Hải Diêu nôn đến mức choáng váng, cô vừa mới đứng thẳng lên liền sững sờ nhìn về phía đó: Lục Thế Quân ôm Trình Nhã Như, hờ hững lạnh băng đứng ở nơi đó nhìn cô.
Trình Nhã Như thấy cô nhìn qua, cuống quít đẩy Lục Thế Quân ra vừa bước lên trước một bước, có chút lo lắng nhẹ nhàng mở miệng: “Diêu Diêu, tớ nghe Thế Quân nói cậu uống nhiều quá, có chút lo lắng cho cậu, cho nên...”
“Không cần cậu giả vờ tốt bụng!” Hải Diêu chỉ cảm thấy trong dạ dày đảo lộn càng khó chịu, buồn nôn đến mức cô muốn nôn ra!
“Hải Diêu!” Lục Thế Quân không vui nhíu mày: “Nhã Như cũng là tốt bụng, sao em có thể nói như vậy!”
Hải Diêu có chút không dám tin nhìn anh ta: “Cậu ta tốt bụng? Cậu ta tốt bụng mà sau khi chúng ta đã kết hôn rồi còn quay về ôm ôm ấp ấp với anh sao?”
Giọng của cô lập tức sắc nhọn, hốc mắt Trình Nhã Như trong nháy mắt ửng đỏ, cô ta cắn môi một cái, liếc Lục Thế Quân một cái, quay người yên lặng rời đi.
“Nhã Như...” Lục Thế Quân chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, không kịp nghĩ nhiều liền xoay người đuổi theo.
“Lục Thế Quân!” Hải Diêu một bước xông qua túm lấy cánh tay anh ta: “Anh có biết anh đang làm gì không?”
“Anh đang làm gì, anh còn rõ ràng hơn cả em.” Lục Thế Quân đẩy tay cô ra, nhìn như anh ta đang nổi giận nhưng vẫn duy trì phong độ thân sĩ tốt đẹp, khuôn mặt nho nhã ôn hòa, hình như đang nỗ lực khắc chế để không hiện ra sự căm ghét.
Hải Diêu cảm thấy rất đau đầu, cô lung lay một cái, chỉ có thể giữ lấy anh ta để đứng vững, trong đôi mắt xinh đẹp hiện ra sự yếu đuối cầu khẩn: “Thế Quân, không phải anh tới tới đón em về nhà a? Chúng ta về nhà đi...”
“Đông Hải Diêu, để anh nói thật với em đi...” Lục Thế Quân duỗi tay đè chặt vai cô, bỗng nhiên đổi sang giọng nói ôn nhu tận xương.
Hải Diêu sững sờ, bất chợt hiểu được, cô nhanh chóng lùi lại thoát khỏi sự trói buộc gắt gao che lỗ tai lắc đầu: “Em không nghe, hôm nay em không muốn nghe gì hết, em không nghe thấy anh nói gì hết, không nghe thấy gì hết!”
“Hải Diêu, lừa mình dối người cũng không có ý nghĩa gì đâu.” Lục Thế Quân đứng ở nơi đó, nhìn cô vợ trước mặt, anh ta nghĩ tới cái cốc in hình cưới trong hành lí mà cô cố tình chọn trong lần đi công tác trước, anh ta nghĩ tới một màn bị theo dõi ở sân bay. Anh ta nghĩ tới thuốc tránh thai đã bị cô đổi thành vitamin...
Cô biết tất cả mọi chuyện, nhưng cô lại giả vờ cái gì cũng không biết, thậm chí còn mơ mộng hão huyền dùng việc mang thai để trói buộc anh ta...
“Mặc kệ em nghe được hay không, Đông Hải Diêu anh nói cho em biết, anh muốn ở bên cạnh Nhã Như, người anh yêu là cô ấy, anh chưa từng yêu em!”
Anh ta nhìn trong mắt cô chậm rãi có sự kinh hoảng, đôi mắt đen trắng rõ ràng dần tích nước mắt, nói nào đó trong tim anh ta chợt đau nhói, thế nhưng cảm giác kia tan biến rất nhanh, anh ta xoay người, vội vã đuổi theo Trình Nhã Như đã rời đi.
Hải Diêu chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, trước mắt biến thành màu đen, sau cùng, cô nhìn thấy Lục Thế Quân đuổi theo Trình Nhã Như vội vàng giải thích gì đó, cô cảm thấy trái tim đau dữ dội, cô chống đỡ không nổi mà ngã xuống mặt đất, gương mặt đầy nước mắt, trái tim đau như bị xát muối...