“Ngươi cư nhiên dám gạt ta!?” Hậu Uyển Vân trừng mắt nhìn Hậu Thụy
Phong, mắt mở tròn xoe: “Ta là muội muội ruột của ngươi, ngươi cư nhiên
dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy đối phó ta!”
Hậu Thụy Phong chán ghét nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: “Ta chỉ lừa vài
câu, ngươi liền chịu không nổi, nhưng Hồ thị là mẹ ruột của ngươi, ngươi chỉ vì bà ấy không chịu giúp theo ý của ngươi, một lời không hợp đã đem bà ấy đẩy xuống hồ chết đuối, thủ đoạn cực đoan tàn nhẫn, Hồ thị làm
sao phải chịu tội này? Chẳng lẽ chỉ cho ngươi hại chết người khác, người khác đều không thể tới mưu tính ngươi? Đây là đạo lý gì?”
Hậu Uyển Vân bị Hậu Thụy Phong nói mấy câu đáp trả lại, một hơi nghẹn
tại ngực. Rồi sau đó Hậu Thụy Phong nói với phụ thân An Quốc Công: “Cha, việc kế tiếp con muốn vạch trần, có liên quan tới mẫu thân cùng muội
muội, thỉnh cha nghe xong chớ quá mức kích động, vạn vạn bảo trụ thân
mình.”
An Quốc Công gật gật đầu với nhi tử. Trước kia Hậu Thụy Phong liền thả
tiếng gió với An Quốc Công, nói là cái chết của mẫu thân cùng muội muội
đều có liên quan tới Hậu Uyển Vân, lúc ấy An Quốc Công vừa mới lặn lội
đường xa hồi kinh, Hậu Thụy Phong sợ phụ thân trong lúc nhất thời không
tiếp thụ được, cũng chỉ nhợt nhạt điểm vài câu, làm cho trong lòng An
Quốc Công đều biết, có cái chuẩn bị. Nhưng nội tình cụ thể, Hậu Thụy
Phong còn chưa kịp nói cho phụ thân.
Sự tình liên quan tới thê nữ (vợ và con gái) của An Quốc Công, liền ngay cả Thái Hậu cũng phá lệ coi trọng. Chỉ thấy Hậu Thụy Phong từ bên hông
lấy ra một cái ống trúc, mấy bức thư tín.
Hậu Thụy Phong nói: “Trước đó vài ngày, trước khi con rời kinh thành đi
Nam Cương, từng đi tới trước mộ mẫu thân cùng muội muội tế điện. Lúc ấy
gặp một vị cố nhân, nhắc nhở con một sự kiện. Con phát hiện trước mộ của mẫu thân không có một ngọn cỏ, cho nên lấy bùn đất, mang đi Nam Cương,
thỉnh vu y rất nổi danh nhìn xem bùn đất này có vấn đề hay không. Vu y
đó nói bùn đất chứa độc tố cho nên không có một ngọn cỏ. Căn cứ vào vị
cố nhân kia nói, cùng với suy đoán của con, bùn đất chứa chất độc này là từ trong thi thể của mẫu thân. Nói cách khác, mẫu thân không phải là
chết bệnh, mà là trúng độc bỏ mình.”
Sắc mặt An Quốc Công dần dần biến một mảnh trắng bệch, ông ấy lắc đầu,
nói: “Phong nhi, nhưng trước khi mẫu thân con qua đời, cha đi mọi nơi
cầu danh y, đều nói là bị bệnh. Nếu là trúng độc, sao nhiều đại phu như
vậy đều nhìn không ra?”
Hậu Thụy Phong quay đầu, nhìn Hậu Uyển Vân trên đất. Mặt Hậu Uyển Vân
cũng dần dần biến sắc tro tàn. Nàng ta biết một khi chuyện mẹ cả cùng
đích tỷ bị bại lộ, An Quốc Công – núi lớn nhất để nàng ta dựa vào liền biến thành người đầu tiên muốn giết nàng ta.
“Cái này phải hỏi Hậu Uyển Vân băng tuyết thông minh của chúng ta. Thật
không hổ là đệ nhất tài nữ Thiên triều! Không riêng ngâm thơ làm phú,
thậm chí đối với dược lý học cũng nghiên cứu thâm hậu.” Hậu Thụy Phong
ngồi xổm xuống, một bàn tay giống cái kìm siết chặt cằm Hậu Uyển Vân,
nếu ánh mắt có thể giết người, Hậu Uyển Vân đã sớm vạn tên xuyên tim.
“Ta từng đi hỏi đệ nhất thần y Hoắc Hi Thần Hoắc đại phu, đại khái nói
một chút dược vật, ẩm thực năm đó mẫu thân đã dùng. Hoắc đại phu nói cho ta biết, mẫu thân hàng năm đem quất ăn cùng với cua gạch, hai loại
nguyên liệu này ăn cùng một lúc sẽ ở trong cơ thể biến thành một loại
độc tố. Quanh năm suốt tháng, loại độc tố này sẽ tích lũy ở trong cơ
thể, chậm rãi làm cho người ta sinh bệnh, cuối cùng sẽ chết. Mà bệnh
trạng của mẫu thân cùng bệnh trạng mà Hoắc đại phu đã miêu tả giống nhau như đúc!” Hậu Thụy Phong gắt gao nhìn chằm chằm Hậu Uyển Vân : “Mà cây
quất này cùng cua gạch, đều là muội muội tốt của ta cố ý gieo trồng nuôi dưỡng, mỗi ngày trình cho mẫu thân ăn…”
Ánh mắt Hậu Uyển Vân, từ phẫn nộ, đến khiếp sợ, rồi sau đó trở nên tuyệt vọng. Hậu Thụy Phong cái gì đều đã biết, nàng ta căn bản là không có
cãi lại được. Chuyện cho tới bây giờ, cho dù nàng ta nói dối rằng chính
mình không biết chuyện ăn quất chung với cua gạch sẽ chết người, cũng
không có người nào tin tưởng nàng ta. Một người ngay cả mẹ ruột chính
mình đều có thể hại chết, còn có chuyện gì làm không được?
“Còn cái chết của muội muội Uyển Tâm…” Đáy mắt Hậu Thụy Phong nổi lên
đau thương : “Xảo Hạnh – nha hoàn bên người của ngươi – tố giác ngươi,
nói ngươi hạ độc hại Uyển Tâm đang bệnh nặng mà chết… Xảo Hạnh năm đó ở
lâu có tâm nhãn, để lại một ít độc dược giấu ở nhà nàng ta, nay độc dược đó đang ở trên tay ta. Nhân chứng vật chứng đều có cả, ngươi còn có gì
để nói?”
Hậu Uyển Vân lăng lăng nhìn Hậu Thụy Phong, lại nhìn nhìn vẻ mặt xanh
mét của An Quốc Công. An Quốc Công đã bị hai tin dữ này làm khiếp sợ nói không ra lời.
Xem ra vô luận là Hậu gia hay là Khương gia, đều cũng có chuẩn bị mà
đến, bọn họ đã điều tra xong hết thảy, chỉ chờ chính mình nhận tội.
“Các ngươi quá ti bỉ! Vô sỉ!” Trong mắt Hậu Uyển Vân di động trào phúng : “Các ngươi nhiều người như vậy, đều đến khi dễ ta – một thiếu nữ! Các
ngươi thật không biết liêm sỉ! Lũ cổ nhân các ngươi còn có thể điều tra
ra nhiều chuyện như vậy! Hừ! Đúng vậy, mấy chuyện ngươi nói đều là ta
làm! Nhưng ta cũng bị bất đắc dĩ, ai bảo các nàng chắn đường của ta! Hồ
thị bất quá sinh cho ta cái túi da, có gì đặc biệt hơn người, bà ta
chẳng những không giúp ta lót đường, còn muốn tố cáo ta, ta trừ bỏ bà ta có cái gì không đúng? Phu nhân Hậu gia ở mặt ngoài yêu thương ta, nhưng trong lòng yêu thương chỉ có nữ nhi ruột của bà ta! Hậu Uyển Tâm tiện
nhân đó, ngu muội không biết, không đúng tý nào, bất quá chính là ỷ vào
thân phận con vợ cả, liền khắp nơi áp ta một đầu, ta dựa vào cái gì phải ở dưới nàng ta? Ta muốn xuất đầu, cũng chỉ có thể bò lên phía trên!
Người chắn đường ta, đều đáng chết!”
Hậu Uyển Vân càng nói càng kích động, ánh mắt trở nên điên cuồng, nàng
ta quét mắt mọi người một cái, lớn tiếng nói: “Các ngươi đừng theo ta
giả mù sa mưa, các ngươi ở đây người nào là sạch sẽ? Các ngươi vốn không có hại người sao? Trên tay các ngươi sẽ không dính máu sao? Các ngươi
có tư cách gì mà nói ta?”
Nếu không có nghe Hậu Uyển Vân chính mồm thừa nhận, ai có thể nghĩ người thiếu nữ mặt thoạt nhìn thuần lương vô hại này, thế nhưng sẽ có một
loại tâm địa rắn rết như vậy? Thái Hậu cùng hoàng đế đều khóa chặt mày, ở bên trong hậu cung, tay ai cũng đều không sạch sẽ, nhưng là hậu cung
đấu đá, nàng không hại người, liền có người muốn hại nàng, không riêng
gì vì quyền thế, càng là vì tự bảo vệ mình. Nhưng chuyện giết mẹ ruột,
mẹ cả, đích tỷ tỷ ruột, căn bản không cùng một đẳng cấp với đấu đá nội
cung. Phi tần ở hậu cung đấu lên tới trình độ tâm ngoan, tại trước mặt
Hậu Uyển Vân, căn bản là không đáng nhắc tới!
An Quốc Công cũng nghe không nổi nữa, ông tiến lên hung hăng tát vào mặt Hậu Uyển Vân một cái, làm nàng ta lăn vài vòng trên mặt đất. An Quốc
Công tức giận lồng ngực nhấp nhô, muốn mắng đều mắng không ra nổi, chỉ
có thể thở hổn hển lẩm bẩm nói: “Súc sinh! Ta như thế nào dưỡng ra một
súc sinh như ngươi!”
Hậu Thụy Phong sợ phụ thân tức giận phát bệnh, nhanh chóng đi lên đỡ phụ thân, vuốt ngực cho ông, khuyên giải an ủi nói: “Cha, thân mình quan
trọng hơn, chớ để cho súc sinh này chọc tức thân mình.”
Lúc này Khương Hằng xử lý xong sự tình trong triều, cũng chạy lại đây.
Khi Khương Hằng tiến vào phòng gian thẩm vấn, chứng kiến một màn An Quốc Công tát Hậu Uyển Vân. Khương Hằng nhìn thấy An Quốc Công tức giận
không nhẹ, nhanh chóng đi lên cùng Hậu Thụy Phong trấn an An Quốc Công.
An Quốc Công nhìn lên thấy Khương Hằng, cầm ống tay áo Khương Hằng, khóc không thành tiếng, che mặt nói: “Hầu mỗ ta không biết cách dạy nữ nhi,
dưỡng ra một đứa lang tâm cẩu phế như vậy, tai họa Khương gia! Ta thẹn
với Khương gia!”
Khương Hằng tới nửa chừng, hắn chỉ biết chuyện Hậu Uyển Vân gây ra ở
Khương gia, cũng không biết chuyện Hậu gia. Chợt thấy An Quốc Công khóc
bi thống như thế, trong lúc nhất thời liền ngay cả Khương thái phó cũng
có chút không biết làm sao, không biết an ủi ông ấy như thế nào. Hậu
Thụy Phong thấy Khương Hằng không biết vì sao, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ
nhàng nói câu: “Khương thái phó, mẫu thân ta, muội muội cùng với mẹ đẻ
Hậu Uyển Vân, đều là bị Hậu Uyển Vân hại chết…”
Mày Khương Hằng gắt gao nhăn lại, hắn lập tức liền hiểu được vì sao An
Quốc Công đường đường là một nam nhi trong quân, lại khóc thành thế này. Việc này mặc kệ đặt ở trên người nào, ai cũng đều không chịu nổi.
Mà lúc này nửa khuôn mặt Hậu Uyển Vân bị sưng lên, nàng ta cười như trước, có vẻ mặt đáng ghét đến cực điểm.
“Được lắm, người cản đường của ngươi, đều đáng chết phải không?” Cố Vãn
Tình nhìn Hậu Uyển Vân, nhẹ nhàng nói: “Cho nên ngươi liền trước tiên bố cục, đem người của ngươi an bài vào Khương gia. Đợi cho ngày đầu tiên
ta gả đến Khương gia, liền đem tuyệt tử canh mang đến trước mặt ta, để
cho ta vô sinh, miễn cho tương lai vì nhi tử của ta, giựt dây Vương gia
để cho con ta tập tước, như vậy ngươi liền vồ hụt địa vị Bình Thân vương phi, có phải hay không?”
Khương Hằng nghe vậy, đồng tử mạnh mẽ co rút lại một chút, quay đầu nhìn chằm chằm Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân hung hăng trừng mắt Cố Vãn Tình, nói: “Ngươi đều đã biết,
nhất định là nhân chứng vật chứng đều tra đầy đủ hết, ta cũng không cần
chối đẩy gì. Ngươi nói đúng, ta là nghĩ như vậy, trước khi ngươi gả vào
Khương gia, ta liền an bài xong cơ sở ngầm, chuẩn bị xong tuyệt tử canh, ta chính là làm cho ngươi vô sinh! Như vậy sau này toàn bộ Khương gia
liền đều là của ta! Khương gia à, đường đường là danh môn vọng tộc, trăm năm thế gia a, liền đều là của ta! Ha ha ha ha!”
Hậu Uyển Vân đột nhiên cười ha ha, cười điên điên khùng khùng.
Thái Hậu thấy nàng ta cười thì bỡ ngỡ, chỉ vào Hậu Uyển Vân nói: “Ngươi, đồ nghiệp chướng này! Chẳng những hại chết tỷ tỷ, còn lợi dụng cái chết của tỷ tỷ ngươi diễn trò, giành được tín nhiệm cùng sủng ái của ai gia, lợi dụng ai gia ban hôn cho ngươi! Gả đi chẳng những không biết hối
cải, cư nhiên càng làm trầm trọng thêm, mưu hại mẹ chồng, tiểu thiếp,
con nối dòng, hành vi của ngươi, quả thực nhân thần cộng phẫn, thiên lý
khó dung!”
An Quốc Công nhìn Hậu Uyển Vân cười càn rỡ, khó thở công tâm, nhảy dựng
lên chạy qua, một đôi bàn tay to như cái kìm gắt gao bóp chặt cổ Hậu
Uyển Vân, trong miệng mắng: “Ta bóp chết ngươi, đồ súc sinh! Bóp chết
ngươi!”
Hậu Uyển Vân bị An Quốc Công chế trụ không thể giãy dụa, chỉ cảm thấy
yết hầu bị gắt gao khóa trụ, không thể hít được một ngụm không khí nào.
Không khỏi hai mắt đăm đăm, trợn trắng mắt, thân mình run rẩy.
Dù sao ở trước mặt thánh thượng, An Quốc Công làm việc lỗ mãng rất là
không ổn. Vì thế Hậu Thụy Phong vội vàng đi qua kéo An Quốc Công ra,
khuyên giải nói: “Phụ thân chớ xúc động, con biết trong lòng ngài hận
không thể giết chết ả, con làm sao không như vậy chứ! Thỉnh phụ thân an
tâm một chút chớ nóng nảy, thánh thượng cùng Thái Hậu chắc chắn cho
chúng ta một cái công đạo!”
An Quốc Công hít sâu một hơi, chế trụ lửa giận trong lòng. Tóm lại Hậu
Uyển Vân lần này dù sao cũng sẽ chết, tuyệt đối trốn không thoát.
Tiểu thái giám thông minh bước lên phía trước, đè Hậu Uyển Vân lại, hắt
bồn nước lạnh trên đầu nàng ta. Vào đông nhà tù vốn là âm lãnh ẩm ướt,
bị hắt một chậu nước lạnh này, triệt để làm xiêm y hơi ẩm ướt của Hậu
Uyển Vân hắt thành ẩm ướt toàn bộ.
Hậu Uyển Vân bị nước lạnh kích thích, tỉnh táo lại một chút, ho khan vài tiếng, rồi sau đó trừng mắt Cố Vãn Tình, thân mình té phịch trên mặt
đất, mắng to nói: “Đều là tiện nhân nhà ngươi, phá hư chuyện tốt của ta! Nếu không phải ngươi từ giữa làm khó dễ, ta làm sao có thể rơi xuống
tình thế này!”
Cố Vãn Tình chán nản, sao ở trong miệng Hậu Uyển Vân, đều thành trách
nhiệm của mình? Rõ ràng chính là ả ta gieo gió gặt bảo cơ mà! Lười cùng ả tốn nhiều võ mồm, Cố Vãn Tình xoay người, nói với Thái Hậu Hoàng
Thượng: “Khởi bẩm Thái Hậu, khởi bẩm Hoàng Thượng, việc này sự tình rất
quan trọng, còn thỉnh Thái Hậu Hoàng Thượng định đoạt.”
“Này…” Hoàng đế nan giải, đem ánh mắt nhìn về phía Thái Hậu. Theo lý mà
nói dựa theo những tội trạng của Hậu Uyển Vân, tự nhiên là không hề
ngoài ý muốn sẽ bị cực hình tại chỗ. Nhưng Hậu Uyển Vân chẳng những là
đệ nhất tài nữ Thiên triều danh khắp thiên hạ, đệ nhất hiếu nữ Thiên
triều, lại được hoàng đế khâm ban cho “nhàn đức hiếu nữ”, còn được bảng
hiệu ngự bút thân thư. Nay nếu truyền ra hành vi phạm tội của nàng ta,
thì thiên gia còn mặt mũi gì nữa?
Cho nên việc này từ đầu tới đuôi đều là bí mật thẩm vấn, không thể bại
lộ. Cho dù là muốn xử tử Hậu Uyển Vân, cũng phải bí mật tiến hành, rồi
sau đó tuyên bố với bên ngoài nàng ta chết bất đắc kỳ tử.
Hoàng đế băn khoăn, người tự nhiên ở đây đều rất rõ ràng. Tuy rằng không thể quang minh chính đại đem nàng ta trị tội xử tử, nhưng là bí mật xử
quyết một người, vẫn là thực dễ dàng, nhất là Hậu Uyển Vân phạm vào
nhiều tội làm người tức giận.
“Y theo luật lệ Thiên triều, nên đem Hậu Uyển Vân lăng trì tại chỗ.”
Thái Hậu nói, lại dừng một chút, bổ sung nói: “Chính là việc này quan hệ trọng đại, không nên công khai chấp hành, liền bí mật chấp hành đi, sau khi nghiền xương thành tro, không cho táng nhập phần mộ tổ tiên. Sau đó tuyên bố với bên ngoài Khương Hậu thị chết bất đắc kỳ tử.”
Vừa nghe sẽ xử tử lăng trì, quả thực làm lòng người vui mừng! Hai nhà
Khương Hậu đối với Hậu Uyển Vân hận ý đều sâu đậm, hận không thể đem
nàng ta thiên đao vạn quả mới tốt, Thái Hậu xử quyết làm cho người của
hai nhà cảm thấy thỏa đáng vừa lòng.
Hậu Uyển Vân nghe thấy Thái Hậu tuyên án xong, ngẩng mặt nhìn chằm chằm
Thái Hậu, lại nhìn nhìn hoàng đế, nói: “Thái Hậu, Hoàng Thượng, các
ngươi không thể giết ta. Các ngươi nếu giết ta, giang sơn xã tắc Thiên
triều, liền nguy tại sớm tối.”
“Ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ cái gì?” Thái Hậu nhìn Hậu Uyển Vân, nữ nhân này chớ không phải là nghe thấy tuyên án xong, bị dọa điên rồi chứ? Như thế nào lại nói mấy lời điên khùng?
Hậu Uyển Vân hừ một tiếng, nói: “Quan Đông bùng nổ dịch bệnh, đã chết
gần ba chục ngàn dân chúng. Lần này dịch bệnh thế tới rào rạt, chết
người rất nhiều, nếu không khống chế, chỉ sợ sẽ chết vô số, thậm chí
dịch lan ra cả nước. Triều ta vừa mới chấm dứt chiến tranh, quốc lực hao tổn nghiêm trọng, Nam Cương Tây Bắc như hổ rình mồi, nếu là cả nước lan tràn dịch bệnh… Khi đó quân đội nhiễm bệnh, sức chiến đấu giảm xuống,
Quan Đông lại là nơi thu hoạch lương thực trọng yếu, bị qua dịch bệnh
này, lương thực nhất định sẽ khan hiếm. Đến lúc đó loạn trong giặc
ngoài, chỉ sợ sẽ trải qua một phen đại kiếp nạn.”
Thời gian trước Quan Đông quả thật bạo phát dịch bệnh, mới đầu không có
người coi trọng dịch bệnh này, nhưng đến sau đó phát hiện, dịch bệnh này dẫn đến chết người cực cao, một khi nhiễm bệnh, sẽ rất khó sống sót,
hơn nữa khả năng lây bệnh rất lớn, ngắn ngủi mấy tháng khiến cho rất
nhiều người chết. Lúc này mới khiến cho triều đình coi trọng. Nhưng chờ
triều đình biết được việc này, dịch bệnh đã lan ra khắp Quan Đông, cơ hồ là càng không thể vãn hồi. Danh y các nơi đều cố gắng tìm được biện
pháp trị liệu, nhưng hiệu quả rất nhỏ, bệnh nhân vẫn chết rất nhiều.
Chư vị ở đây đều đổi lại hấp một ngụm lãnh khí, trừ bỏ Cố Vãn Tình, mỗi
người đều giật mình nhìn Hậu Uyển Vân. Không nghĩ tới nàng ta – một nữ
tử khuê phòng thế nhưng có thể nói ra một phen như vậy, điều lệ rõ ràng, một kim thấy máu, kiến thức này cũng không phải một nữ tử khuê phòng
không ra khỏi nhà có khả năng có.
Cố Vãn Tình biết thân phận là người xuyên qua của Hậu Uyển Vân, từ gian
phòng của nàng ta suy đoán tri thức y học của nàng ta vượt xa bất kỳ
người nào ở thời đại này, càng không phải là kiến thức của nữ tử khuê
các đơn giản. Cố Vãn Tình ở trong lòng cười lạnh, trách không được Hậu
Uyển Vân nhận tội sảng khoái như vậy, ngay cả nói dối đều lười nói, thì
ra nàng ta để lại hậu chiêu ở trong này, quả nhiên là không có sợ hãi.
Hoàng đế vừa nghe nàng ta nói như vậy, biết nàng ta không phải đang hồ
ngôn loạn ngữ, lại nghĩ đến biện pháp ăn chung trái quất với cua gạch mà Hậu Uyển Vân biết còn những người khác không biết, nghĩ nàng ta thật sự có tài ở phương diện y học, liền truy vấn nói: “Ngươi có biện pháp đối
phó dịch bệnh này hay không?”
Hậu Uyển Vân gật đầu, nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, ta quả thật là có biện pháp có thể chữa trị chứng bệnh đó. Chỉ cầu Hoàng Thượng tha ta một
mạng, ban cho ta kim bài miễn tử, bảo đảm ta tuổi già áo cơm không lo.”