Nhắc tới thê tử cùng nữ nhi đã mất, vẻ mặt vị lão tướng An Quốc Hầu kinh nghiệm sa trường đột nhiên ảm đạm xuống, An Quốc Hầu cười khổ thở dài,
dấu không được áy náy. Ông hàng năm chinh chiến bên ngoài, cùng thê tử
nữ nhi chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Phu nhân An Quốc Hầu qua
đời mấy năm trước, tình huống thân thể vẫn rất kém, nhưng An Quốc Hầu
cũng không bỏ được đi chiến trường chém giết, không chỉ không thể bầu
bạn với thê tử, còn liên lụy thê tử suốt ngày vì an nguy của ông mà lo
lắng hãi hùng. Lúc thê tử bệnh tình nguy kịch, rốt cục mới bứt ra trở về kinh thành, có thể bầu bạn thê tử đi qua đoạn đường cuối cùng.
Đợi cho khi đích nữ nhi Hậu Uyển Tâm của An Quốc Hầu qua đời, ông cũng
không tại bên người, đợi cho đuổi trở lại kinh thành, thấy chỉ có xác
chết lạnh lẽo của nữ nhi, mới biết được nữ nhi đã bị bệnh lâu chưa lành, bệnh triền miên đã nhiều năm, đến cuối cùng cũng không nói đến để phụ
thân cùng huynh trưởng trở về nhà, sắp chết cũng chưa gặp thân nhân một
lần cuối cùng.
An Quốc Hầu đối với nữ nhi ông thương yêu nhất rất là áy náy. Ông tuy
rằng là thần tử tốt, tướng quân giỏi, nhưng cũng không phải là phụ thân
tốt. Nữ nhi Hậu Uyển Tâm bệnh nặng vài năm, cũng là vài năm chiến sự ở
biên cương căng thẳng nhất, Hậu Uyển Tâm hiếu thuận hiểu biết, sợ phụ
huynh vì bệnh tình của mình mà phân tâm, chậm trễ chiến sự, cho nên vẫn
chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Đối với sự hiểu biết của nữ
nhi, An Quốc Hầu vừa là vui mừng, vừa là lòng chua xót. Ông đường đường
là nam nhi bảy thước, võ nghệ cao cường, là nhân vật lợi hại ở trong vạn quân, nhưng lại ngay cả thê tử, nữ nhi thương yêu nhất đều thủ hộ không được, đây là đau thương cả đời của An Quốc Hầu.
Khương Hằng bình tĩnh nhìn An Quốc Hầu, trấn an vài câu, lại nói: “Ta
cũng biết rõ tang thê đau thương, đối với Hầu gia đau thương cảm động
lây. Mà nay là chuyện vui mừng, Hầu gia còn có nữ nhi Hậu Uyển Vân hiếu
thuận, có hiểu biết mà.” Khương Hằng nói lời này, chỉ tự nhiên là Hậu
Uyển Vân.
An Quốc Hầu xả ra một chút cười ở khóe miệng, ông đang bi thống đắm chìm ở trong hồi tưởng thê nữ, nghe thấy Khương Hằng nhắc tới tên “Hậu Uyển
Vân”, cũng chỉ nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng, sắc mặt vẫn chưa toát ra
nhiều thần sắc. Năm đó tại Hậu gia, Hậu Uyển Vân vẫn biểu hiện dịu dàng
kính cẩn nghe theo, phụng dưỡng mẹ cả đích tỷ đều tìm không ra sai
lầm. Nhưng An Quốc Hầu xuất thân võ tướng ở quân doanh lại không thích
tính tình tú thanh tú khí của Hậu Uyển Vân. Đích trưởng nữ Hậu Uyển Tâm
từ nhỏ liền đi theo bên người An Quốc Hầu, còn từng sống ở trong quân
doanh, nổi danh là quý nữ cử chỉ tao nhã, lại mang theo ba phần tính
cách kiên nghị của quân nhân, từ khi còn bé đi theo An Quốc Hầu cùng
tiểu Hầu gia tập võ, biết chút quyền cước công phu. Bản tính nữ nhi này
đúng khẩu vị An Quốc Hầu, hơn nữa lại là nữ nhi do vợ cả được mình sủng
ái sinh ra, cho nên An Quốc Hầu phá lệ vừa mắt Hậu Uyển Tâm, nhưng đối
với nữ nhi thứ xuất Hậu Uyển Vân, lại không thế nào để bụng.
An Quốc Hầu cùng Hậu Uyển Vân ít ở chung, loại tình cảm cha và con gái
cũng không thâm hậu, đơn giản là nhìn mặt mũi thê nữ, mới cho Hậu Uyển
Vân vài phần mặt mũi thôi.
Thần sắc An Quốc Hầu tự nhiên là bị Khương Hằng thu hết đáy mắt, vị đệ
nhất quyền thần đương triều này có bản sự nhìn người đọc tâm, lập tức
liền phỏng đoán ra địa vị Hậu Uyển Vân ở trong lòng An Quốc Hầu.
Khương Hằng than thở, nói: “Năm đó ta cùng với tôn phu nhân, lệnh ái
từng có gặp mặt một lần, tôn phu nhân cùng Hậu tiểu thư đều là người rất khỏe mạnh. Khi đó tôn phu nhân tuổi trẻ thể kiện, lệnh ái vừa tròn một
tuổi, gương mặt nhìn hồng nhuận khoẻ mạnh, ngọc tuyết thông minh. Không
nghĩ tới tuổi còn trẻ liền… Hầu gia cũng phải bảo trọng thân thể!”
Trong mắt An Quốc Hầu nổi lên một chút thần sắc đen tối không rõ, rồi
sau đó thở dài, nói: “Đa tạ vương gia quan tâm. Có lẽ là các nàng hàng
năm mong ngóng ta cùng với khuyển tử, lo lắng đề phòng, cuộc sống hàng
ngày không bình an, nên tuổi còn trẻ liền bệnh nặng, ai… Vương gia suốt
ngày vì việc triều đình làm lụng vất vả, vì thánh thượng phân ưu, cũng
phải bảo trọng thân thể mới được.”
Hai người lại ngồi uống trà tâm sự, rồi sau đó có công công truyền chỉ
tiến vào, nói các đại thần đi tiền điện, hoàng đế muốn phong thưởng Hậu
gia. Tiền triều nghị sự, tự nhiên là chuyện không có liên quan tới đám
phụ nhân. Đám phụ nhân đều tụ tập tại thiên thính uống trà nói chuyện
phiếm, chờ phong thưởng xong rồi mới vào yến hội.
“Các vị nói xem, lần này thánh thượng sẽ thưởng cho An Quốc Hầu cái gì
nha?” Tả tướng phu nhân lúc đến đã hơi muộn, rồi sau đó tìm đến chỗ Cố
Vãn Tình, vài phu nhân quen biết tụ ở một chỗ.
Mấy phu nhân này phần lớn đều xấp xỉ tuổi tả tướng phu nhân, khoảng ba
bốn mươi tuổi. Cố Vãn Tình cùng các bà ở chung một chỗ, cơ hồ là nhỏ hơn một giáp. Bất quá nàng gả cho Bình thân vương, thân phận vai vế ở đây
khá cao, thêm cử chỉ ổn trọng, đối nhân xử thế khéo léo hào phóng, cũng
không có người khinh thị nàng tuổi còn nhỏ. Nhưng dù sao tuổi của tả
tướng phu nhân đều có thể làm nương của Cố Vãn Tình, cho nên các vị phu
nhân đối với tiểu cô nương này, không khỏi đều nhiều hơn ba phần yêu
thương.
Cố Vãn Tình che miệng cười cười, nói: “Ta chỉ là một phụ nhân, làm sao hiểu được chuyện ban thưởng này chứ.”
Tả tướng phu nhân uống ngụm trà, cười nhìn nhìn Cố Vãn Tình, lại nhìn
nhìn Hậu Uyển Vân quy củ đứng ở bên cạnh Cố Vãn Tình, nói: “Vãn Tình,
ngươi không nóng nảy muốn biết, sợ là con dâu ngươi trong lòng đang nôn
nóng đó.”
Hậu Uyển Vân tự nhiên là sốt ruột muốn biết thánh thượng phong thưởng,
bởi vì chuyện này quan hệ tới vinh nhục của nàng ta. Bất quá trong lòng
tuy rằng nghĩ như vậy, trên mặt mũi cũng không thể biểu hiện ra, miễn
cho làm người ta nghĩ nàng ta kiến thức hạn hẹp, Hậu Uyển Vân cúi đầu ôn nhu cười, nói: “Vân Nhi cũng không vội, thánh thượng sẽ luận công phong thưởng mà.”
Cố Vãn Tình ha ha cười, nói: “Lúc nãy mẫu thân còn muốn kêu tiểu thái giám đi hỏi thăm đó, Vân Nhi đã không vội, vậy thôi.”
Hậu Uyển Vân khẽ cắn môi, hướng ra ngoài liếc mắt một cái, thấy tiểu
thái giám tới báo tin còn không có tiến vào, không khỏi vò nát khăn tay. Đợi cho sắp tới đêm, đằng trước mới truyền đến tin tức, nói thánh
thượng phong An Quốc Hầu làm An Quốc Công, thừa kế tam đại giáng tước
(được thừa kế tước vị 3 đời sau sẽ giáng xuống một bậc), phong thế tử An Quốc Công Hậu Thụy Phong thành tòng nhị phẩm Chấn Quân đại tướng quân,
trừ bỏ khao thưởng tam quân ở ngoài, còn thưởng cho Hậu gia ruộng tốt
ngàn khoảnh, 10 ngàn lượng hoàng kim, châu báu vô số, lại đem một biệt
viện hoàng gia ở ngoại ô phía Nam kinh thành thưởng cho Hậu gia.
“Nha, ban cho rất phong phú.” Tả tướng phu nhân táp lưỡi.
Cố Vãn Tình từ trong áo lấy ra một túi gấm màu đỏ thêu chỉ vàng, đưa cho tiểu thái giám đến truyền tin tức, cười nói: “Công công vất vả!”
Tiểu thái giám mân mê phân lượng, cười miệng sắp tới lỗ tai. Tin tức này chính là đến nói cho đại thiếu phu nhân Khương gia, vương phi này thật
đúng là người hiểu chuyện. Tiểu thái giám đem bạc nhét vào trong áo, lại nói: “An Quốc Công cùng Chấn Quân đại tướng quân lĩnh thưởng, rồi sau
đó An Quốc Công nói chính mình tuổi tác đã cao, giao hổ phù cùng binh
quyền, nói muốn bảo dưỡng tuổi thọ. Thánh thượng có ý không thu hồi, An
Quốc Công lần nữa kiên trì, cuối cùng giao binh quyền, chỉ thăng quan
tiến tước lĩnh ban thưởng.”
Hậu gia lập ra kỳ công, nổi bật vô song, nhưng nay biên cương ít nhất
mười năm không có chiến sự. Phi điểu tẫn, lương cung tàng; thỏ khôn
chết, chó săn xào (chim bay hết thì cất cung, thỏ khôn chết, nấu chó săn – dùng câu thành ngữ này để chỉ hiện tượng sau khi làm xong
sự việc thì ruồng bỏ hoặc bức hại những người có công). Vừa
không đánh giặc, đại tướng quân tay cầm trọng binh, uy vọng cực cao lưu
lại trong kinh thành, hoàng đế sợ ngay cả buổi tối ngủ đều ngủ không an
ổn. Nay An Quốc Công đem toàn bộ phong thưởng của hoàng đế thu vào trong túi, bảo toàn mặt mũi hoàng gia, đỡ mắc công có người nói ông không tán thưởng, ngay cả thăng quan tiến tước, vàng bạc châu báu cùng ruộng đất
đều không vào mắt An Quốc Công. Rồi sau đó tìm cái cớ giao binh quyền,
để cho hoàng đế an tâm.
Cố Vãn Tình cười cười, lúc này mới yên lòng. Phụ thân là một người thông minh, cũng không tham luyến quyền thế, giã từ sự nghiệp khi đang trên
đỉnh vinh quang là kế sách dài lâu. Nay huynh trưởng tại trong quân,
tuổi còn trẻ đã lập ra chiến công hiển hách, nay lại là tòng nhị phẩm
Chấn Quân đại tướng quân. Võ tướng không lập quân công, sẽ rất khó lại
tấn chức. Nhưng Hậu Thụy Phong bất đồng, huynh ấy tương lai tập tước,
tiền đồ vô lượng, lại bởi vì trong quân chức vị đều không phải là cao
nhất, cấp trên còn có mấy tướng quân càng hiển hách đè nặng một đầu, cho nên thánh thượng sẽ không quá kiêng kị Hậu Thụy Phong, làm cho Hậu gia
lâm vào nguy cơ.
Đạo lý này Cố Vãn Tình biết, tả tướng phu nhân là nhân tinh, vừa nghe
liền hiểu được, đối với An Quốc Công lộ ra vài phần khâm phục. Dù sao
phần vinh quang này là An Quốc Công chém giết trên chiến trường mới có
được, đều không phải mỗi người đều có phần quyết đoán này, nói buông
liền không chút nào lưu luyến đem công huân vài thập niên buông.
Sắc mặt Hậu Uyển Vân lộ ra ẩn ẩn đắc ý, cái núi dựa vào này của nàng ta lại càng ổn lại càng lớn.
Tiền triều phong thưởng xong, phía sau yến hội cũng dọn xong. Yến hội
thiên gia tự nhiên bất đồng với gia yến bình thường, bên trong quy củ
thật nhiều. Quan viên cùng các mệnh phụ dựa theo cấp bậc ngồi xuống, dựa theo thân phận Cố Vãn Tình, nàng trùng hợp cùng tả tướng phu nhân ngồi
cùng một bàn. Mà Hậu Uyển Vân thì ở bên cạnh nàng hầu hạ.
Hoàng đế dắt Thái Hậu, Hoàng Hậu ngồi xuống, yến hội bắt đầu.
Yến hội thiên gia tuy rằng các món ăn đều là ngự trù tỉ mỉ nấu nướng ra
các món ăn quý và lạ. Bất quá các vị ở đây cũng không có người nào đui
mù là vì mỹ thực mà đến. Mọi người ăn rất rụt rè, thường thường nâng
chén kính rượu. Cố Vãn Tình ngồi thực im lặng khiêm tốn, tả tướng phu
nhân biết vị thứ xuất vương phi này là lần đầu tham gia yến hội, hảo tâm ở một bên thiện ý chỉ điểm nàng.
Cố Vãn Tình hướng tả tướng phu nhân cảm kích cười cười, nhu thuận làm
theo chỉ điểm của tả tướng phu nhân. Kiếp trước nàng tham dự qua không
ít lần yến hội, đối với chuyện này có thể nói là ngựa quen đường cũ,
nhưng phần quan tâm này của tả tướng phu nhân, nàng ghi tạc trong lòng.
Rượu qua ba tuần, mọi người đang coi biểu diễn ca múa, thánh thượng hưng trí cực cao, không khí yến hội cũng thoải mái không ít. Cố Vãn Tình bất động thanh sắc nhìn lướt qua Thái Hậu Hoàng Hậu bên kia. Chiêu Hòa công chúa cũng đến tham dự yến hội. Chiêu Hòa công chúa đã xuất giá, rút đi
ngây ngô của thiếu nữ, thêm mấy phần thành thục ý nhị, có lẽ là cuộc
sống sau tân hôn ngọt ngào, khí sắc Chiêu Hòa công chúa vô cùng tốt, sắc mặt hồng nhuận, cả người nét mặt toả sáng.
Chỉ thấy Chiêu Hòa công chúa thì thầm vài câu với Thái Hậu, Thái Hậu đầu tiên là nhíu nhíu mày, rồi sau đó Chiêu Hòa công chúa bĩu môi nói vài
câu, Thái Hậu bất đắc dĩ nở nụ cười, rồi sau đó hướng Hậu Uyển Vân khoát tay, nói: “Uyển Vân, lại đây đến ngồi bên người ai gia. Hồi lâu không
thấy, ai gia rất nhớ ngươi.”
Thái Hậu vừa nói xong, làm cho các vị khách nữ đều tụ ánh mắt trên người Hậu Uyển Vân. Dựa theo thân phận Hậu Uyển Vân, vốn không nên đến phiên
nàng ta tới bên cạnh Thái Hậu cùng Chiêu Hòa công chúa. Hành động này
của Thái Hậu, rõ ràng nói cho mọi người, ở trong lòng Thái Hậu, vị nữ
nhi Hậu gia này rất được coi trọng. Tiệc khánh công lần này vốn là tổ
chức vì phụ tử Hậu gia, nay nữ nhi Hậu gia lại được Thái Hậu đặc biệt
chú ý, Hậu gia vinh sủng tự không cần phải nói.
Sắc mặt Hậu Uyển Vân hơi hơi phiếm hồng, nhu thuận tiêu sái đi qua. Thái Hậu cùng Chiêu Hòa công chúa mỗi người cầm một bàn tay nàng ta, thân
thiết nói chuyện, rồi sau đó gọi người bỏ thêm ghế dựa, làm cho nàng ta
ngồi ở bên cạnh. Tại trước mắt bao người, được hai nữ nhân tôn quý nhất
Thiên triều thi ân trước mặt mọi người, Hậu Uyển Vân cảm thấy sống lưng
càng thẳng hơn.
Động tĩnh bên này của Thái Hậu, Khương Hằng tự nhiên cũng thấy. Hắn nhìn phương hướng Hậu Uyển Vân một cái, vẫn chưa để ở trong lòng việc này
quá mức. Người trong cung, bọn họ đều là nhân tinh, tự lần đó Hậu Uyển
Vân đem chuyện hậu trạch Khương gia nháo đến tai Thái Hậu, với sự khôn
khéo của Thái Hậu, không có khả năng nhìn không thấu tâm tư đó, nếu
không Thái Hậu cũng không ngồi đến vị trí Thái Hậu bây giờ, đã sớm bị
tranh đấu trong hậu cung này ăn tươi nuốt sống thành người thất bại.
Hành động này của Thái Hậu, hơn phân nửa là làm bộ dáng vì mượn sức An
Quốc Công thôi.
Tiệc rượu tiến hành không sai biệt lắm, đám quan viên và thánh thượng
cùng đi xem biểu diễn ca múa, nhóm khách nữ thì cùng Thái Hậu và Chiêu
Hòa công chúa dạo ngự hoa viên. Lúc này đã bắt đầu mùa đông, nhưng có
một khoảng sân ở hồ Quý Dịch được xây dựng riêng biệt, dẫn vào ôn tuyền
Nam Sơn, dưỡng ít hoa. Công tượng tính thời gian tỉ mỉ, vừa vặn làm cho
hoa nở ra ngay đêm yến hội.
Hoa tranh nhau khoe sắc khắp cả viện, làm vui mắt người xem. Các khách nữ tốp năm tốp ba từng người dạo chơi hoa viên ngắm hoa.
Có Hậu Uyển Vân ở trước mặt Thái Hậu, nhất định không có chuyện tốt gì,
cho nên Cố Vãn Tình không nghĩ ở trước mặt Thái Hậu cùng Chiêu Hòa công
chúa lắc lư, liền hẹn tả tướng phu nhân cùng nhau đồng hành, nhưng mới
vừa đi vài bước, chỉ thấy Phương cô cô ở trước mặt Thái Hậu đến, nói:
“Thỉnh an tướng gia phu nhân, Bình Thân vương phi, Thái Hậu thỉnh vương
phi cùng đi ngắm hoa.”
Xem ra chạy trời không khỏi nắng. Cố Vãn Tình thật có lỗi nói với tả
tướng phu nhân: “Xem ra được ngày khác lại bồi phu nhân dạo chơi hoa
viên.”
Tả tướng phu nhân cũng hiền lành cười cười: “Mau đi đi, đừng làm cho Thái Hậu đợi lâu.”
Cố Vãn Tình cáo biệt tả tướng phu nhân, đi theo Phương cô cô một đường
đến hồ Quý Dịch. Phương cô cô sợ Cố Vãn Tình khẩn trương, dọc theo đường đi cùng nàng thân thiết nói chuyện, lại chỉ điểm mấy chỗ cần phải chú
ý.
Thái Hậu cùng Chiêu Hòa công chúa đang ở trong cung điện giữa hồ Quý
Dịch, cần dùng thuyền nhỏ đi qua. Phương cô cô cùng Cố Vãn Tình lên
thuyền, thuyền đi một hồi, xuyên qua tầng tầng lá sen. Có cung nữ thanh
tú tiếp thuyền, đỡ Cố Vãn Tình lên bờ, hành lễ với Cố Vãn Tình, nói: “Nô tỳ thỉnh an vương phi, vương phi mời theo nô tỳ đi bên này.”
Cố Vãn Tình đi theo cung nữ, vào cung điện.
Cung điện giữa hồ Quý Dịch, nói là cung điện, không bằng nói là bán lộ
đài chuẩn xác hơn, chính là bốn phía đều giăng sa trướng, ở trong gió
đêm lờ mờ tung bay. Bên trong cung điện truyền ra tiếng đàn cùng với
tiếng vui cười của nữ nhân.
Cố Vãn Tình tiến vào, quỳ xuống, nói: “Nô tì thỉnh an Thái Hậu, công chúa.”
Giọng nói Thái Hậu ôn hòa lại không mất uy nghiêm, phiêu đãng: “Bình thân, ban tọa cho Bình Thân vương phi.”
Phương cô cô đỡ Cố Vãn Tình dậy, Cố Vãn Tình vừa nhấc đầu, liền nhìn
thấy Hậu Uyển Vân vô cùng thân thiết rúc vào bên người Thái Hậu. Hậu
Uyển Vân thấy Cố Vãn Tình đang nhìn mình, vành mắt lập tức liền đỏ. Dùng ánh mắt ướt sũng đó nhìn Thái Hậu, làm như ủy khuất, cũng không dám xin giúp đỡ, rồi sau đó gục đầu xuống, hấp hấp cái mũi, lại ngẩng đầu, đã
muốn lộ ra tươi cười hơi miễn cưỡng dịu ngoan.