Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc

Chương 86: Chương 86: Cảnh đêm mê người 2




Lục Thế Quân nhìn người kia mặt mày hớn hở, trong lòng thoáng qua chút chua xót khó mà bắt được, anh ta cười ôn hòa: “Cháu cũng tới tìm cô ấy.”

“Mau vào đi thôi!” Người giữ cửa mở cửa, sau khi Lục Thế Quân nói cám ơn liền chậm rãi đi vào.

Lúc này đã là đầu thu, không khí mùa thu bao phủ xuống vườn hoa nhỏ, không khí trong lành tươi tốt, ngay cả tiếng côn trùng kêu to cũng mang theo một chút lười nhác, anh ta đã nhìn thấy Hải Diêu ngồi dưới gốc cây ngô đồng, y hệt năm đó.

Khi đó, cô dựa vào nơi đó đọc sách, anh ta ở một bên vẽ vời, thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt trong suốt xen lẫn chút ngượng ngùng, lúc đó anh đắm chìm trong sự đau xót vì Trình Nhã Như quyết tuyệt chia tay đến không thể tự thoát ra được, tinh thần sa sút, không muốn để ý người nào.

Cô liền ngoan ngoãn ở bên anh ta, anh ta không muốn nói chuyện, cô cũng không nói chuyện, anh ta thấy phiền phức đuổi cô đi, cô liền nhẹ nhàng cười với anh ta, trong mắt có sự khẩn cầu yếu ớt.

Về sau, giống như đã quen với việc cô ở bên làm bạn, quen cô luôn đi theo anh ta như một cái đuôi nhỏ.

Lục Thế Quân từng bước từng bước đi qua, luôn có một loại ảo giác, hình như ánh trăng đêm nay đặc biệt dịu dàng khiến ngực anh ta cũng mềm nhũn.

Hải Diêu tới nơi này, nói rõ trong lòng của cô vẫn còn chưa buông xuống sao, anh ta lại thấy vui vẻ vì cô chưa buống xuống.

Anh ta đã sắp đến gần, Hải Diêu vẫn còn không phát hiện ra anh ta, Lục Thế Quân ngửi được mùi rượu rất nồng, không khỏi nhíu mày, anh đi qua mấy bước, quả nhiên thấy được mấy bình rượu tán loạn bên cạnh cô.

Trong lòng anh ta lại đau nhói, thân thể cao lớn đã ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Ánh trăng như nước, mấy ngàn mấy trăm năm qua vẫn luôn chiếu rọi những thăng trầm trên đời, tình yêu nam nữ.

Khuôn mặt của cô được ánh trăng này tắm rửa qua càng xinh đẹp hơn, một tầng ánh sáng nhàn nhạt bao bọc lấy, khuôn mặt dưới vầng sáng có sự đỏ ửng không hề qua son phấn, đôi mắt của cô sáng ngời, giống như chứa một vũng nước, anh ta nhìn cô, cô cũng nhìn anh ta, cô hơi hơi nghiêng đầu, hình như trong mắt mang theo mê mang.

“Cô gái tốt không uống rượu ở bên ngoài vào lúc muộn như vậy, em quên rồi hả?” Giọng Lục Thế Quân có sự dịu dàng mà anh ta không tưởng tượng nổi, ngón tay anh ta gạt sợi tóc hơi loạn trên trán Hải Diêu, lòng bàn tay hơi cọ qua trán cô, người cô khẽ động, nhẹ nhàng né anh ta.

“Thế Quân?” Hình như cô có chút không tin, thử gọi tên anh.

Giọng của cô mềm nhũn giống như cô gái nhỏ năm đó, khóe môi Lục Thế Quân liền mang theo nụ cười, dáng vẻ khi anh ta cười rất đẹp, trong nháy mắt Hải Diêu dường như cảm thấy mình đã gặp lại chàng trai áo trắng quần đen năm đó.

“Là anh, Lục Thế Quân.” Anh ta đưa tay sờ tóc cô: “Muộn như vậy mà em còn chạy đến đây làm gì?”

Hải Diêu cuộn tròn người lại, ôm chặt cánh tay, cằm cô cọ xát lên mu bàn tay, trong giọng nói mang theo men say mông lung: “Tôi lạc mất Thế Quân rồi, không biết đi nơi nào tìm anh ấy, cho nên tôi liền ngồi ở đây.”

Lục Thế Quân chỉ cảm thấy trái tim bị một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, anh ta tới gần cô thêm một chút, giọng nói cũng càng dịu dàng hơn: “Làm sao em lại biết đến đây tìm anh ấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.