Hơi nước lượn lờ từ
ấm sắc thuốc trong góc bay ra ngoài phòng, hun toàn bộ hành lang gấp
khúc đều là vị thuốc, ấm sắc thuốc đó được sắc cho người đang nằm trên
giường, mấy ngày liên tục chưa từng ngừng.
Một chén lại một chén, như nước chảy được đưa vào trong nhà trống, tưới đều đều vào trong bụng tiểu thư nằm trên giường đó.
“Ai nha, tứ tiểu thư của ta, cô cũng không nên luẩn quẩn trong lòng như
vậy! Lão gia cũng là vì tốt cho tiểu thư!” Một phụ nhân mang trâm bạc
nhào vào đầu giường gào khan nửa ngày, giương mắt nhìn nhìn nữ tử đang
nhắm mắt. Thu hồi sắc mặt khóc tang đó, bĩu môi nói: “Vãn Tình, hôn sự
này ngươi đáp ứng cũng vậy, không đáp ứng cũng vậy. Chuyện hôn nhân đại
sự này, chính là do cha mẹ định đoạt. Lão gia dưỡng ngươi nhiều năm như
vậy, ngươi muốn chết muốn sống như thế chính là bất hiếu!”
Tiểu
thư tìm cái chết này chính là tứ tiểu thư thứ xuất của hàn lâm học sĩ Cố Cư Chiếu. Tứ tiểu thư này trời sanh tính tình yếu đuối, gương mặt lại
vô cùng xinh đẹp, rất sợ hãi Cố lão gia. Ngày thường nơm nớp lo sợ phụng dưỡng phụ thân mẹ cả, sợ người khác chọc cột sống của nàng, nói một
tiếng “bất hiếu”. Nhưng nào biết trước đó vài ngày lão gia tính nịnh bợ
lấy lòng một vị quý nhân, tính toán đem tứ tiểu thư đang lúc tuổi thanh
xuân này gả cho vị quý nhân qua tuổi bán trăm kia làm vợ kế. Tứ tiểu thư vừa nghe tin tức này, đương trường liền ngất đi, sau khi tỉnh lại không nói hai lời liền nhảy xuống hồ ở hậu viện, đợi cho đến khi được cứu
lên, lúc tỉnh lại thì linh hồn bên trong thân xác này đã thay đổi chủ.
Lúc này, linh hồn nhỏ bé trong thân xác này chính là đích trưởng nữ của
An Quốc Hầu gia, Hậu Uyển Tâm mới tắt thở chưa lâu.
Nay Hậu Uyển
Tâm, à không, phải là Cố Vãn Tình, hai mắt vô thần đang nhìn chằm chằm
màn trướng trên giường thêu, câu nói “bất hiếu” của phụ nhân kia, làm
cho nàng đột nhiên tỉnh ngủ.
Vốn tưởng rằng chính mình đã chết,
nhưng ai ngờ thế nhưng hi vọng mới lại le lói. Mấy ngày vừa tỉnh lại đó, mỗi ngày nhớ tới chuyện kiếp trước, lòng đau như dao cắt, hận không thể lại chết một trăm lần!
Nàng một hận chính mình có mắt không
tròng, dẫn sói vào nhà; hai hận chính mình nhìn người không rõ, hại chết thân mẫu; ba hận chính mình dễ tin tiểu nhân, làm áo cưới cho ả ta.
Vốn mất hết can đảm, ý niệm sống đều hủy, nhưng một câu “bất hiếu” của phụ
nhân đó, lại như thể bị tạt gáo nước lạnh, làm cho nàng tỉnh táo lại.
Đúng vậy, nàng đã có cơ hội sống lại làm người, vì sao không cố gắng quý
trọng cơ hội này! Một lòng muốn chết như vậy, để cho tiện nhân đó sống
tiêu dao tự tại, há có thể không làm thất vọng mẫu thân trên trời có
linh thiêng sao? Nàng muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến ngày khác cánh
chim vững chắc, làm cho tiện nhân đó nợ máu phải trả bằng máu!
Trong lòng đã có chủ ý, trong ánh mắt Cố Vãn Tình có một chút sinh khí sôi
động. Nàng quay đầu nhìn về phía phụ nhân vẻ mặt không kiên nhẫn đó, sửa sang lại trí nhớ của chủ nhân ban đầu của thân thể này một chút, nhận
ra đây là Vương thị, di nương của Cố lão gia.
Hậu viện của Cố lão gia, trừ bỏ phu nhân, còn có bảy thiếp thất, không tính bệnh đã chết,
hiện nay còn có bốn vị di nương. Vị trước mắt này chính là Vương di
nương được sủng nhất trong phủ Cố gia.
Vốn việc hôn nhân của tiểu thư này làm di nương có thể nói là không được can thiệp, nhưng hôm nay
Vương thị này lại mỗi ngày chạy tới phòng tứ tiểu thư, không ngừng
khuyên nàng.
Trong lòng Cố Vãn Tình cười lạnh: còn không phải bởi vì phu nhân sinh ba nữ nhi, đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đã xuất giá, tam tiểu thư có hôn ước, nay trong phủ khuê nữ đến tuổi thích hợp lấy
chồng, trừ bỏ tứ tiểu thư Cố Vãn Tình, chính là ngũ tiểu thư Cố Vãn Ngọc do Vương thị sinh. Nếu tứ tiểu thư này chết vì luẩn quẩn trong lòng,
vậy nên đến phiên tâm can bảo bối nữ nhi của Vương thị đi làm vợ kế cho
lão già quý nhân có thể làm phụ thân ngũ tiểu thư. Cho nên Vương thị
đương nhiên hy vọng tứ tiểu thư khoẻ lại.
Thấy trong mắt Cố Vãn
Tình có tức giận, Vương thị lại thay đổi khuôn mặt tươi cười, dùng khăn
che miệng. Tứ tiểu thư này, quả nhiên là tượng đất dễ xoa nắn, chụp cái
mũ bất hiếu lên đầu nàng liền chột dạ ngay.
“Vương di nương hảo
tâm, Vãn Tình tâm lĩnh.” Cố Vãn Tình thản nhiên nhìn về phía Vương thị,
nói: “Thân mình ta không thoải mái, có chút mệt mỏi, chờ sau này rồi nói tiếp.”
Vương thị thấy nàng hạ lệnh đuổi khách, ngượng ngùng đi
ra khỏi phòng, nghĩ nghĩ lại nhanh chóng kêu tiểu nha đầu Thúy Nhi đi
gọi ngũ tiểu thư Cố Vãn Ngọc qua tới chiếu cố tứ tiểu thư.
“Di
nương, ta đang ở đây. Tứ tỷ khoẻ hơn chưa?” Ngũ tiểu thư đang chờ ở đầu
hành lang gấp khúc, nhìn thấy Thúy Nhi đi ra, biết Vương thị tìm nàng,
liền nhanh chóng đi vào viện. Hiện tại trong phủ người lo lắng cho thân
mình tứ tiểu thư nhất, trừ bỏ Vương thị chính là ngũ tiểu thư. Nếu tứ
tiểu thư có chuyện không hay xảy ra thì lão gia nhất định sẽ bắt chính
mình đi làm vợ kế cho lão quý nhân chết tiệt kia.
“Tứ tiểu thư
khoẻ hơn nhiều rồi.” Vương thị cười tủm tỉm nói, lại kề sát vào bên tai
nữ nhi, nhẹ nhàng nói: “Xem ra là không chết được, bất quá phải coi
chừng cẩn thận, nếu như lại làm cho nàng tìm chết thì hỏng rồi.”
Ngũ tiểu thư cắn môi gật gật đầu, vội vàng dẫn nha hoàn của mình vào phòng trong.
Cố Vãn Tình giương mắt nhìn vị cô nương vừa vào đó, khoảng mười bốn mười
năm tuổi, bộ dáng thanh tú khả ái. Nàng nhận ra đây là thân muội muội
của thân thể này. Chuyện Vương thị cùng Cố Vãn Ngọc nghĩ, làm sao Cố Vãn Tình đoán không ra, dù sao nàng đã hạ quyết tâm phải cố gắng sống sót,
liền để các nàng nhào nắn mình.
Sống yên ổn tu dưỡng hai ngày, Cố Vãn Tình đã suy nghĩ thông suốt.
Bản thân Cố lão gia cũng không có tài hoa, chính là dựa vào tổ tiên phù hộ
mới làm được vị trí hàn lâm học sĩ. Cố tình Cố lão gia lại ham mê danh
lợi, cứ muốn bò lên trên, vì thế liền cân nhắc một ít chiêu số oai môn
tả đạo (chỉ những công pháp tà đạo —> bất chính), muốn lợi dụng hôn
sự nữ nhi để lót đường cho chính mình. Vừa vặn ba nữ nhi mình yêu thương nhất đều có nơi chốn, liền đem chủ ý đánh vào trên người tứ nữ nhi, từ
bé nhu thuận nghe lời, mẹ đẻ lại yếu đuối.
Cố Vãn Tình thậm chí
nghĩ tới, chính mình ủy khuất trở về An Quốc Hầu phủ, chẳng sợ làm nha
hoàn cũng được, chỉ cần có thể tiếp cận tiện nhân đó, tìm một cơ hội báo thù là được. Nhưng sau đó nghĩ lại, thân phận hiện tại của mình, cái ý
tưởng này rất không thực tế, nói như thế nào nàng cũng là tiểu thư quan
gia, làm nha hoàn không phải cứ nói là làm được, hơn nữa nếu thật sự
giết chết tiện nhân đó, điều tra ra nhất định sẽ liên lụy người nhà của
chủ nhân thân thể này. Nàng tuy rằng muốn báo thù, nhưng tuyệt không gây ra chuyện mạng người vô tội bị liên lụy, nàng cùng muội muội ác độc đó, chung quy là bất đồng. Huống hồ tiện nhân đó cũng sắp mười một tuổi,
tiếp qua hai năm chung quy sẽ xuất giá. Cố Vãn Tình nghĩ, chính mình sớm hay muộn đều phải gả, bất quá chính mình không thể dễ dàng gả như vậy.
Nhân gia (nhà chồng) nàng phải gả, tốt nhất gả đến cùng một nhà với tiện nhân đó. Như vậy nàng mới có đủ thời gian, dùng thời gian nửa đời sau
của nàng mưu tính, làm cho độc phụ tâm địa rắn rết kia, nợ máu phải trả
bằng máu!
Hai ngày nay, nàng cũng nói bóng nói gió hỏi thăm tình huống của Hậu Uyển Vân.
Là người tâm phúc trước mặt thái hậu thánh thượng, thư đồng của Chiêu Hòa
công chúa, tiểu thư duy nhất của An Quốc Hầu, tân quản sự của An Quốc
Hầu phủ…
Kỳ thực không cần nàng nói bóng nói gió, tình huống về
Hậu Uyển Vân, có thể nói là từ đầu phố đến cuối ngõ đều nghe thấy, là đề tài nói chuyện của phụ nhân khuê phòng. Liền ngay cả ngũ tiểu thư cả
ngày chiếu cố nàng, nhắc tới Hậu Uyển Vân cũng là vẻ mặt hâm mộ kính
ngưỡng.
“Tứ tỷ, vị Hậu tiểu thư kia mệnh cũng thật tốt.” Ngũ tiểu thư thở dài, đều là thứ nữ, sao mệnh của nàng không tốt được như vậy?
Cố Vãn Tình cười lạnh một tiếng: nếu ngươi có đủ nhẫn tâm như tiện nhân
đó, có thể hại chết mẹ đẻ, độc chết mẹ cả, tức chết đích tỷ; có thủ đoạn âm hiểm độc ác như tiện nhân đó, đầy mưu kế ác độc, ngươi cũng có thể
giống như ả.
Bất quá, tiện nhân đó hiện tại địa vị cao như thế,
nàng tương lai phải gả, nhất định không phải nhân gia bình thường, nhất
định là một vương tôn quý tộc nhất đẳng Thiên triều. Nhớ tới chính mình
từng còn vì tiện nhân đó lo lắng, sợ nàng gả đi ra ngoài chịu ủy khuất,
trong lòng Cố Vãn Tình liền một trận cười lạnh, chính mình thật đúng là
lo lắng suông. Nàng nhìn nhìn ngũ tiểu thư, lại nghĩ tới người cha ngang hông quá kém cỏi, chỉ biết đi đường ngang ngõ tắt, cũng không biết có
thể hay không có bản lĩnh gả nàng cho một nhân gia như vậy.
Bất quá trước mắt, mấu chốt là, phải đánh vỡ chủ ý đó của Cố lão gia, không thể liền hồ đồ, bị tống xuất giá như vậy.
Cố Vãn Tình kêu nha hoàn tiến vào, rửa mặt chải đầu trang điểm một phen,
nói với ngũ tiểu thư: “Muội muội, thân mình ta chuyển biến tốt, nên đi
thỉnh an phụ thân.”
Vừa nghe nói tứ tiểu thư muốn xuất môn, ngũ
tiểu thư có chút hoảng, nàng ta sợ tứ tỷ lại thừa dịp không người chú ý
chạy tới nhảy hồ tiếp.
Cố Vãn Tình nhìn sắc mặt ngũ tiểu thư, ôm
ngực thở dài xa xôi, nói: “Muội muội, tỷ tỷ đây là tâm bệnh, muốn khỏi
cũng phải chữa bằng tâm. Phụ thân muốn ta gả cho ai, ta không một câu
oán hận. Lúc trước là tỷ tỷ ta lỗ mãng, thiếu cân nhắc, nay tỷ tỷ đã
biết sai, muốn đi nhận tội với phụ thân. Nhưng nếu trước mắt không thấy
được phụ thân, ta chắc chắn khó an ổn mà sống qua ngày, ngay cả thuốc
cũng không muốn uống vào.” Ngươi nếu không đáp ứng ta, ta liền chết cho
ngươi xem!
Ngũ tiểu thư vừa nghe nàng nói không uống thuốc, dọa
mặt mũi trắng bệch, vội vàng kêu năm nha hoàn lại đây, hai người nâng Cố Vãn Tình, một người đi trước, hai người đi theo phía sau, giống như đem Cố Vãn Tình áp giải đến thư phòng Cố lão gia.
Cố lão gia là văn
nhân phong nhã, vật dụng trang trí trong thư phòng rất chú ý. Thị đồng
thông báo một phen, xin mời Cố Vãn Tình đi vào.
Cố Vãn Tình đi
vào thư phòng, Cố lão gia đang đứng bên cạnh án thư xử lý công văn, nhìn thấy nữ nhi không nghe lời này đến đây, giận không thể át, tùy tay cầm
nghiên mực liền ném về phía Cố Vãn Tình, quát lớn nói: “Đồ nữ nhi bất
hiếu, còn có mặt mũi tới gặp vi phụ! Ngươi có lá gan nhảy hồ, như thế
nào không chết cho sạch sẽ, còn tỉnh lại, ta thấy phiền lòng!”
Nghiên mực làm bằng thanh ngọc, sượt qua làn váy Cố Vãn Tình bay ra ngoài, bắn tung tóe mực vào váy nàng. Cố Vãn Tình cũng không giận, cúi đầu, cung
kính cẩn nhu thuận, làm lễ vạn phúc với Cố lão gia: “Phụ thân, mấy ngày
trước đây là nữ nhi lỗ mãng, bị mỡ heo làm mờ mắt, mới làm ra chuyện hồ
đồ đó. Nay nữ nhi nghĩ thông suốt, tới thỉnh tội với phụ thân, thỉnh phụ thân trách phạt.”
Nhìn nữ nhi một bộ dáng nhu thuận dịu ngoan,
cơn tức của Cố lão gia tiêu đi không ít. Dù sao ông ta cũng sợ bức quá
độc ác, đem nữ nhi bức tử, truyền đi ra ngoài sẽ tổn hại tới thanh danh
của ông ta, sợ sẽ ảnh hưởng con đường làm quan, nữ nhi đã nghĩ thông
suốt, ông ta cũng liền biết thời biết thế, mượn lừa xuống núi (thuận thế xuống nước).
“Vãn Tình, vi phụ cũng là vì tốt cho ngươi a.” Cố
lão gia đi tới, nâng nữ nhi dậy, diễn xuất thành một từ phụ (cha hiền)
thâm tình chân thành. Mà trong lòng Cố Vãn Tình thầm mắc ói, trên mặt
lại càng phát ra cung kính, nói: “Vâng, phụ thân mưu tính sâu xa, trân
trọng nữ nhi. Phụ thân thay nữ nhi tuyển hôn sự, tất nhiên là vô cùng
tốt. Chính là không biết phụ thân muốn gả nữ nhi cho quý nhân nhà nào
vậy?”
Cố lão gia nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, che giấu một tia
xấu hổ trên mặt, ông ta nói Cố Vãn Tình ngồi xuống, chính mình ngồi ở
sau án thư, chậm rãi nói: “Vãn Tình, con từ bé chính là đứa nghe lời có
hiểu biết, bên trong đám tỷ muội, phụ thân yêu thương con nhất.” Cố Vãn
Tình cảm thấy chính mình sắp ói hết số thuốc đã uống vào.
Cố lão
gia dừng một chút, nhìn nhìn sắc mặt nữ nhi, thấy vẻ mặt nữ nhi hiếu
thuận kính cẩn nghe theo như trước, liền tiếp tục nói: “Đáng tiếc con là nữ nhi thứ xuất, dù sao không bằng con vợ cả, trong việc hôn phối, cũng chỉ có thể gả cho con vợ kế môn đăng hộ đối, hoặc là nhân gia dòng dõi
thấp hơn, phụ thân sợ ủy khuất con. Nay tuyển hộ nhân gia này cho con,
tuy rằng gả qua là làm vợ kế, nhưng tốt xấu vẫn là mẹ cả. Nhà đó phía
trên không có mẹ chồng, cũng không có chị em dâu, còn có mấy nhi tử nữ
nhi hầu hạ con, con gả đi qua chính là hưởng phúc.”
Gả cho một
lão nhân bán trăm làm vợ kế, loại chuyện này mệt Cố lão gia khéo lưỡi
như thật, nhưng lại nói như là chuyện tốt đẹp nhất thiên hạ.
“Vâng, vẫn là phụ thân thương nữ nhi. Người trong sạch như vậy, sợ là đốt đèn
lồng cũng khó tìm.” Vẻ mặt Cố Vãn Tình phát ra từ nội tâm khen ngợi:
“Chính là, rốt cuộc là hộ nhân gia nào a?”
“Khụ khụ…” Cố lão gia ho khan hai tiếng, nói: “Là đương kim phụ quốc đại tướng quân, An Quốc Hầu gia.”
Chỉ một thoáng, mặt Cố Vãn Tình không còn chút máu. Nàng mới vừa trùng sinh mấy ngày, phụ thân hiện tại của nàng, thế nhưng tính toán đem chính
mình gả cho cha ruột kiếp trước của nàng làm vợ kế!
Cố Vãn Tình cảm thấy chính mình nên chết một lần nữa.