Cố lão gia hoãn thần lại, ngẩng đầu nhìn nàng, lúc vừa thấy, Cố lão gia đều trợn tròn mắt.
Nữ nhi nũng nịu như nhược liễu phù phong của ông ta đâu? Người cường tráng cao lớn Trước mắt này là chuyện gì xảy ra?
“Vãn Tình?” Cố lão gia xoa mắt, đúng vậy a, tuy rằng dáng người cao lên, mặt tròn, nhưng là người này tuyệt đối là nữ nhi ông ta – Cố Vãn Tình, như
là đổi túi da!
“Ai, phụ thân, nữ nhi đây.” Cố Vãn Tình kính cẩn
nghe theo cúi đầu làm vạn phúc. thân thể Nay của nàng ước lượng cơ hồ
cao bằng Cố lão gia.
“Ngươi, ngươi như thế nào!?” Ngươi sao cao
lớn cường tráng như vậy? Cố lão gia không biết xấu hổ hỏi, nghẹn nửa
ngày, nghẹn ra một câu: ” Ngươi sao cao lớn… cường tráng như vậy?”
Cố Vãn Tình chớp chớp chớp nhãn tình, vô tội nói: “Phụ thân, là đại phu
nói muốn nữ nhi ăn nhiều, ngủ nhiều, cẩn thận dưỡng thân thể, nữ nhi mỗi ngày tuân lời dặn của đại phu, liền trở thành như vậy.”
Sắc mặt Cố lão gia lại đen vài phần, đã biết nữ nhi rất thành thực.
Vưu thị ở một bên, có chút kỳ quái nhìn Cố lão gia. Nàng hàng năm ở tại
Thiên viện, một năm gặp mặt Cố Vãn Tình chỉ vài lần, tự nhiên nhìn không ra bây giờ nàng biến hóa kinh người như thế chỉ trong mấy tháng. Theo
như Vưu thị xem ra, Cố Vãn Tình như vậy tốt nhất, nhìn kiện khỏe mạnh
khang, so với bộ dáng bệnh ỉu sắp chết gấp trăm lần. Nhưng là Cố lão gia hơn hai tháng trước mới thấy qua Cố Vãn Tình, khi đó nàng vẫn là tiểu
thư nũng nịu văn nhược, nay biến hóa cũng quá lớn.
Bất quá Cố lão gia hiện tại cũng không để ý Cố Vãn Tình biến thành cái dạng gì, chỉ
cần nàng không thay đổi thành con khỉ đột, biến thành bộ dáng gì đều
được. Dù sao thân thể của nàng tốt, mỹ mạo giống Vưu thị khi còn trẻ,
không có xinh đẹp theo kiểu nhược liễu phù phong, nay lại xinh đẹp kiểu
đẫy đà to lớn. Hoàn phì yến gầy, xem như mỗi người mỗi vẻ đi. Cố lão gia hồi thời điểm tưởng Vưu thị còn trẻ mỹ mạo, lại liếc vẻ mặt Vưu thị,
thấy nay khóe miệng, khóe mắt bà đều che kín nếp nhăn, làm sao còn có bộ dáng năm đó, không khỏi thất vọng dời đi mắt.
Cố lão gia ho khan một tiếng, đầu tiên là lôi kéo mẹ con Cố Vãn Tình tán gẫu việc nhà một
phen, từ chuyện Cố Vãn Tình mới sinh ra đời, nói liên miên cằn nhằn nhớ
lại nửa canh giờ việc vặt gia đình, rồi sau đó thở dài, tổng kết nói:
“Vãn Tình, con xem phụ thân thương con rất nhiều, từ bé đã đem con trở
thành hòn ngọc quý trên tay, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ
tan, ai, thật sự là đáng thương lòng cha mẹ thiên hạ!”
vẻ mặt Cố
Vãn Tình cảm động, hùa vào nói: “Phụ thân đối với nữ nhi, tự nhiên là vô cùng tốt. Thân thể này của nữ nhi, là cha mẹ cho, nữ nhi nhiều năm như
vậy áo cơm không lo, cũng là phụ thân ban tặng, nữ nhi chắc chắn cố gắng hiếu thuận cha mẹ, báo đáp công ơn sinh dưỡng!” Cho nên mau mau đem ta
gả cho Khương thái phó báo ân cha mẹ đi.
“Ai, đây mới là nữ nhi
ngoan của ta! Cha biết con là đứa hiếu thuận.” Cố lão gia cảm động lôi
kéo tay Cố Vãn Tình, nói: “Nay con tuổi tác cũng lớn, phụ thân tìm hôn
nhân cho con…”
Cố lão gia đưa chuyện ông ta tính đem Cố Vãn Tình gả cho Khương thái phó làm kế thất nói ra.
“Được, nữ nhi đáp ứng, hết thảy hoàn toàn dựa vào phụ thân làm chủ.” Mắt Cố Vãn Tình chớp cũng không chớp đáp ứng rồi.
Cố lão gia không dám tin nhìn Cố Vãn Tình, thân vương này nổi danh khắc thê, nữ nhi đã biết thế nhưng một ngụm đáp ứng rồi!
Cố Vãn Tình lại nói: “Nữ nhi từng nói, chỉ cần chuyện phụ thân muốn nữ nhi làm, nữ nhi sẽ không chối từ. Nữ nhi không phải vì chính mình gả, mà là vì phụ thân, vì Cố gia vinh quang.”
“Tốt! Tốt! Tốt! Đây mới là nữ nhi ngoan của ta!” Cố lão gia cảm động lão lệ tung hoành.
Cố lão gia phá lệ lưu Cố Vãn Tình cùng Vưu thị ở lại dùng cơm chiều, rồi
sau đó lại ban cho hai người vài thứ tốt, phái hai người đưa từng người
trở về.
Cố lão gia đối với việc này cực kỳ để bụng, lập tức sai
gã sai vặt tin cậy chuẩn bị, đi thỉnh bà mối Vương đến. Bà Vương là bà
mối làm mai mối có thanh danh nổi tiếng trong kinh thành, chỉ cần bà đó
một há mồm, có thể đem đen nói thành trắng, trắng nói thành đen. tiểu
thư Lưu gia mới trước đây bị bệnh đậu mùa nên mặt bị rỗ, bà Vương nói
Lưu tiểu thư dung mạo bất phàm, do ôm tỳ bà che nửa mặt. Trương gia
thiếu gia, vóc dáng thô kệch, người xấu ngốc nghếch, đến miệng bà Vương, chính là gương mặt phúc tướng, tin cậy đôn hậu. Tóm lại này bà Vương
nói không thể không thành hôn, dưa vẹo táo nứt cái gì, cũng có thể nói
như tiên nữ.
Bà Vương được Cố lão gia cho phong phú sính kim, vui tươi hớn hở đi tới Cố gia, Cố lão gia tự mình tiếp đãi. Bà Vương nghe
được Cố lão gia muốn đem tứ tiểu thư nhà mình làm mai cho thân vương nổi danh khắc thê, miệng méo xệch. Mấy năm nay, bà Vương cũng từng làm mối
cho Khương thái phó mấy mối hôn nhân, nhưng đều thất bại không có ngoại
lệ, lão gia phu nhân này đều luyến tiếc khuê nữ bảo bối của mình gả qua
đi đời nhà ma. Nhưng Cố lão gia này… Bà Vương âm thầm phiên cái xem
thường, trong lòng thối một ngụm.
Không xem mặt tăng cũng xem mặt phật, xem tại tiền thù lao, bà Vương đáp ứng đi giúp Cố lão gia làm
mai, bất quá nói trước: Khương gia có rất nhiều yêu cầu đối với nàng
dâu, nếu là bất thành, tiền thù lao này nhưng đừng tưởng lão nương ta
lui về.
Cố lão gia vội vàng đáp ứng.
Bà Vương cầm bạc đi
rồi, vài ngày sau, có tin tức. Bà Vương vốn là không thế nào muốn gặp Cố lão gia này, cũng sẽ không cùng ông ta vòng vo, trực tiếp đem ý tứ
Khương gia nói ra: Khương gia tốt xấu cũng là trăm năm vọng tộc, cưới vợ thà ít mà tốt. Nay đã chết năm chủ mẫu đương gia, người thứ sáu này,
cần phải chọn cẩn thận, Cố lão gia thân là tam phẩm hàn lâm học sĩ, nữ
nhi của Cố lão gia, nhân phẩm tài mạo tự nhiên là không nói, nhưng là
Khương gia là sợ tiểu thư này được nuông chiều từ bé, cũng không muốn
lại thú về người nũng nịu bệnh tật, nếu là có cái không hay xảy ra,
Khương gia chịu không nổi chuyện phá hư thanh danh này.
Cố lão gia khinh thường nghĩ trong lòng: Khương thái phó ngươi cưới vợ, từng có thanh danh tốt sao?
Ba ngày sau, khi Cố Vãn Tình đang ngủ trưa, đã bị nha hoàn của Cố lão gia
vội vàng kêu dậy, trang điểm một phen, mang theo nàng đi sân phu nhân.
nha hoàn của Cố lão gia tên là Hương Thanh, là nha đầu có chút thế lực,
ngày thường trong ỷ vào chính mình là đại a đầu bên người Cố lão gia,
trước mặt di nương không được sủng trong phủ này đều đi ngang, ngày
thường trong đối với Cố Vãn Tình – thứ xuất tiểu thư cũng không thậm
cung kính như vậy. Bất quá hôm nay thái độ của Hương Thanh khác thường,
vừa thấy Cố Vãn Tình, trên mặt cười như nở hoa.
Cố Vãn Tình gật gật đầu, thẹn thùng cười cười. Ngày thường phu nhân gọi
chính mình đi qua, đều là sai sử nha đầu trong phòng phu nhân đến truyền lời, nhưng hôm nay lại là đại nha hoàn bên cạnh Cố lão gia đến thỉnh
chính mình, thái độ còn quỷ dị như vậy. Yêu thương khác thường, trong
lòng Cố Vãn Tình đại khái cũng có thể đoán được một chút, có lẽ là có
liên quan tới việc hôn nhân của nàng.
“Hương Thanh tỷ tỷ, không
biết phu nhân tìm ta có chuyện gì? Còn thỉnh tỷ tỷ nói một chút, Vãn
Tình ngu dốt, sợ đến náo loạn chê cười chọc phu nhân mất hứng.”Cố Vãn
Tình thân thiết lôi kéo tay Hương Thanh, một ngụm tỷ tỷ, kêu rất thân
thiết.
Từ trước Cố Vãn Tình mỗi khi thấy Hương Thanh, đều cúi
đầu, đều nói không nên lời, nay đối với Hương Thanh thân thiện hơn, dù
sao cũng là tiểu thư cho thể diện, tâm tình Hương Thanh cũng tốt, thân
thiết nói: “Lão gia nói trong nhà có khách quý đến đây, hiện tại phu
nhân đang tiếp đón, lão gia nói thỉnh tứ tiểu thư đến tiếp khách, miễn
cho chỉ có một mình phu nhân tiếp đón.”
Cố Vãn Tình theo Hương
Thanh đến sân của phu nhân, còn không có vào cửa chợt nghe bên trong
từng đợt tiếng cười truyền ra, là giọng nói của phu nhân.
Hương Thanh đi vào thông báo, sau khi đi ra, dẫn Cố Vãn Tình vào phòng.
“Mẫu thân.” Cố Vãn Tình nhu thuận phúc thân với phu nhân. Phu nhân Diêm thị
có gương mặt phúc tướng, cười tủm tỉm vội vàng lôi kéo Cố Vãn Tình ngồi
vào bên cạnh chính mình, chỉ vào hai bà tử đối diện ngồi, nói với Cố Vãn Tình: “Đây là Vương ma ma, Lưu ma ma.”
Cố Vãn Tình lại đứng dậy, đối hai cái bà tử hành lễ, nói: “Chào Vương ma ma, chào Lưu ma ma.”
“Ai, tiểu thư mau dừng, chúng ta chịu không nổi lễ của tiểu thư đâu. Vừa
thấy tứ tiểu thư chính là người có tri thức hiểu lễ nghĩa.” Lưu ma ma
cầm khăn che miệng, vừa nhìn thấy Cố Vãn Tình, trong mắt lóe tia sáng,
vừa cười vừa đánh giá Cố Vãn Tình, cứ như dính mắt trên người nàng, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng, đó ánh mắt hận không thể đem nàng đào ra một cái lỗ thủng, nhìn bên trong là cái cái dạng gì.
Cố Vãn Tình mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một bộ dạng tiểu thư khuê các ôn nhu, nói chuyện nhỏ giọng mảnh khí.
Lưu bà tử gật gật đầu, lại nói: “Ngày thường đọc sách gì? Có viết chút thi từ?”
Cố Vãn Tình nhu thuận đáp: “Không biết làm thơ, miễn cưỡng có thể biết
chữ, không làm người mù chữ thôi, trong ngày thường đọc “nữ giới”“liệt
nữ truyền”. Rảnh rỗi thì thích thêu hoa đủ loại giết thời gian.”
Nữ tử không tài đó là đức, trả lời như vậy là thoả đáng nhất. Lưu bà tử là người của Khương gia, bà ta thực vừa lòng, bà Vương thu bạc của Cố lão
gia, nên ở một bên thay Cố gia nói tốt.
Nói chuyện tán gẫu, đến thời gian bữa tối. Phu nhân lưu hai bà tử ở lại dùng bữa tối, cũng để lại Cố Vãn Tình tiếp khách.
Lúc ăn cơm, phu nhân đang nói chuyện, Cố Vãn Tình im lặng ăn, tổng cộng
dùng ba bát cơm, ăn rất nhiều đồ ăn, mới buông đũa xuống, lại uống một
chén canh bắp nhỏ. Lưu bà tử đem mấy hành động của nàng như vậy nhất
nhất xem tại trong mắt.
粟米羹 – túc thước canh – canh bắp
Dùng xong bữa tối, phu nhân đã đem Cố Vãn Tình thả trở về, cùng hai bà tử
đông kéo tây xả một trận, hai bà tử được rất nhiều bạc, ngàn ân vạn tạ
ra Cố gia, vừa chuyển đầu, hai người nhất tề đi Khương gia.