Trình Nhã Như khẽ ngẩng đầu lên, run rẩy hôn lên môi anh ta: “Cầu xin anh...”
Trên môi cô ta có nước mắt mặn chát, lại mềm mại động lòng người, trong lòng Lục Thế Quân không khỏi nhớ lại những chuyện cũ năm đó.
Anh ta muốn ở bên Trình Nhã Như đến đầu bạc răng long, lúc hai người ở bên nhau là hình ảnh đẹp nhất trong cuộc sống của anh ta, mà Trình Nhã Như lại rời đi, mang đi tất cả ánh sáng trong cuộc sống của anh ta, anh ta yêu Trình Nhã Như đến vậy, cho đến hiện tại, nếu có người hỏi, anh ta vẫn sẽ thừa nhận, anh ta yêu Trình Nhã Như.
Nếu như không yêu, thì sao biết rõ chân tướng mà vẫn không thể ra tay độc ác, nếu như không yêu, sao có thể vì cô ta mà đi tổn thương một cô gái vô tội.
Chỉ là tình yêu này đã không còn sự cố chấp và đơn thuần năm đó, bởi vì cô ta đã thay đổi, bởi vì Lục Thế Quân đã không còn đơn phương chấp nhất với cô ta.
Bây giờ anh ta đã có thể phân rõ đúng sai, mà không hề giống như lúc trước, chỉ dựa vào một lời thân mật mà vừa yêu vừa hận.
“Thế Quân...” Trình Nhã Như thấy anh ta mãi không trả lời, không khỏi càng thảm thiết nhẹ giọng gọi anh ta, cánh tay mềm mại quấn quanh cổ anh ta, thân thể phát ra mùi thơm ưu nhã nhẹ nhàng cọ vào lồng ngực anh ta, Lục Thế Quân hơi xoay mặt lại theo bản năng, nhìn về phía gốc hoa nhài đang tỏa hương ở bên bệ cửa sổ.
Trong lòng của anh ta như lướt qua một tia gì đó, chợt đẩy cô ta ra.
Trình Nhã Như có chút không dám tin nhìn anh ta: “Thế Quân...”
Vẻ mặt Lục Thế Quân trầm xuống, im lặng xoay người sang chỗ khác, anh ta cầm áo khoác đi ra ngoài, giọng nói theo gió hoàng hôn truyền đến, khiến cho cô ta cảm thấy không chân thực như là ảo giác: “Em nghỉ ngơi trước đi, cuối tuần này anh đưa em đi.”
“Thế Quân...” Trình Nhã Như lảo đảo đuổi theo hai bước, vẻ mặt đã gần như sụp đổ: “Anh không thể làm thế với em!”
Lục Thế Quân hơi dừng bước, trái tim Trình Nhã Như dâng lên hi vọng, không khỏi dịu dàng gọi anh ta: “Thế Quân... Cầu xin anh, không phải em đã trở lại bên cạnh anh sao? Chúng ta hòa thuận ở cùng một chỗ được không? Không thể lại lãng phí một lần bốn năm... Thế Quân, em yêu anh, người anh yêu là em!”
“Đường Yên đã đến tìm anh rồi.” Lục Thế Quân chỉ cảm thấy trái tim của mình có sự chua xót không nói ra lời, cô gái vô cùng tốt đẹp trong trí nhớ của anh ta, vậy mà lại giấu anh ta làm ra chuyện như vậy.
Trình Nhã Như nhất thời chưa kịp phản ứng, qua một hồi lâu sắc mặt cô ta mới trở nên trắng bệch.
“Anh đã biết hết mọi chuyện rồi Nhã Như.” Lục Thế Quân xoay người lại, trong đôi mắt anh ta như có chút thương xót: “Tại sao em lại trở nên như thế này?”
“Thế Quân... Em điên rồi, là ghen ghét, ghen ghét anh bởi vì cô ta mang thai mà không muốn ly hôn nữa... Em ghen ghét người ở bên anh là cô ta, em yêu anh mà anh cũng yêu em, chúng ta mới nên ở cùng một chỗ, Thế Quân, em biết cách làm của em rất cực đoan, vì muốn ở bên cạnh anh, dù phải chết thì em cũng nguyện ý!”
Trình Nhã Như túm lấy cánh tay anh ta, giống như người chết đuối túm lấy một cây gỗ, Lục Thế Quân cảm thấy cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, trong phòng không bật đèn, trong nháy mắt mà trời đã sâm sẩm tối, Lục Thế Quân lẳng lặng nhìn cô ta, cô ta vẫn đẹp như vậy, thậm chí còn đẹp hơn cả trong trí nhớ.
Cô ta đã không có cách nào làm Lục Thế Quân lay động nữa rồi.
Anh ta nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt ôn nhuận như thể chảy ra nước, Trình Nhã Như nhìn anh ta, chỉ cảm thấy so với chàng trai non nớt năm đó anh ta càng thêm tuấn dật trầm ổn, lựa chọn của cô ta là đúng, cô ta không thể quay đầu, cũng không có cách nào quay đầu.
“Nhã Như, em cho rằng em thật sự yêu anh sao?” Lục Thế Quân đẩy tay cô ta ra, anh ta lùi lại hai bước, nhìn dung nhan xinh đẹp của cô ta: “Không, Nhã Như, em không yêu anh.”
“Em yêu anh, Thế Quân...” Cô ta vội vã cãi lại, Lục Thế Quân lại trầm thấp bật cười: “Em yêu anh, vì sao bốn năm trước lúc nhà anh sa sút mà em lại lựa chọn chia tay?”