Từ ngày ấy bị Hậu Uyển Vân ép buộc sao chép kinh thư, vài di nương trở về liền đồng loạt bị bệnh.
Họa di nương vừa xong sinh thân mình vốn suy yếu, vẫn còn ngay trong
tháng, nay bệnh càng ngày càng trầm trọng, sốt cao cả ngày, sốt mơ mơ hồ hồ, kêu đại phu viết phương thuốc, dùng dược liệu tốt nhất, chén thuốc
như nước chảy đưa tới trong phòng Họa di nương. Tôn thiếu gia Khương
Huyền An thân mình cũng yếu ớt, ba ngày hai ngày bệnh, vốn rất ép buộc,
nay Họa di nương lại bệnh, Khương Viêm Châu buồn phiền cả ngày không
thấy sắc mặt tốt.
Không riêng gì Họa di nương, Cầm di nương hoài thai cũng bệnh nặng dậy
không nổi. Cầm di nương ngày đó trở về cũng phát sốt, đại phu đến xem,
cũng chỉ viết phương thuốc hạ sốt xua hàn, vì nàng hoài thai sắp lâm
bồn, cũng không dám ăn bậy mấy thuốc khác, chỉ có thể trông cậy vào
chính nàng vượt qua. Nhưng đã ba ngày trôi qua, Cầm di nương không chỉ
có không khỏe hơn chút nào, ngược lại cả ngày lâm vào trạng thái mê man, mơ mơ màng màng không thấy tỉnh.
Bình Nhi nha hoàn của Cầm di nương cả ngày sầu mi khổ kiểm (mặt mày rầu
rĩ), lúc nào cũng thủ bên cạnh Cầm di nương. Bình Nhi phát hiện, mấy
ngày đầu Cầm di nương bị bệnh, thai nhi trong bụng nàng còn cử động,
nhưng hai ngày nay, bụng cũng không thấy động tĩnh. Bình Nhi thường
xuyên lấy tay đặt ở trên bụng Cầm di nương vài canh giờ, đều không cảm
giác động tĩnh của thai nhi.
Chuyện này làm Bình Nhi sợ hãi, vội vàng chạy tới nói cho đại phu nhân.
Nay Cố Vãn Tình thân mình cũng không có khỏe, còn suy yếu, nghe Bình Nhi nói xong, vội vàng phái người đi Hoắc gia thỉnh Hoắc Hi Thần lại đây.
Sự tình liên quan tới con nối dòng của Khương gia, làm không tốt chính
là một xác hai mạng.
Từ lúc Hoắc Hi Thần chạy ra từ biển lửa, trở về Hoắc gia, Hoắc lão gia
cùng phu nhân ôm nhi tử tìm được đường sống trong chỗ chết khóc ruột gan đứt từng khúc, Hoắc phu nhân lại đem chuyện nhi tử bảo bối khắc giờ Tý
ghi nhớ cẩn thận, sợ một cái trong nháy mắt, sẽ không thấy bóng dáng của Hoắc Hi Thần. Nay Cố Vãn Tình bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đi thỉnh Hoắc Hi Thần ra tay. Bất quá trên mặt mũi luôn phải làm, phái người đi qua
nói là thỉnh thiếu gia Hoắc gia chẩn bệnh cho Nhàn Nhã công chúa, Hoắc
phu nhân cũng khó mà nói cái gì. Dù sao Cố Vãn Tình nay chẳng những là
Bình Thân vương phi, lại Nhàn Nhã công chúa, là người tâm phúc trước mặt Thái Hậu, khắp thiên hạ đều biết Nhàn Nhã công chúa là vì cứu Chiêu Hòa công chúa mới bị thương, chính mình cũng không thể giữ nhi tử ở nhà
được.
Trong lòng Hoắc Hi Thần vốn nhớ thương phòng thí nghiệm y học trong
không gian, đã sớm muốn tranh thủ thời gian đi Khương phủ tìm Cố Vãn
Tình vào không gian, nề hà mẫu thân quản hắn quá chặt, không cho hắn ra
phủ. Nay Khương phủ phái người đến thỉnh, Hoắc Hi Thần vội vàng thu thập này nọ đi Khương phủ.
Hoắc Hi Thần đang kích động vào viện của Cố Vãn Tình, nay hắn cùng với
Cố Vãn Tình rất thân thiết, sau khi hành lễ, thành thạo bắt mạch cho Cố
Vãn Tình, nói: “Thân mình Vương phi khôi phục tốt lắm, lại điều dưỡng
vài ngày có thể bình phục.”
Cố Vãn Tình thở dài, khuôn mặt đầy u sầu, nói: “Thân mình ta thì không
lo, thân thể ta bình thường rất khoẻ mạnh, một chút vết thương nhỏ không tính cái gì.”
Hoắc Hi Thần nghe vậy, có chút chột dạ gục đầu xuống, về chuyện Cố Vãn
Tình bị thương thân mình chỉ sợ không thể sinh dục, mọi người đều gạt
nàng, nay nàng còn hồn nhiên không biết đâu.
Trong đầu Cố Vãn Tình đều là chuyện Cầm di nương, cũng không chú ý sắc
mặt Hoắc Hi Thần, tiếp tục nói: “Nay ta mời cậu đến, là muốn cậu bắt
mạch cho di nương của đại phòng.” Vì thế Cố Vãn Tình đem chuyện ngày ấy
Hậu Uyển Vân sửa trị vài di nương đơn giản nói cho Hoắc Hi Thần nghe,
lại nói: “Ta là sợ đứa nhỏ đó gặp chuyện không may, ai, cậu nói nàng
mang thai rất lớn, còn phải gặp tội đó, ta thấy rất lo lắng.”
Hoắc Hi Thần vừa nghe, quả thực hận nghiến răng, Hậu Uyển Vân độc phụ đó thế nhưng ngoan độc như vậy, vừa nghe thấy tin mẹ chồng chết, ngay cả
thi cốt đều không có đâu, tang lễ cũng chưa làm, mà bắt đầu động thủ!
Hoắc Hi Thần nói: “Vương phi yên tâm, ta tất nhiên sẽ hết sức.” Dứt lời, vái chào Cố Vãn Tình, được nha hoàn dẫn đi tới viện của Cầm di nương.
Thời điểm Hoắc Hi Thần đến, Khương Viêm Châu vừa lúc ở trong phòng Cầm di nương.
Hoắc Hi Thần vào phòng, đối với Khương Viêm Châu vốn không có sắc mặt
hoà nhã. Lần trước chuyện Họa di nương khó sinh, khiến cho Hoắc Hi Thần
thực chướng mắt đại công tử Khương gia ngay cả thê tử của mình đều thu
thập không được này.
Khương Viêm Châu vừa thấy Hoắc Hi Thần đến đây, nhanh chóng đứng dậy
nói: “Hoắc huynh như thế nào đến đây?” Lập tức nghĩ đến, nhất định là
mẫu thân thỉnh Hoắc Hi Thần vội tới xem bệnh cho Cầm di nương, nhất thời cảm thấy chính mình nói lỡ lời.
Hoắc Hi Thần không cho Khương Viêm Châu sắc mặt hòa nhã, hừ một tiếng
xem như trả lời, nhìn cũng không nhìn Khương Viêm Châu, đi đến trước
giường nhìn về phía Cầm di nương.
Cầm di nương nhắm mắt lại, sắc mặt đỏ lên, trên trán đầy mồ hôi, tóc bị
dính mồ hôi, dán lên da đầu, cả người có vẻ chật vật cực kỳ. Trên người
nàng bọc chăn bông bằng gấm thật dày, bụng nhô cao, như là sườn núi.
Hoắc Hi Thần vừa nhìn thấy Cầm di nương, sắc mặt liền âm trầm xuống. Hắn ngồi ở bên giường, kêu Cầm di nương hai tiếng. Cầm di nương gắt gao
nhắm mắt lại, cũng không trả lời. Rồi sau đó Hoắc Hi Thần đặt một tay
lên mạch của Cầm di nương, tay kia thì nhẹ nhàng đặt ở trên bụng nhô cao của Cầm di nương, sắc mặt lại trầm vài phần.
“Hoắc đại phu, nàng tình huống như thế nào?” Khương Viêm Châu lo lắng xoa xoa tay, sắc mặt khẩn trương nhìn Hoắc Hi Thần.
“Rất tệ.” Hoắc Hi Thần khép hờ mắt, tay đặt tại mạch tượng, ngắn gọn minh bạch trả lời.
“Vậy, vậy có biện pháp cứu mẹ con nàng không?” Khương Viêm Châu gấp đến sắp khóc.
Hoắc Hi Thần hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Sản phụ vốn là thể nhược, nếu cẩn thận điều dưỡng, tự nhiên mẹ con sẽ bình an. Nhưng ai biết thê tử
ngươi giày vò như vậy, nay sản phụ thân mình thụ hàn, chứng khí hư thể
nhược, lại tâm hoả tích tụ, bệnh rất trầm trọng. Muốn bảo trụ mẹ con
nàng bình an, rất là khó! Hừ, ta liền chưa thấy qua hậu viện như đại
phòng của ngươi, hại một di nương thiếu chút nữa một xác hai mạng không
nói, nay lại muốn sắp hại chết một người nữa!”
Khương Viêm Châu bị Hoắc Hi Thần nói trên mặt một trận trắng một trận
đỏ, hắn làm sao biết được Hậu Uyển Vân là người ác độc như vậy! Lần
trước Họa di nương gặp chuyện không may, Khương Viêm Châu đối với Hậu
Uyển Vân liền chán ghét đến đỉnh điểm, nếu không ngại nàng ta là vợ cả
chính thất, hắn ngay cả phòng nàng ta cũng không muốn đến. Ai biết lần
này nàng ta lại thừa dịp mẫu thân gặp chuyện không may, Khương gia không người, đem Cầm di nương hại thành bộ dạng này, Khương Viêm Châu quả
thực muốn giết chết nàng ta!
“Hoắc đại phu, cầu huynh cứu mẹ con các nàng! Cho dù là xem ở mặt mũi
của mẫu thân ta, cũng xin huynh nhất định cứu sống các nàng!” Khương
Viêm Châu cầm góc áo của Hoắc Hi Thần, gần như cầu xin.
Hoắc Hi Thần thở dài, lắc đầu, nói: “Lấy thực lực của ta, chỉ có thể bảo trụ người lớn. Còn thai nhi trong bụng nàng, giống như thai chết trong
bụng rồi, sợ là thần tiên cũng khó cứu. Ba ngày, nhiều nhất ba ngày, nếu như nàng còn không thể tự sinh hạ, phải cho nàng dùng dược trợ sản. Nếu không thai chết ở trong bụng thời gian dài quá, cũng sẽ làm sản phụ gặp chuyện không may.”
Vừa nghe bốn chữ ‘thai chết trong bụng’, ánh mắt Khương Viêm Châu đăm
đăm, lăng lăng quay đầu nhìn chằm chằm Cầm di nương. Rồi sau đó nhào vào bên giường, ô ô khóc lên. Tốt xấu hắn đường đường nam tử hán, thế nhưng ngay cả người phụ nữ và con của mình đều không bảo vệ được, vẫn là liên tiếp hai lần! Lần trước may mắn có người ra tay cứu giúp, mới cứu được
Họa di nương cùng đứa bé, nhưng lần này, Cầm di nương cùng đứa bé cũng
đều không bảo đảm. Điều này làm cho hắn như thế nào không đau lòng, như
thế nào không tự trách?
Hoắc Hi Thần nhìn Khương Viêm Châu khóc, lạnh lùng lắc lắc tay áo, nói:
“Hừ, ta nếu là ngươi, cưới cái loại độc phụ này, ta đã sớm hưu ả! Loại
độc phụ giết hại thị thiếp, tàn sát con nối dòng, độc hại mẹ chồng này,
có thể lưu tính mạng ả đã là nhân từ.”
“Huynh nói cái gì? Độc hại mẹ chồng?” Khương Viêm Châu không thể tin
ngẩng đầu nhìn Hoắc Hi Thần, nói: “Huynh mới vừa nói độc hại mẹ chồng?
Chẳng lẽ Hậu thị đối với mẫu thân…?”
Hoắc Hi Thần hừ một tiếng, nói: “Chẳng lẽ ngươi cái gì cũng không biết?
Ngươi có biết trước khi Vương phi còn chưa có vào cửa, thê tử hiền lành
của ngươi liền an bài thị nữ bên người của mình trà trộn vào Khương phủ, từ ngày đầu tiên Vương phi gả vào, đã đem tuyệt tử canh đưa cho Vương
phi uống hay không? Nay thị nữ Lăng Giác đó đã bị bắt, nhốt tại địa
lao.” Hoắc Hi Thần xem Khương Viêm Châu không vừa mắt, cố ý không có nói cho hắn kỳ thực Vương phi đã sớm biết, không uống tuyệt tử canh đó.
Khương Viêm Châu nghe thấy tin tức này, như gặp sét đánh, sững sờ đương trường.
Đã nhiều ngày Khương Viêm Châu vẫn vì chuyện vài di nương cùng đứa nhỏ
mà phát sầu, Cố Vãn Tình tính chờ sự tình bình ổn lại rồi mới nói cho
Khương Viêm Châu chuyện Hậu Uyển Vân làm ở Khương gia, mắc công hiện tại lại tăng thêm phiền não cho hắn.
Nay Khương Viêm Châu đột nhiên biết việc này, trong lòng hắn nhanh chóng chuyển động: thân thể mẫu thân luôn luôn cường tráng, nhưng mẫu thân gả vào hồi lâu vẫn không có tin tức, thì ra là Hậu Uyển Vân từ giữa làm
khó dễ, hạ độc thủ!
Lại nghĩ tiếp, thị nữ này vẫn là lúc Hậu Uyển Vân vừa được chỉ chỉ hôn
còn chưa qua cửa đã bị phái vào ẩn núp, Khương Viêm Châu liền cảm thấy
khắp cả người phát lạnh: đây là người phụ nữ quá đáng sợ! Phàm là ai cản đường ả, ả đều ra tay giết độc ác như vậy, quả thực rất tàn nhẫn!
Quay đầu nhìn nhìn Cầm di nương hôn mê bất tỉnh, còn nghĩ tới kế mẫu
luôn luôn đối với chính mình yêu thương có thêm, không hề có tư tâm vì
chính mình tính toán, Khương Viêm Châu chỉ cảm thấy trong lòng một trận
lửa đốt, thiêu đốt hắn quả thực sắp mất đi lý trí.
Khương Viêm Châu nắm chặt bàn tay, trong mắt đầy phẫn nộ, hắn mân môi, lập tức chạy ra khỏi phòng ở.
Lúc này trong lòng hắn chỉ có một ý niệm trong đầu: muốn đồ độc phụ kia nợ máu phải trả bằng máu!
Hoắc Hi Thần nhìn bóng dáng Khương Viêm Châu, cũng không đi ngăn đón
hắn, tóm lại Hậu Uyển Vân là châu chấu sau thu, nhảy nhót không được mấy ngày, nhiều nhất cho tới khi đại ca Hậu Thụy Phong của ả hồi triều,
cuộc sống của ả cũng tới ngày kết thúc. Nay chỉ cần Hậu Uyển Vân lưu lại một hơi là đủ rồi, ả kiêu ngạo nhiều năm như vậy, đắc ý nhiều năm như
vậy, hại người nhiều như vậy, nay là thời điểm làm cho ả biết cái gì tên là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải không báo, mà là thời điểm chưa tới.
Huống hồ cho dù Khương Viêm Châu thật sự đem Hậu Uyển Vân đánh chết, kỳ
thực cũng liền đánh chết. Lấy bối cảnh của Khương gia, hơn nữa có Thái
Hậu làm chỗ dựa, chỉ cần ở trước mặt An Quốc Công trình lên bằng chứng
chính xác mấy chuyện Hậu Uyển Vân làm, An Quốc Công chỉ biết nét mặt già nua xấu hổ đỏ bừng, tự trách mình giáo nữ không ra gì, lại làm sao có
thể truy cứu trách nhiệm Khương gia.
Hoắc Hi Thần biết Cố Vãn Tình sở dĩ lưu Hậu Uyển Vân lại, đơn giản là vì mặt mũi Hậu gia mà thôi. Đánh chết Hậu Uyển Vân, sự tình nháo lớn, khó
tránh khỏi sẽ làm người ta biết An Quốc Công dưỡng ra một nữ nhi tâm địa rắn rết, rất bất lợi thanh danh Hậu gia. Dù sao linh hồn của Cố Vãn
Tình vẫn là nữ nhi của An Quốc Công, trong lòng nàng là sẽ thay Hậu gia
tính toán.
Bất quá Hoắc Hi Thần cũng không quan hệ gì với Hậu gia, hắn không nghĩ
lại thấy độc phụ kia còn sống trên đời. Sư phụ Hoắc Hi Thần từ bé đã dạy hắn: người hành nghề y tấm lòng cha mẹ. Hoắc Hi Thần cũng cẩn thận tuân theo sư phụ dạy bảo. Nhưng đều là y giả, Hậu Uyển Vân lại là một kẻ cực đoan, ả chẳng những không dùng tri thức y học của mình làm nghề y cứu
người, hành y tế thế, lại dùng thủ đoạn hiện đại mà người cổ đại không
biết, giết người như vô hình, quả thực chính là làm nhục thân phận đại
phu!
Hoắc Hi Thần đối với Hậu Uyển Vân chán ghét đến cực điểm.
Phật đường.
Hậu Uyển Vân mặc xiêm y đơn bạc, quỳ gối trên phiến đá lạnh như băng, đã ước chừng ba ngày ba đêm chưa uống một chút nước nào. Dung ma ma cùng
Tôn ma ma cắt lượt đến trông giữ nàng ta, hai ma ma trong cung đi ra này giày vò người rất là lưu loát. Có hai người ở đây, Hậu Uyển Vân muốn
quỳ qua loa đều không có khả năng.
Nay Hậu Uyển Vân chỉ cảm thấy thân mình lạnh giống băng, đầu đau sắp nứt ra rồi.
Ngay cửa Phật đường, có một hỏa lò nhỏ, dùng đun thịt kho đông pha, từng đợt mùi thịt bay về phía Hậu Uyển Vân, làm cho nàng ta cảm thấy dạ dày
trống rỗng một trận phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm, ý nói trong dạ dày sôi sùng sục), đói lưng sắp dán vào ngực.
Tuy nói tại phật đường ăn thịt không ổn, nhưng hai ma ma cũng không
kiêng kị. Hai người đang cầm một chén cơm tẻ thơm ngào ngạt, vây quanh
hỏa lò ăn thịt kho đông pha, phỏng chừng vừa ăn vội vã, nghe thấy âm
thanh hai bà nhai nuốt, liền cảm thấy rất ngon miệng.
Chuyện này đối với Hậu Uyển Vân bụng đói kêu vang mà nói, quả thực so
với khổ hình còn khó chịu hơn. Hậu Uyển Vân nuốt nuốt nước miếng, quay
đầu nhìn về phía các bà, ánh mắt phát ra ánh xanh, giống một con sói đói khát.
“A, đại thiếu phu nhân đây là đói bụng?” Tôn ma ma gắp một miếng thịt,
bỏ vào trong miệng nhai nhai, nói: “Thịt kho đông pha này đun lâu, đều
đun rất mềm, thịt để vào miệng liền hòa tan, miệng đầy nước, ngon muốn
chết, nô tỳ hận không thể ngay cả đầu lưỡi đều nuốt đi xuống. Đại thiếu
phu nhân muốn nếm thử sao?”
Hậu Uyển Vân chỉ cảm thấy trong miệng khô cạn bắt đầu tràn ra nước miếng, nàng ta vò vò tóc, máy móc nuốt nước miếng.
Dung ma ma cười nhìn Hậu Uyển Vân, nói: “Đại thiếu phu nhân, ngài nếu đã đói bụng, liền nói một tiếng, miếng thịt này của nô tỳ, sẽ để cho
ngài.”
Nói xong, Dung ma ma dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt kho trong suốt,
đi đến bên cạnh Hậu Uyển Vân, cầm miếng thịt ở trước mắt nàng ta lúc ẩn
lúc hiện. Từng đợt mùi thịt từ chóp mũi đánh úp lại, Hậu Uyển Vân cảm
thấy trong mắt của nàng ta chỉ còn lại có một miếng thịt, mơ mơ màng
màng hé miệng, muốn nhấm nuốt miếng thịt thơm ngào ngạt đó.
Lạch cạch một tiếng, Dung ma ma nới lỏng chiếc đũa, miếng thịt đó rơi
trên đất. Dung ma ma nói: “Ai nha, không kẹp vững, rớt rồi.”
Hậu Uyển Vân nhìn thịt trên đất, đầu óc thanh tỉnh một ít, nàng ta biết
bà già này đang nhục nhã nàng ta, trong mắt nổi lên hận ý, cố nén đói
khát, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được nhìn miếng thịt rớt trước mắt
mình. Cơn đói thúc giục nàng ta, nếu không có người bên ngoài ở đây,
nàng thực hận không thể đem thịt đó nhặt lên ăn.
Dung ma ma cười nhìn Hậu Uyển Vân, nhìn ra khát vọng muốn ăn trong đáy
mắt nàng ta. Dung ma ma khinh miệt cười, vươn một chân, nhẹ nhàng đá
miếng thịt đó, trên mặt đất lăn vài vòng. Miếng thịt dính bùn đất, trở
nên bẩn hề hề.
“Đại thiếu phu nhân, mau ăn đi! Ngài không ăn, là xem thường nô tỳ sao?
Xem thường nô tỳ, chính là xem thường Nhàn Nhã công chúa chúng ta, chính là xem thường Thái Hậu. Đại thiếu phu nhân, ngài thật to gan nha! Cũng
dám coi rẻ công chúa, coi rẻ Thái Hậu!” Dung ma ma cười lạnh, hung hăng
chọt chọt cái trán của Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân cúi đầu, thu hồi hận ý trong mắt. Nàng ta biết chính mình
phải nhẫn, chờ qua thời gian này, chờ phụ huynh biết tình cảnh của nàng
ta tới cứu nàng ta, lại giết chết hai bà già ăn xin này!
Tim Hậu Uyển Vân đập thình thịch, cứng ngắc vươn tay, cầm miếng thịt bị
dơ lên, nhắm mắt lại, đem miếng thịt hàm đặt vào miệng. Hương vị tro bụi lập tức dính đầy miệng, Hậu Uyển Vân cố nén ghê tởm, đem miếng thịt
nuốt xuống. Hồi lâu chưa từng ăn cơm, trong dạ dày trống rỗng, nuốt vào
một miếng thịt, liền cảm thấy một trận buồn nôn, thiếu chút nữa phun ra.
Dung ma ma vừa lòng nhìn Hậu Uyển Vân ăn miếng thịt dơ đó. Hậu Uyển Vân
ăn xong, cúi đầu, biết vâng lời quỳ. Nàng ta không nghĩ lại trêu chọc
hai lão ma ma này, nếu chọc giận các bà, lại dùng các biện pháp đa dạng
sửa trị mình, lúc đó chịu thiệt vẫn là chính mình.
Lúc này Tôn ma ma chen vào nói: “A, Dung ma ma, chúng ta tựa hồ là đã
quên chuyện này a! Nhàn Nhã công chúa công đạo qua, để cho đại thiếu phu nhân không ăn không uống nhiều ngày, lấy làm thành tâm, bà như thế nào
liền cho đại thiếu phu nhân ăn cái gì vậy! Lại là ăn thịt a! A di đà
phật, tội lỗi tội lỗi, chuyện này như thế nào được a!”
Dung ma ma cau lại chân mày, rồi sau đó lại vỗ tay nói: “Ai nha, là nô
tỳ sơ sót, thế nhưng đã quên mất chuyện này, may mắn Tôn ma ma nhắc nhở. Bất quá chuyện này cũng không phải cái gì khó khăn, ăn vào rồi, lại nhổ ra là được rồi.”
Hậu Uyển Vân hoảng sợ nhìn hai ma ma đi về phía nàng ta.
“Các ngươi muốn… làm cái gì…” Hậu Uyển Vân hữu khí vô lực nhìn hai người đó.
Sau đó hai ma ma dùng hành động trả lời nàng. Tôn ma ma kìm thân mình
Hậu Uyển Vân lại, Hậu Uyển Vân tứ chi vô lực căn bản không thể phản
kháng, bị bà ta đè xuống liền mềm nhũn.
Dung ma ma đứng trước người Hậu Uyển Vân, nói: “Đại thiếu phu nhân, nô tỳ đắc tội, thỉnh đại thiếu phu nhân nhẫn nại.”
Rồi sau đó không đợi Hậu Uyển Vân phản ứng lại, Dung ma ma liền một
quyền nện ở ngay dạ dày của Hậu Uyển Vân. Một quyền này rất mạnh, Hậu
Uyển Vân chỉ cảm thấy dạ dày một trận co rút, oa một tiếng liền phun ra.
“Mới ói ra một chút như vậy, sợ là ói không sạch sẽ, đại thiếu phu nhân, nô tỳ lại đến một lần, ngài kiên nhẫn một chút a.” Nói xong, Dung ma ma vừa ngoan độc đập bảy tám quyền vào dạ dày của Hậu Uyển Vân, thẳng đến
khi Hậu Uyển Vân nôn ngay cả mật đắng nước vàng đều ói ra không được mới từ bỏ.
Vốn đã suy yếu, làm sao còn chịu được ép buộc thế này, Hậu Uyển Vân cảm
thấy mình quả thực sắp hôn mê bất tỉnh. Lúc này Tôn ma ma buông tay, cố ý ở sau lưng nàng ta đẩy một cái, cả người Hậu Uyển Vân mềm nhũn đứng
không nổi, lập tức liền ngã ở trên đất, ngã vào đống bầy nhầy nàng ta
mới vừa rồi ói ra, liền như vậy toàn bộ bám hết trên mặt, trên đầu, quần áo nàng ta.
“Vừa vặn, khỏi cần gọi người lau.” Hai ma ma vỗ vỗ tay, ngồi trở lại
tiếp tục ăn, còn không quên quay đầu dặn Hậu Uyển Vân: “Đại thiếu phu
nhân, ngài đừng nhàn hạ quỳ rạp trên mặt đất, để công chúa biết, chúng
nô tỳ không biết trả lời thế nào đâu.”
(không biết mọi người thấy HUV có đáng đời hay ko chứ ta thấy cái kiểu
hành hạ này ghê tởm wá, thôi, thà cho nó 1 đao chết cho xong, hành hạ
kiểu này… haizzz)
Chóp mũi Hậu Uyển Vân đầy mùi hôi thối, kích thích làm nàng ta lại nôn
khan, lại ói cũng không được gì. Nàng ta cường chống thân mình muốn quỳ
lên, nhưng thật sự là không đứng dậy nổi.
Chờ thời điểm Khương Viêm Châu vào phật đường, thấy Hậu Uyển Vân đang quỳ rạp trên mặt đất.
Hậu Uyển Vân mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng bước chân đến đây, ngẩng đầu nhìn người tới, vừa thấy là phu quân của mình, nước mắt lập tức
liền rơi xuống. Tốt xấu là có người tới, có thể mình không cần lại quỳ
nữa.
“Phu quân…” Hậu Uyển Vân làm ra một bộ dáng mảnh mai. Trong thường ngày
nàng ta làm ra bộ dáng này là cực chọc người trìu mến, nhưng nay nàng ta y quan không chỉnh tề, khuôn mặt tiều tụy, lại một đầu một thân ô vật,
bộ dạng này quả thực so với gặp quỷ còn xấu hơn, nàng ta lại hồn nhiên
không biết, tính toán lợi dụng mỹ nhân kế, để cho Khương Viêm Châu niệm ở tình cảm vợ chồng, giúp nàng ta cầu tình, nói tốt.
Khương Viêm Châu nhìn lên thấy bộ dáng của nàng ta, cơn tức liền càng
tăng lên, đi tới muốn cho nàng ta một cái tát, nhưng thấy mặt nàng ta
đầy thứ mới nôn, sợ ô uế tay mình, trực tiếp bay lên một cước đá vào
bụng nàng ta, đá nàng ta lật người lại.
“Đồ độc phụ nhà ngươi, ta muốn giết ngươi!” Khương Viêm Châu tức giận nổi trận lôi đình, hốc mắt tràn đầy lửa giận.
Hai ma ma vừa thấy Khương Viêm Châu như thế này, trao đổi ánh mắt, Tôn ma ma vội vàng chạy tới báo cho Cố Vãn Tình.
“Phu quân, thiếp cái gì cũng chưa làm a! Thiếp bị oan uổng!” Hậu Uyển
Vân cảm thấy trước mắt một trận đen một trận trắng, ý thức vẫn còn, nàng ta khóc biện giải.
“Ngươi bị oan uổng? Ngươi sao có thể ngoan độc như thế, hạ tuyệt tử canh cho mẫu thân! Uổng ngươi được xưng đệ nhất hiếu nữ Thiên triều, ngươi
liền hiếu thuận như thế này sao? Đây là hiếu thuận của ngươi sao?”
Khương Viêm Châu lại hung hăng giẫm một cước lên đầu Hậu Uyển Vân.
Khương Viêm Châu đọc sách thánh hiền, hắn cũng không phải là người thích đánh phụ nữ trẻ em, nhưng nay hắn lại hận không thể tự tay đánh chết
độc phụ này.
Vừa nghe ba chữ “tuyệt tử canh”, cả người Hậu Uyển Vân đều bắt đầu run
rẩy, chuyện kê đơn cư nhiên bại lộ sao? Là khi nào thì bại lộ? Điều đó
không có khả năng a, nàng ta an bài thiên y vô phùng (áo tiên không có
đường may, ý nói phối hợp chặt chẽ không sơ hở), thân phận của Lăng Giác làm sao có thể bị bại lộ?
Không đúng, nói không chừng là Khương Viêm Châu đang lừa mình, mình
không thể mắc mưu. Vì thế Hậu Uyển Vân khóc nói: “Thiếp cũng không biết
chuyện tuyệt tử canh gì hết, nhất định là có người oan uổng giá họa!”
Khương Viêm Châu giận dữ mà cười, đều nói đến cỡ này, tiện nhân này cư
nhiên còn nói dối. Khương Viêm Châu cười lạnh nói: “Nha hoàn tên là Lăng Giác đã bị bắt tới địa lao, ngươi còn ở nơi này nói dối! Ngươi cho
người Khương gia là kẻ ngu hết sao, ngay cả điều đó đều tra không được?”
Nghe thấy tên Lăng Giác, Hậu Uyển Vân biết sự tình hoàn toàn bại lộ.
Trong đầu nàng ta rất nhanh suy tính, rồi sau đó khóc hô ôm đùi Khương
Viêm Châu, nói: “Phu quân, thiếp làm như vậy đều là vì tốt cho chàng
thôi! Chàng là nhi tử trưởng đích tôn của Khương gia, tương lai tước vị
chính là của chàng. Nhưng thiếp sợ mẫu thân sinh nhi tử của mình, lại
tại bên tai phụ thân thổi gió bên gối, làm cho nhi tử của nàng đoạt tước vị của chàng! Thiếp đều tính toán vì chàng thôi!”
“Tốt, ngươi chính mồm thừa nhận! Hừ, tính cho ta! Đồ độc phụ nhà ngươi,
quả thực khăng khăng một mực!” Khương Viêm Châu hung hăng đá một cước
trên lưng Hậu Uyển Vân. Sức lực của đàn ông cùng với của phụ nữ tự nhiên không phải một cấp bậc, Hậu Uyển Vân cảm thấy phía sau lưng mình quả
thực liền muốn đứt gãy.
“Ngươi nghĩ rằng ta giống ngươi hiếm lạ tước vị sao!? Ta – Khương Viêm
Châu nói cho ngươi biết, ta không hiếm lạ chức quan tước vị gì cả, cái
tước vị này để cho ai kế thừa ta đều không sao cả! Ta chỉ muốn hậu trạch hòa hòa khí khí, người một nhà vui vẻ cùng một chỗ, so với cái gì đều
đáng giá hơn! Đồ độc phụ nhà ngươi, rõ ràng là chính ngươi muốn làm Bình Thân vương phi, lại nói là vì ta, ngươi đều là vì chính ngươi!”
Khương Viêm Châu nói xong, bị Hậu Uyển Vân làm cho tức giận mất hết lý
trí, trực tiếp cầm lấy cổ nàng ta kéo nàng ta lại gần, hung hăng bóp cổ
nàng ta, trong miệng thì thầm: “Ta bóp chết ngươi đồ độc phụ, cho ngươi
hại mẫu thân ta, cho ngươi hại tiểu thiếp ta, cho ngươi hại con ta!
Ngươi đi chết đi!”
Hậu Uyển Vân mở lớn miệng, liều mạng thở, trước mắt chậm rãi biến đen, ý thức bắt đầu mơ hồ, trong mông mông lung lung, nàng ta giống như nghe
thấy được giọng nói của mẹ chồng ác độc đó.
Nàng ta nghe thấy Cố Vãn Tình kêu: “Viêm Châu, mau buông tay, hiện tại con không thể giết ả!”
Rồi sau đó cảm thấy trên cổ buông lỏng, cả người đều bị vứt ở trên đất.
Khương Viêm Châu quay đầu nhìn Cố Vãn Tình. Vẻ mặt Cố Vãn Tình tái nhợt, lại được Thúy Liên cùng Tôn ma ma nâng đi tới, cúi đầu nhìn thoáng qua
Hậu Uyển Vân nửa chết nửa sống, ngẩng đầu nói với Khương Viêm Châu:
“Viêm Châu, con rất lỗ mãng. Chuyện Cầm di nương cùng đứa nhỏ mới vừa
rồi Hoắc công tử nói cho ta nghe xong, con tức giận thì đánh nhưng nếu
hiện tại con giết ả, sau này như thế nào nói với An Quốc Công đây? Cho
dù ả gây ra tội ác tày trời, cũng chờ tướng quân hồi triều rồi nói sau.
Huống hồ, ả làm nhiều việc ác, liền bóp chết ả như vậy, chẳng phải là
tiện nghi ả sao! Cuộc sống còn rất dài…”
Cố Vãn Tình cúi đầu, dùng chân đá Hậu Uyển Vân vài cái. Hậu Uyển Vân giật giật, mở nửa mắt nhìn Cố Vãn Tình.
Cố Vãn Tình xem bộ dáng của nàng ta, biết nàng ta quỳ không nổi bảy
ngày, vì thế nói với Tôn ma ma: “Mang nàng ta trở về, dưỡng thân mình
đi, đừng làm tai nạn chết người, bản cung muốn cho nàng ta phải còn
sống.”
Nhớ tới Cầm di nương cùng thai nhi chết ở trong bụng, Cố Vãn Tình liền cảm thấy hận không thể ăn thịt Hậu Uyển Vân!
Đôi mắt Cố Vãn Tình sâu thẳm, phiếm hàn quang, cúi người ngồi xổm xuống, từ từ nói với Hậu Uyển Vân: “Vân Nhi a, ngươi cứ từ từ dưỡng thân mình. Mấy ngày nay thân mình ta không tốt, còn trông cậy vào ngươi làm con
dâu hầu hạ đó. A đúng rồi, nghe nói trước khi ngươi xuất giá, đích tỷ tỷ ruột chết, ngươi cắt thịt cứu tỷ, xì! Thật đúng là hiếu thuận đó! Nay
mẫu thân bệnh sắp chết, không biết có vinh hạnh làm cho Vân Nhi cũng
phỏng theo tiền lệ, cắt thịt cứu mẹ chồng hay không?”