rì nói: “Ta nghe nói hôm nay ngươi cắt ngón tay, muốn giả tạo lạc hồng?”
Tích Xuân vội vàng dập đầu, nói: “Nô tỳ oan uổng, thỉnh phu nhân minh giám!
Nô tỳ là nhìn thấy trên quần áo mình có đầu sợi chỉ, muốn lấy dao cắt,
nhưng là tay nô tỳ vụng về, không cẩn thận cắt vào tay, trùng hợp ngay
lúc hỉ bà vào, nhìn thấy nô tỳ, liền hiểu lầm.”
Xem ra còn không có quá ngu dại. Cố Vãn Tình nhìn Tích Xuân thầm nghĩ.
“Phu nhân, ngài nhìn nên xử trí nha đầu kia như thế nào?” Tôn bà tử hỏi.
Tích Xuân phủ phục dưới đất, bộ dáng tựa hồ thập phần sợ hãi. Cố Vãn Tình
nhìn cái ót của Tích Xuân, Tích Xuân là nha hoàn hồi môn của Hậu Uyển
Vân, huống hồ nay chính mình đã phạt Hậu Uyển Vân rồi, nếu là phạt Tích
Xuân, khó tránh khỏi truyền ra thanh danh cay nghiệt.
Cố Vãn Tình đang suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy phía sau cổ Tích Xuân, từ áo trong lộ ra một vết bớt màu xanh.
Vết bớt này! Cả người Cố Vãn Tình chấn động: chẳng lẽ, chẳng lẽ là nàng!?