Xuân đi thu đến, ba năm sau.
Lại là một năm xuân về hoa nở, mưa bụi vây quanh Bích Thủy các, từ xa nhìn lại giống như là Bồng Lai tiên cảnh.
Một người phụ nữ trẻ tuổi, thân mình mạn diệu, đang đứng ở bên hồ, dựa
vào cột đình. Khương Hằng xa xa từ ngoài cửa viện đi vào, cước bộ rất
nhẹ, đi đến phía sau nàng, ôm đầu vai của nàng.
Người phụ nữ xoay người, nhìn Khương Hằng, nở một nụ cười như sau cơn mưa trời lại sáng.
“Hôm nay như thế nào về sớm vậy, không phải nói Vương đại nhân ở bộ binh thiết yến, sao lại không đi?” Cố Vãn Tình lấy khăn ra, xoa xoa hơi nước trên người Khương Hằng.
Khương Hằng cười híp mắt, nhẹ nhàng hôn trên trán Cố Vãn Tình một cái,
“Trong nhà có vướng bận, sao bỏ được lưu luyến bên ngoài? Còn không phải vừa hạ triều liền gấp gáp trở về.”
Ý cười trên mặt Cố Vãn Tình càng tăng, so với ba năm trước đây, nàng rút đi ngây ngô, thêm vài phần thành thục ý nhị. Năm tháng chỉ làm cho nàng trở nên đẹp hơn, tao nhã hơn.
Hai vợ chồng đứng ở bên hồ, Cố Vãn Tình tựa vào trong ngực Khương Hằng,
hai người thấp giọng nói chuyện, thật sự như là một đôi thần tiên quyến
lữ.
Bỗng, nghe thấy tiếng bước chân “lạch bạch lạch bạch”.
Một chút ôn nhu nồng đậm đồng thời hiện lên đáy mắt hai người. Song song xoay người quay đầu, chỉ thấy một cục thịt nhỏ nghiêng ngả lảo đảo nhào vào trong lòng Khương Hằng, trong miệng bập bẹ nói: “Phụ thân, Linh nhi muốn ăn kẹo!”
Khương Hằng cong thắt lưng, đem cục thịt nhỏ đó ôm lên, giống như bảo
bối ôm vào trong ngực, cười ánh mắt cong thành hình trăng non, hôn chóc
chóc mấy cái trên khuôn mặt Linh nhi, sau đó chỉ vào mặt mình nói, cười
nói: “Linh nhi ngoan, con hôn phụ thân, cha liền cho con ăn kẹo.”
Tiểu Linh nhi mới một tuổi rưỡi, phấn điêu ngọc mài, ngọc tuyết đáng
yêu. Cô bé chu môi phấn, nghẹo đầu, làm như suy nghĩ một chút, dường như đang cân nhắc dụ hoặc ăn kẹo có đáng để cho bé hôn cha hai cái hay
không.
Cố Vãn Tình cười híp mắt, nhìn cha và con gái. Từ lúc sinh ra nữ nhi bảo bối này, thời điểm Khương Hằng đối mặt với nữ nhi, đổi lại thêm vài
phần thích thú, đường đường Bình Thân vương Khương thái phó, thường
xuyên bị một bé con nắm mũi dắt đi, thậm chí có một lần thừa dịp không
có người, thế nhưng cùng tiểu Linh nhi chơi trò cưỡi ngựa, làm Linh nhi
vui vẻ cười ha ha. Trong thường ngày Khương Hằng cực kỳ sủng ái nữ nhi,
quả thực coi là hòn ngọc quý trên tay. Linh nhi thông minh nhu thuận,
cảm tình cha và con gái vô cùng tốt.
“Vậy, vậy Linh nhi hôn phụ thân hai cái, phải cho Linh nhi hai viên
kẹo!” Tiểu Linh nhi đếm trên đầu ngón tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cha.
Xì! Tiểu quỷ đại nha đầu này khi nào thì học được cò kè mặc cả! Không
riêng gì Cố Vãn Tình, liền ngay cả bà vú của Linh nhi ở một bên chờ cũng cười ra tiếng.
“Được, liền hai viên kẹo, hôn đi!” Khương Hằng cười tủm tỉm nhéo nhéo
hai má tiểu Linh nhi, xúc cảm vừa trơn lại mềm, mang theo hương sữa thản nhiên, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Bẹp bẹp, Linh nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, hôn mỗi bên má của Khương Hằng một cái, sau đó vươn tay nho nhỏ, đáng thương hề hề nhìn Khương Hằng :
“Phụ thân, kẹo đâu?”
Khương Hằng bị nữ nhi chọc cười ha ha, từ trong lòng lấy ra hai viên hạt thông bọc đường đến đặt ở trong lòng bàn tay Linh nhi. Cố Vãn Tình nhìn hai cha con, lòng nghĩ nếu bị người trong triều biết, đệ nhất quyền
thần đương triều Khương thái phó mỗi ngày trong túi áo đựng không phải
là công văn, cũng không phải là sách thánh hiền, mà là một bịch hạt
thông bọc đường, vẫn luôn dùng để lừa gạt nữ nhi ruột của hắn, không
biết đám văn võ bá quan này sẽ cảm tưởng như thế nào.
Nay ở Khương gia, Khương Hằng nghe tiểu Linh nhi, tiểu Linh nhi nghe Cố
Vãn Tình, thái phó đại nhân bi thúc dữ dội! Thanh danh thái phó đại nhân ái thê như mạng đã sớm truyền khắp Thiên triều đều biết đến, nhìn xu
thế, không qua vài năm người trong thiên hạ liền sẽ biết, Khương thái
phó lại là một nô lệ của nữ nhi!
Linh nhi được kẹo, cười hì hì ăn một viên, sau đó xoay người mở hai tay
ra, mềm giọng nói với Cố Vãn Tình: “Nương, ôm con một cái!”
Lấy xong kẹo rồi sẽ không cần hắn, mỗi ngày cho ăn ngon, bồi chơi bồi
nháo bồi ngủ, cô gái nhỏ này như thế nào vẫn thân thiết với mẹ ruột nhất chứ? Nhất thời cả người Khương Hằng cũng không tốt lắm, vẻ mặt ghen tị
nhìn thê tử, không tình nguyện đem nữ nhi đưa cho thê tử ôm.
“Nương! Linh nhi thích nương nhất!” Tiểu Linh nhi cười tủm tỉm, cánh tay nhỏ mập mạp ôm cổ Cố Vãn Tình, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đưa qua, liên
tục hôn vài cái trên mặt Cố Vãn Tình con gà con đang mổ thóc.
Cố Vãn Tình bị hôn ngứa, nhéo nhéo hai má của cục thịt nhỏ, mặt mang đắc ý nhìn trượng phu. Vẻ mặt Khương Hằng bất đắc dĩ nhìn mẹ con người ta
tình chàng ý thiếp, lại lấy ra hai viên hạt thông bọc đường, ý đồ dụ dỗ
bọc nhỏ để cho chính mình ôm.
“Không! Nương nói, Linh nhi một ngày chỉ có thể ăn một viên kẹo, bằng
không sẽ bị hư răng!” Bọc nhỏ kiên quyết lắc lắc cánh tay mập mạp nhỏ
bé.
Dụ dỗ thất bại, vẻ mặt Khương Hằng thất bại. Hắn đường đường thái phó,
anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng, nữ tử nhà ai thấy hắn đều tim
đập như hươu chạy, cố tình con gái mình nuôi lại không thèm, điều này
làm cho Khương Hằng rất là không cam lòng.
“Cha, ngài lại dùng kẹo lừa gạt muội muội!” Một cục thịt nhỏ khác đứng
tại cửa đình, hai tay chắp sau lưng, cau mày nhìn Khương Hằng.
Đó là một bé trai rất xinh đẹp, gương mặt cực kỳ giống Khương Hằng.
Trong mấy nhi tử của Khương Hằng, Khương Huyền Nặc giống hắn nhất, không riêng gì khí chất cùng diện mạo, liền ngay cả sự thông minh cũng cùng
Khương Hằng năm đó danh xưng thần đồng chỉ có hơn chớ không kém. Khương
Huyền Nặc cùng Linh nhi nhìn như cùng tuổi, trên gương mặt phì đô đô làm ra biểu tình nghiêm túc, có vẻ cực kì đáng yêu.
*Khương Huyền Nặc: theo như đầu câu chuyện tới giờ thì chữ “Huyền” là
chữ dành cho cháu nội Khương Hằng, còn con trai phải là chữ “Viêm”. Ko
biết có phải tác giả nhầm lẫn ko nữa???
“Nặc Nhi đã từng nói, muội muội ăn nhiều kẹo răng sẽ bị hư, cha lại
không nhớ được.” Bọc nhỏ tức giận, thập phần bất mãn nhìn cha bé.
Khương Hằng nhìn bọc nhỏ, thế nhưng lại sinh ra một trận chột dạ, vội
vàng đưa bàn tay ra sau, thừa dịp Nặc Nhi không chú ý quăng hạt thông
bọc đường trong tay vào trong hồ.
“Cha, ngài lại quăng kẹo vào trong hồ, nước hồ đều sắp biến thành ngọt.” Nặc Nhi đi tới, nhân nhi nho nhỏ vừa cao tới đầu gối Khương Hằng, ánh
mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Khương Hằng, trong mắt lộ ra trí tuệ.
Khương thái phó nhất thời lại cảm thấy không tốt, tựa hồ từ lúc hai tiểu ma tinh này sinh ra tới nay, địa vị của hắn trong ở nhà xuống dốc không phanh.
“Nặc ca ca!” Tiểu Linh nhi thấy Nặc Nhi cực kì vui vẻ, ở trong lòng Cố
Vãn Tình giãy dụa. Cố Vãn Tình cúi người đặt bé xuống dưới, tiểu Linh
nhi chạy về phía ca ca. Hai cái bọc nhỏ cười hì hì nháo thành một đoàn,
hai vợ chồng Khương Hằng đứng ở một bên, nhìn một nhi một nữ đó, trong
lòng tràn đầy bình yên cùng hạnh phúc nói không nên lời.
“Ca ca, kẹo này là cho huynh ăn.”
“Đồ ngốc, muội để dành ăn đi.”
Hai cái bọc nhỏ náo loạn một hồi, đều mệt nhọc, được các bà vú ôm trở về ngủ.
Nhìn bóng dáng một nhi một nữ đi xa, lòng Khương Hằng rất có cảm xúc ôm
thắt lưng thê tử, nói: “Năm đó thật sự là vất vả nàng, một lần sinh cho
ta long phượng thai.”
Cố Vãn Tình cũng cảm khái, nàng vốn tưởng rằng chính mình không thể sinh dục, nhưng ai biết qua một năm thế nhưng hoài thai. Thời điểm hoài thai chỉ biết là thai song sinh, khi sinh ra là long phượng thai tương đối
hiếm thấy! Thân mình Cố Vãn Tình cường tráng, dáng người cao gầy, tuy
rằng là thai đầu, lại là song sinh, nhưng cũng không chịu nhiều tội,
sinh con rất thuận lợi.
Một đôi trai gái càng cao càng lớn, đều là phấn điêu ngọc mài, tập hợp
ưu điểm của cha mẹ, điều này làm cho vợ chồng Khương Hằng rất là vui
mừng. Khương Hằng từ trước lấy hình tượng nghiêm phụ, cũng không quá mức thân cận nữ nhân. Nhưng đối với nữ nhi do Cố Vãn Tình sinh ra này, lại
yêu thương hết mực, một ngày không thấy cả người liền khó chịu. Đối với
tiểu nhi tử này, Khương Hằng cũng yêu thích nhất, Nặc Nhi thiên tính
thông minh, thiên tư cực cao, còn nhỏ tuổi trán liền lộ ra chỗ hơn
người, lại làm cho Khương Hằng vui sướng vô cùng.
Ba năm này, Khương gia ngày càng hoà thuận vui vẻ. Khương Hằng gia giáo
nghiêm khắc, ba nhi tử lớn tuổi đều là người khiêm tốn, tuy bởi vì đại
phòng có biến cố, tương lai vấn đề tập tước vẫn treo đó chưa định, nhưng mấy nhi tử tâm cao khí ngạo, đều muốn bằng vào bản sự chính mình sáng
lập ra một phen thiên địa, cũng không mưu tính tước vị này. Cho nên
huynh hữu đệ cung, chưa bao giờ bởi vì quyền thế địa vị mà lục đục với
nhau, vài ca ca đối với đệ đệ nhỏ nhất cũng cực kì chiếu cố cùng yêu
thích.
Ba năm này, bận nhất phải kể tới vợ chồng Hoắc Hi Thần cùng Khương Huệ
Như. Sau tân hôn, Hoắc Hi Thần vừa nghiên cứu y thuật trong không gian,
đem y thuật cổ kim lấy thừa bù thiếu tự thành nhất phái, vừa mở học
đường, thu vài đứa bé có thiên phú học y, dạy chúng y thuật. Mà Khương
Huệ Như chậm rãi sờ soạng máy tính, thông qua mạng internet tra tìm tư
liệu, cũng giúp rất nhiều cho Hoắc Hi Thần, cuối cùng đơn giản làm trợ
thủ cho Hoắc Hi Thần, cũng đi theo hắn làm nghề y.
Khương Huệ Như trí tuệ lanh lợi, nhận thức cực cao, nay nàng cũng là nữ
đại phu có chút danh tiếng, đối với một ít lĩnh vực Hoắc Hi Thần không
có phương tiện tự mình chẩn trị, tỷ như phụ khoa, sản khoa, sẽ có Khương Huệ Như đi tiếp chẩn. Nhiều danh môn quý nhân thỉnh vợ chồng Hoắc Hi
Thần chẩn trị, trả thù lao cho bọn họ rất nhiều, mà Hoắc Hi Thần lại
dùng tiền chẩn bệnh này, cấp cho người nghèo khó không có tiền cầu y.
Vợ chồng hai người phu xướng phụ tùy, không làm quan không truy lợi, một lòng trị bệnh cứu người, mở học đường truyền thụ y thuật. Ba năm này
cứu không ít người, thanh danh của vợ chồng thần y này cũng truyền khắp
đại giang Nam Bắc, mỗi người đều khen bọn họ là người có tâm có tài.
“Một thời gian không gặp Huệ Như, nghe nói thời gian trước bọn họ đi
vùng Hồ Bắc hành y, cũng không biết khi nào thì trở về.” Cố Vãn Tình tựa vào ngực Khương Hằng, hai người tán gẫu việc nhà.
Nhắc tới cháu gái đã xuất giá này, Khương Hằng nở nụ cười, từ trong ngực lấy ra một phong thư, nói: “À, đây là Huệ Như viết, ta đã xem qua, nàng xem một cái đi.”
Cố Vãn Tình cầm lấy thư mở ra xem, rồi sau đó vẻ mặt vui sướng: “Huệ Như có thai rồi! Đã hai tháng! Con bé này, như thế nào không nói sớm!” Thân mình Khương Huệ Như luôn luôn ốm yếu, Hoắc Hi Thần nói sau tân hôn chi
bằng điều trị vài năm mới có thể có con, không nghĩ tới hiện tại đã có
thai, còn là hai tháng!
“Đúng vậy, Huệ Như sắp làm nương.” Khương Hằng cười ha ha nhìn thê tử,
rồi sau đó dùng ngón tay điểm điểm chóp mũi của nàng, nói: “Chính nàng
cũng làm nương, trai gái song toàn, chuyện đó trong lòng nàng, đã buông
xuống được hay không?”
Trong mắt Cố Vãn Tình bỗng nhiên xẹt qua một tia mịt mù.
Ba năm, vừa vặn ba năm, tuy rằng Khương gia cùng Hậu gia đều đang giám
thị nhất cử nhất động của người nọ, Cố Vãn Tình cũng chưa từng hỏi qua
hiện trạng của người nọ, nhưng người nọ vẫn giống như một mũi tên xuyên
vào ngực.
“Phu quân, chàng chờ thiếp, đợi thiếp trở về, thiếp có lời muốn nói với chàng.”
“Được, nàng đi đi, ta chờ nàng.”
Non xanh nước biếc, phong cảnh điền viên sum vầy.
Mấy chục hộ dân, phân tán rải rác trong núi sâu. Phòng ở phần lớn rách
nát không chịu nổi. Phong cảnh mặc dù đẹp, nhưng ở trong núi sâu, thôn
này cũng thập phần nghèo khó. Dân trong thôn đại đa số đều lấy việc làm
ruộng mà sống, nhưng đất trên núi cằn cỗi hữu hạn không thể cung cấp đủ
lương thực, cho nên thôn dân nơi này phần lớn cũng đều là thợ săn.
Một đội nhân mã chậm rãi đi về phía thôn. Đám người này mặc áo gấm quần hoa, vừa thấy chính là người phú quý.
Cố Vãn Tình ngồi ở trong kiệu mềm, bên cạnh là mấy chục thị vệ cường
tráng do Khương phủ cùng Hậu phủ phái tới, còn có vài thị nữ bên người
đi theo. Cố Vãn Tình híp mắt, trông về thôn phía xa đó.
Đường núi gập ghềnh khó đi, nơi này cơ hồ không có đường, tất cả đều là
dựa vào thôn dân địa phương dẫn đường, mới có thể miễn cưỡng ở trong
rừng rậm tìm được một đường hẹp quanh co. Nếu là người ngoài, không
người chỉ dẫn, nhất định sẽ bị lạc ở trong rừng rậm, trở thành con mồi
cho bầy sói.
“Sắp tới thôn rồi!” Thúy Liên nói với Cố Vãn Tình. Hai chân nàng đi lâu
quá sắp gãy rồi, nay thấy thôn, hận không thể nhanh tìm một chỗ ngồi
xuống luôn.
Đoàn người chậm rãi đi tới lập tức khiến cho thôn dân chú ý, không ít
thôn dân trốn ở xa xa tò mò nhìn đội quý nhân đến từ trong kinh thành
này.
“Phu nhân, người ngài muốn tìm ngay tại đầu thôn phía tây, chính là nhà
trong viện có cây táo tàu già.” Thợ săn làm người dẫn đường cúi đầu khom lưng cười làm lành nói.
Thúy Liên lấy bạc đưa cho hắn rồi đuổi đi. Cố Vãn Tình kêu người dừng
kiệu, để cho người ta dừng ngựa ở đầu thôn, chính mình mang theo Thúy
Liên còn có sáu hộ vệ đi về đầu thôn phía tây. Trong đó có hai hộ vệ
nâng một thứ, dùng vải đỏ bao bọc rất kín, nhìn không ra là cái gì.
Đầu thôn phía tây, cái viện có cây táo tàu, nhìn rách nát, tường viện
chỉ dùng bùn nhão trét lên, loang lổ không chịu nổi. Trong viện có ba
gian phòng, hai gian là người ở, một gian là phòng củi. Một góc viện có
một cái lều, xếp bếp lò, xem như phòng bếp. Góc khác cũng có một cái lều dùng nhánh cây xếp thành, bên trong có cối xay, nhưng không có con lừa
để kéo, mà là một người gầy yếu bị cột dây thừng ở bên trong, đang kéo
từng chút từng chút làm xoay cái cối xay.
“Nhanh chút! Đồ lười biếng!” Một lão nhân một mắt xấu xí ngồi ở trên
đống cỏ khô bên cạnh cái cối xay, trong tay cầm roi, hung hăng quất vào
người kia.
Người đẩy cối xay run lên, dưới chân bước nhanh vài cái, rồi sau đó
dường như thể lực chống đỡ hết nổi, lại chậm lại. Khi người đẩy cối xay
đi chậm lại, lão nhân liền rút roi, quất vun vút lên người kia.
Cố Vãn Tình nhìn chăm chú nhìn người đẩy cối xay đó. Người đẩy cối xay
mặc một bộ áo vải thô vạt ngắn, đã bẩn nhìn không ra chất liệu cùng màu
sắc, tuy rằng lúc này là đầu mùa xuân, nhưng thời tiết rét lạnh như cũ,
nhưng quần áo của người kéo cối xay rất mỏng manh, rách nát không đủ để
chống lạnh. Khắp cơ thể người nọ đều dơ bẩn, ngay cả màu da vốn có đều
nhìn không ra, từ xa nhìn lại, cảm thấy làn da người nọ giống như vải bố rách mặc ở trên người. Chỉ có màu môi khác lạ bởi vì rét lạnh chuyển
thành màu xanh tím.
Cố Vãn Tình dời mắt xuống chân người kéo cối xay, rồi sau đó hé miệng nói.
Một thị vệ đi vào, nói vài câu với ông già một mắt. Ông già đó lập tức
nhảy dựng lên, vội vàng chạy đến, quỳ xuống dập đầu phía trước Cố Vãn
Tình, nói: “Tiểu nhân Lý Cẩu Thặng cung nghênh phu nhân.”
Thúy Liên quăng cho Lý Cẩu Thặng một khối bạc vụn, Lý Cẩu Thặng cầm bạc
cười miệng đều kéo đến bên tai, rồi sau đó đón Cố Vãn Tình vào viện.
Người kéo cối xay nghe thấy động tĩnh có người vào, thân mình bỗng nhiên bắt đầu lạnh run, tựa hồ rất sợ bị làm hại. Lý Cẩu Thặng vừa nhìn thấy
người nọ sợ hãi phát run, nhanh chóng đi qua, lại cho vài roi, mắng:
“Lại nhàn hạ! Ngươi sợ cái gì? Hôm nay trời còn chưa tối, cũng không
phải đàn ông trong thôn đến, ngươi run run cái gì? Xem ngươi như vậy,
còn tưởng rằng chính mình là đại cô nương trong veo như nước hả, còn
không nhanh chóng làm việc!”
Cố Vãn Tình cắn môi, nói với Lý Cẩu Thặng: “Ta muốn nói chuyện cùng nàng ta.”
Lý Cẩu Thặng nhanh chóng cười làm lành nói: “Vâng thưa phu nhân, tiểu
nhân đi làm ngay. Chẳng qua tiện nhân này nếu không cột lại, luôn đả
thương người, tiểu nhân đem ả cột vào phòng củi, phu nhân lại nói chuyện cùng ả.”
Cố Vãn Tình nhìn thoáng qua phòng củi tràn ngập vị thối, hỏi: “Trong ngày thường ả đều ở trong phòng củi sao?”
Lý Cẩu Thặng gật đầu nói: “Ả muốn chạy trốn, tiểu nhân sợ ả chạy, lại sợ ả đả thương người, bình thường buổi tối dùng dây xích sắt trói ả vào
phòng củi. Phu nhân vẫn để cho tiểu nhân đem ả xích lại như trước đi,
miễn cho vạn nhất ả nổi điên bị thương phu nhân.”
Cố Vãn Tình gật gật đầu.
Lý Cẩu Thặng đem người nọ từ trên cối xay kéo xuống dưới, sau đó mang
vào trong phòng củi, dùng dây xích sắt cột cổ của nàng ta, giống như
xích chó vậy, sau đó đi ra nói với Cố Vãn Tình: “Phu nhân, người đã xích lại rồi. Chính là phòng củi dơ bẩn, sợ ô uế phu nhân.”
“Không có gì, ta muốn cùng ả nói chuyện một mình.” Cố Vãn Tình nói.
Đi vào phòng củi. Nhìn cẩn thận, người nọ đã không thể gọi là NGƯỜI.
Mười đầu ngón tay đã mất móng, có mấy ngón tay bị chặt đứt vài đốt, trên tay đều bị nứt da, thối rữa chảy mủ. Làn da trên người không có một chỗ lành lặn, hai chân nhỏ dị thường, dính đầy bùn đất. Đã nhìn không ra
dung mạo, chỉ nhìn thấy một gương mặt đen thui.
Nhìn thấy kẻ thù ngày xưa nay biến thành bộ dạng như vậy, trong lòng Cố Vãn Tình đủ loại tư vị.
“Hậu Uyển Vân, ngươi có nhận ra ta không?” Cố Vãn Tình đứng trước mặt nàng ta, thản nhiên nói.
Người nọ tựa hồ đầu óc không rõ lắm, nửa ngày mới phản ứng lời nói của
nàng, rồi sau đó chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm phụ nhân xinh đẹp, quần áo hoa mỹ trước mắt đó, miễn cưỡng nhìn nửa
ngày mới nhìn rõ.
“Đúng, là ngươi!” Giọng nói Hậu Uyển Vân khàn khàn giống bị xé rách dây
thanh quản, nàng ta không thể tin nhìn Cố Vãn Tình, giống như nằm mơ.
Hậu Uyển Vân nhìn Cố Vãn Tình, trong đầu hốt hoảng, tựa hồ nhớ tới bốn
năm trước, khi nàng ta gả vào Khương gia. Khi đó nàng ta là tài nữ –
hiếu nữ nổi danh khắp thiên hạ, nữ nhi Hậu gia, con dâu trưởng của
Khương gia.
Mà ba năm này, quả thực là một hồi ác mộng.
Ba năm trước đây, Hậu Uyển Vân không thể không gả cho Lý Cẩu Thặng, rồi
sau đó bị sư thái am ni cô đuổi ra khỏi miếu, làm cho nàng ta lấy chồng
theo chồng gả cẩu tùy cẩu, cùng trượng phu rời đi. Hậu Uyển Vân vốn định trước giả ý khuất tùng, để cho Lý Cẩu Thặng bị mê hoặc, sau đó nhân cơ
hội đào tẩu. Nhưng nàng ta lại dự liệu sai lầm một điểm. Người phú quý
đều là ăn no mặc ấm nghĩ dâm dục, loại thợ săn giống như Lý Cẩu Thặng,
trong ngày thường đều nghĩ sống tạm như thế nào, mỹ nhân là cái gì chứ,
đối với Lý Cẩu Thặng giá trị duy nhất chính là nối dõi tông đường.
Lý Cẩu Thặng đều một phen tuổi, bởi vì nghèo khó, cưới không được vợ,
nay thật vất vả có cơ hội được quý nhân chỉ điểm, lấy không tới tay một
cô vợ, tự nhiên là phải dẫn về nhà sinh con rồi.
Hậu Uyển Vân tương đương với bị lừa bán, vẫn là bị bán vào trong núi
sâu, căn bản là không có khả năng trốn đi. Mới một năm đầu, vì phòng
ngừa Hậu Uyển Vân chạy trốn, Lý Cẩu Thặng đem Hậu Uyển Vân cột vào trong phòng củi. Nhưng Lý Cẩu Thặng vạn vạn thật không ngờ, Hậu Uyển Vân cư
nhiên là gà mái không đẻ trứng! Căn bản là sinh con không được!
Vì thế dưới cơn giận dữ của Lý Cẩu Thặng, đã đem Hậu Uyển Vân cho những
người đàn ông độc thân khác trong thôn thuê. Đó là một thôn xóm bần
cùng, những người đàn ông khác trong thôn cũng đều không có vợ, không
chỗ phát tiết. Lý Cẩu Thặng mỗi lần thu người ta một ít gạo, để cho
người ta đi vào làm chuyện đó với Hậu Uyển Vân. Hậu Uyển Vân bị xích
trong phòng củi, không mặc quần áo, ăn cơm thừa nước cặn ngay cả chó
cũng không ăn, còn có không được ngồi, thường xuyên chịu đói.
Vì thế Hậu Uyển Vân trở thành công cụ tiết dục của tất cả đàn ông trong
thôn, nàng ta rốt cục cảm nhận được cuộc sống “hạnh phúc” n phu một thê
hay xem trong tiểu thuyết. Những đàn ông này bẩn hề hề, làm cho Hậu Uyển Vân nhiễm các loại bệnh phụ khoa, bệnh đường sinh dục, hạ thân của nàng ta dần dần đỏ lên, thối rữa, chảy mủ, mà mấy người đàn ông này thường
xuyên quất nàng ta, đánh nàng ta thương tích đầy mình.
Đến trong núi năm thứ ba, Hậu Uyển Vân đã không còn hình người, liền
ngay cả đàn ông cũng không tìm nàng ta phát tiết nữa. Lý Cẩu Thặng bị
chặt đứt tài lộ này, bắt đầu bắt nàng ta làm việc.
Ba năm này, Hậu Uyển Vân vài lần ba phiên muốn tự sát, lại đều bị Lý Cẩu Thặng phát hiện. Trong thôn này cũng có nhiều phụ nữ khác bị bắt cóc
tới, phương pháp đối phó với mấy phụ nữ này của người trong thôn rất
nhiều, Hậu Uyển Vân thậm chí ngay cả cơ hội cắn lưỡi tự sát đều không
có, bởi vì Lý Cẩu Thặng đã nhổ hết răng của nàng ta.
Muốn sống không được muốn chết không xong, là hình dung toàn bộ cuộc sống ba năm này của Hậu Uyển Vân.
“Là ta, ta đến xem ngươi, Vân Nhi.” Cố Vãn Tình nhìn gương mặt bị tàn phá của nàng ta, mặt không chút thay đổi.
“Mẫu thân! Nương! Cứu con, cứu con ra ngoài đi!” Hậu Uyển Vân dừng như
bắt được một cọng rơm cứu mạng, phát ra giọng nói nức nở khàn khàn khó
nghe.
“Mẫu thân? Nương?” Cố Vãn Tình trào phúng nhìn Hậu Uyển Vân: “Mẫu thân
của ngươi cùng mẹ ngươi, không phải đều bị ngươi tự tay hại chết sao?
Nay ngươi lại nhớ tới các bà, đáng tiếc đều đã quá muộn.”
Đồng tử đục ngầu của Hậu Uyển Vân co rụt lại, nàng ta tựa hồ nghĩ tới
hoàn cảnh hôm nay của nàng ta là do Hậu gia cùng Khương gia liên thủ gây nên, nay Cố Vãn Tình đến, chỉ là vì xem thảm trạng của nàng ta, làm sao có thể cứu nàng ta chứ?
Vừa mới dấy lên hy vọng, liền vô tình tan biến.
“Vân Nhi, ngươi gọi sai xưng hô rồi, ngươi biết không?” Cố Vãn Tình nhìn hai mắt thất thần của Hậu Uyển Vân, chậm rãi nói: “Ngươi nên gọi ta là
‘trưởng tỷ’ mới đúng.”
“Trưởng tỷ…?” Hậu Uyển Vân thì thào nói nhỏ, trong mắt lộ ra hoang mang.
“Như thế nào, chỉ cho phép ngươi xuyên qua, chẳng lẽ không cho ta trọng sinh sao?” Cố Vãn Tình nói.
Hậu Uyển Vân dường như ý thức được cái gì, há hốc miệng nói không ra
lời, lộ ra lợi không còn răng, bị thối rữa, rồi sau đó nước mắt rơi
xuống từng giọt, từng giọt. (Lk: đang vừa uống sữa ca cao vừa edit đoạn
này, suýt phun sữa vào màn hình laptop mấy lần vì tởm! ặc…)
Nàng là trưởng tỷ Hậu Uyển Tâm! Trách không được nàng khắp nơi đối chọi
gay gắt với mình! Trách không được chuyện của nàng ta bị bại lộ! Dĩ
nhiên là kẻ thù trọng sinh đến báo thù! Thế giới này thật sự là… Hậu
Uyển Vân suy sụp cả người, ngã tê liệt trên mặt đất.
“Tỷ tỷ, cầu tỷ, niệm tình cảm tỷ muội ngày xưa của chúng ta, giết muội
đi!” Hậu Uyển Vân cầu xin nói. Nàng ta biết cầu xin trưởng tỷ tha thứ
cho mình tuyệt đối không khả năng, nếu nàng có thể giết mình, giúp chính mình giải thoát, thì cũng tốt hơn sống không bằng chết này!
Cố Vãn Tình cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có khả năng. Nay ta đã làm
mẹ, vì con trai con gái của ta, ta không giết người. Huống hồ, ngươi
không phải xin Hoàng Thượng kim bài miễn tử sao? Nha, ta mang đến cho
ngươi. Có kim bài miễn tử, ai cũng không thể giết ngươi, ngươi vẫn là cố sống đi, Vân Nhi ngoan của ta.”
Dứt lời, Cố Vãn Tình lấy ra một khối kim bài ánh vàng rực rỡ từ trong ngực, xoay người giắt vào cái đinh trên cửa.
Rồi sau đó nói với Hậu Uyển Vân: “Ngươi và ta đã là tỷ muội một hồi, tỷ
tỷ ta lần này đến thăm ngươi, cũng nhân tiện đưa lễ vật cho ngươi.” Cố
Vãn Tình vỗ vỗ tay, hai thị vệ nâng đồ chuyển vào, đặt ở một góc phòng,
rồi sau đó đi ra ngoài.
Cố Vãn Tình đi đến bên cạnh chỗ món đồ được bao vải đỏ đó, nói với Hậu
Uyển Vân: “Vân Nhi ngươi xem, đây chính là bảo bối quý hiếm, đặt ở bên
ngoài rất vô giá, nay tỷ tỷ liền làm lễ gặp mặt đưa cho ngươi là được.”
Cố Vãn Tình dùng sức kéo một cái, kéo miếng vải đỏ đó ra.
Đây là một cái gương rất lớn, có khung bằng kim loại. Hậu Uyển Vân vừa
ngẩng đầu, liền nhìn thấy chính mình trong gương. Nàng ta quả thực không thể tin được hai mắt của mình: cô gái xinh đẹp ngày xưa như hoa như
ngọc, thế nhưng trở nên như quỷ!
“A!” Hậu Uyển Vân ôm mặt hét ầm lên, nàng ta căn bản là không dám nhìn bộ dáng hiện tại của mình.
“Vân Nhi thích không? Đây chính vật trong phòng ngươi, nay tỷ tỷ ta coi
như là vật quy nguyên chủ.” Cố Vãn Tình điều chỉnh góc độ gương một
chút, làm cho gương chiếu ra càng đầy đủ bộ dáng của Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân trợn mắt, lúc này mới phát hiện, gương này chính là gương
to trong nhà trọ của mình ở kiếp trước! Nói như vậy, Nguyên Bảo đã nhận
Cố Vãn Tình làm chủ nhân, không gian tùy thân đang ở trong tay nàng!
Chính mình sở cầu, tính toán, toàn bộ đều thất bại. Mà trưởng tỷ bị
chính mình trăm phương ngàn kế hại chết, nay sống rất tốt, còn sống vô
cùng dễ chịu, hạnh phúc.
Hậu Uyển Vân tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, vốn trong lòng nàng ta còn còn sót lại một tia ảo tưởng xoay người, nhưng hiện tại ảo tưởng này hoàn
toàn tan biến, cả người nàng ta giống như lâm vào vực sâu vô biên vô
hạn.
Người sợ nhất chính là tất cả hi vọng đều tan biến.
Cố Vãn Tình nhìn Hậu Uyển Vân, nhẹ nhàng xoay người, đi ra ngoài, đóng cửa phòng củi. Cũng không quay đầu lại rời khỏi thôn này.
Nàng muốn xem, đều thấy được. Mối hận của mẫu thân, mối hận của chính
mình, còn có mối thù của Hồ di nương, đều trả xong. Cố Vãn Tình rốt cục
có thể buông thù hận trong lòng xuống, vui vui vẻ vẻ mà sống. Nàng muốn
sống hạnh phúc ngọt ngào, để cho mẫu thân ở trên trời nhìn thấy mình
hạnh phúc, lúc này mới không cô phụ cơ duyên được sống lại lần này.
☆Truyện được đăng tại☆tieulienlien.wordpress.com☆
Trở lại Khương gia, Cố Vãn Tình tự mình xuống bếp, nấu một bàn đồ ăn, hâm nóng bầu rượu, chờ Khương Hằng trở về.
Vào đêm, vợ chồng hai người ngồi ở trong phòng.
Cố Vãn Tình nhìn Khương Hằng, Khương Hằng cũng nhìn lại nàng. Từ lúc
nàng trở về, cả người đều không giống trước kia. Khương Hằng có thể nhìn ra, nàng tựa hồ buông xuống cái gì đó rất nặng nề.
“Phu quân, thiếp có lời muốn nói với chàng.”
“Ừ, ta đang nghe.”
“Thiếp đều không phải là tứ tiểu thư Cố gia Cố Vãn Tình. Chuẩn xác mà
nói, thân thể của thiếp là Cố Vãn Tình, nhưng linh hồn là người khác.
Thiếp là nữ nhi của An Quốc Công, Hậu Uyển Tâm…”
Cố Vãn Tình ngẩng đầu nhìn Khương Hằng, chính mình nói ra cỡ này, Khương Hằng tựa hồ tin hoàn toàn. Nàng nói cái gì, hắn sẽ tin cái đó.
Cố Vãn Tình thở dài, đem những chuyện kiếp trước kiếp này của nàng kể
hết cho Khương Hằng. Hắn là người bên gối của nàng, hắn tin tưởng nàng,
yêu nàng, bảo vệ nàng, cho nàng một đời hạnh phúc, nàng quyết định cũng
tin hắn, đem chuyện đã xảy ra nói cho hắn biết.
Khương Hằng nghe xong, trầm mặc không lên tiếng thật lâu, rồi sau đó
đứng dậy, ôm đầu vai Cố Vãn Tình, giọng nói chua chát: “Thật sự là khổ
nàng…”
Cố Vãn Tình bỗng nhiên cảm thấy trong lòng một trận chua xót, cho dù
thời điểm nàng bị hại chết, cũng chưa bao giờ cảm thấy muốn khóc như
vậy. Nàng nhào vào trong lòng Khương Hằng gào khóc lên, Khương Hằng
không nói gì vỗ lưng của nàng, ôn nhu dỗ nàng, giống như dỗ trẻ con. Đợi cho nàng ngừng khóc, Khương Hằng mỉm cười nhìn nàng, nói: “Bất luận
nàng là loại người nào, ta chỉ nhận định nàng là thê tử của ta.”
Dừng một chút, Khương Hằng lại ý vị thâm trường mân môi, nói: “Uyển Tâm? A, nàng có biết, nàng từng đạp hư một bộ xiêm y ta yêu thích nhất
không?”
“A?” Cố Vãn Tình trợn mắt há hốc mồm, khi nàng vẫn là Hậu Uyển Tâm, ngay cả Khương Hằng đều chưa thấy qua, nói gì đạp hư một bộ xiêm y của hắn
chứ?
Khương Hằng cười đứng dậy, đi đến trước một cái rương, mở rương tìm kiếm một lúc, lấy ra cái áo choàng màu trắng ngà. Áo choàng đó tựa hồ vẫn
đặt ở đáy hòm, đã hơi lâu, có chút cũ.
Khương Hằng đem áo choàng giở ra, chỉ vào vết nước ngay vạt áo, nói: “Nàng có biết vệt nước này từ đâu mà đến không?”
Cố Vãn Tình nghi hoặc nhìn vết nước khả nghi đó, lắc đầu.
Khương Hằng bất đắc dĩ gõ gõ cái trán của nàng, nói ra một chuyện cũ phủ đầy bụi nhiều năm trước.
Mười mấy năm trước, năm đó Khương Hằng vẫn là thanh niên tài tuấn hai
mươi tuổi, khi đó hắn chưa phải là thái phó, nhưng đã làm quan nhị phẩm, tiền đồ vô lượng.
Năm đó Khương Hằng tham dự buổi tiệc tại nhà lão thái phó đương triều,
rượu qua ba tuần liền đi giải sầu trong hoa viên. Ngẫu nhiên gặp một phụ nhân tuổi còn trẻ, trong ngực phụ nhân đó ôm một nữ anh phấn đô đô, ước chừng hơn một tuổi, bằng tuổi tiểu Linh nhi hiện tại.
Phụ nhân đó chính là Hậu phu nhân, mà người Hậu phu nhân ôm trong ngực
là Hậu Uyển Tâm mới một tuổi rưỡi. Khi đó Hậu Uyển Tâm vừa nhìn thấy
Khương Hằng, liền hé miệng cười hì hì, giang hai tay muốn Khương Hằng
ôm. Khương Hằng thấy nàng ngọc tuyết đáng yêu, liền đón lấy ôm vào trong ngực. Nhưng ai biết một cái ôm này, liền dứt không ra. Chỉ cần Khương
Hằng có ý đồ đem Hậu Uyển Tâm trả lại cho Hậu phu nhân, Hậu Uyển Tâm
liền ôm cổ Khương Hằng oa oa khóc lớn, khóc nước mắt lạch bạch lạch bạch rơi xuống, làm Khương Hằng đau lòng không thôi, cũng chỉ có thể cứ ôm
Hậu Uyển Tâm nơi nơi du ngoạn.
Năm đó danh viện, phu nhân ngưỡng mộ Khương Hằng rất nhiều, trong hoa
viên có nhiều quý nữ trong kinh thành đều vụng trộm nhìn Khương Hằng,
muốn nói chuyện cùng hắn. Nhưng ai biết Hậu Uyển Tâm này là một tiểu ma
tinh, chỉ cần vừa thấy có nữ tử đến đáp lời, liền khóc to, giống như
thấy yêu quái. Khương Hằng bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm Hậu Uyển Tâm tránh
đám oanh oanh yến yến kia.
Trẻ con còn nhỏ cần ăn rất nhiều bữa, đến thời gian ăn của Hậu Uyển Tâm, nàng vẫn ôm cổ Khương Hằng không chịu buông tay, liền ngay cả Hậu phu
nhân tới cũng không được, càng đừng nói là bà vú. Vì thế chỉ có thể
chuẩn bị cháo gạo đút cho nàng, Khương Hằng là một đại nam nhân, lần đầu tiên phá lệ đút cháo cho một bé con ăn. Hậu Uyển Tâm ăn vui tươi hớn
hở, nhưng thật khổ Khương Hằng, nước cháo làm ướt hết cả vạt áo.
Ăn uống no đủ, mí mắt của tiểu Hậu Uyển Tâm rốt cục đánh nhau chống đỡ
không được muốn đi ngủ, cuối cùng Khương Hằng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng không đợi hắn cao hứng xong, liền cảm thấy dưới thân ấm nóng lên,
một luồng nhiệt lưu từ trong ngực chảy ra. Hậu Uyển Tâm cư nhiên tè dầm, làm ướt hết người Khương Hằng, sau đó cái đầu nhỏ tựa vào trong ngực
Khương Hằng, khuôn mặt nhỏ nhắn thịt đô đô mang theo ý cười, khóe miệng
chảy nước miếng, cảm thấy mỹ mãn mà ngủ.
Áo choàng này, là mẫu thân đã mất của Khương Hằng tự tay may, nay bị bé
con tè dầm ướt hết, áo choàng tuy rằng không thể mặc lại, nhưng Khương
Hằng luyến tiếc bỏ đi, trở về giặt sạch đặt ở đáy hòm, cất đến mười mấy
năm.
Vốn quên việc này từ rất lâu, nhưng hôm nay mới biết được thê tử sớm
chiều ở chung với mình, cư nhiên chính là bé con tè ướt hết người mình
năm đó!
Khương Hằng cầm áo choàng, vẻ mặt trêu chọc cười nói: “A, không nghĩ tới Uyển Tâm chúng ta từ bé liền có tiền đồ như vậy! Lá gan cũng thật lớn,
cư nhiên dám tè đầy người của ta!”
“Thiếp, thiếp không có! Chàng nói bậy, sao thiếp không nhớ rõ?” Cố Vãn
Tình xấu hổ đỏ mặt, bị Khương Hằng vừa nói, vừa chọc cười, tích tụ trong lòng liền trở thành hư không.
“Nàng khi đó mới bé tí xíu như vậy, đương nhiên không nhớ rõ, nhưng ta
nhớ rõ rành mạch!” Khương Hằng ôm chặt thê tử từ phía sau, cằm để trên
cái trán của nàng, nhíu mày nói: “Đây là áo choàng do chính tay mẫu thân ta may, nàng làm hỏng, nàng phải bồi thường cho ta!”
“Bồi thường như thế nào?”
“Đem cả đời nàng đều bồi thường cho ta…”
(Hoàn)