Hải Diêu hất tay anh ta ra: “Nếu như anh dám đến quấy rầy tôi, tôi sẽ đến bệnh viện ngay lập tức, trừ phi anh trói tôi lại!“.
“Được, Diêu Diêu, em đừng kích động, những ngày này anh sẽ không đến quấy rầy em, em hãy bình tĩnh một chút...” Hình như Lục Thế Quân sợ cô tức giận sẽ khiến đứa con bị thương, thận trọng mở rộng cánh tay che chở cô lại không dám tới gần.
“Anh tránh ra.” Hải Diêu chỉ cảm thấy không muốn liếc nhìn anh ta thêm một cái nào nữa, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cách bọn họ càng xa càng tốt.
“Được, em đừng tức giận, như vậy sẽ không tốt với thân thể của em, cũng không tốt cho đứa bé.” Lục Thế Quân đi theo sau lưng cô, cẩn thận hỏi thăm: “Để anh đưa em về chỗ Thịnh Hạ nhé?”
Hải Diêu im lặng đi xuyên qua vườn hoa tối đen, mặc kệ Lục Thế Quân nói cái gì, cô đều không nói một lời, dần dần trong lòng anh ta cũng có chút tức giận, lúc đi theo cô đến cửa lớn Lục gia, Lục Thế Quân thấy cô vẫn khăng khăng đi một mình, lửa giận cũng lập tức tuôn trào.
“Rốt cuộc em muốn thế nào? Dù là cô ấy ngàn sai vạn sai, hiện tại cô ấy đã trả giá lớn như vậy, cô ấy cũng không thể sinh con được nữa, em còn không hài lòng cái gì?”
Anh ta không thích dáng vẻ lạnh nhạt của cô, cứ như cô không thèm để ý cái gì hết.
“Anh biết trong lòng em vẫn còn tức giận bởi vì việc ba em, thế nhưng người không biết không có tội, nếu như không phải ba em có tật xấu, sao anh lại có thể mâu thuẫn trong lòng được?”
“Anh cũng đã xin lỗi, cũng tận lực đền bù, chẳng ai là hoàn mỹ cả, có ai mà không có sai lầm chứ? Anh cũng thấy rất khó chịu vì ba em qua đời, thế nhưng Diêu Diêu, người chết đã chết rồi, chẳng lẽ cứ muốn mãi rạch ròi với anh như vậy sao?”
Lục Thế Quân giữ hai vai cô, anh ta có chút kích động, giọng điệu có chút gấp gáp, cô không nhìn rõ biểu cảm trong mắt anh ta, nhưng vẫn có thể thấy đôi mắt anh ta trong suốt sáng ngời, vẻ ngoài của anh ta rất tốt, nhưng lại có một trái tim như vậy.
“Anh cho rằng tôi đang giận dỗi với anh sao? Anh cho rằng tôi đang giở bản tính trẻ con hoặc là trong lòng vẫn còn oán hận cho nên mới khăng khăng muốn đi sao?”
Hải Diêu cười nhẹ: “Lục Thế Quân, chúng ta không phải là những đứa trẻ, anh đừng nghĩ tôi ngu si như vậy, anh cũng không nên coi bản thân mình quan trọng như thế, không phải không có anh thì tôi không sống nổi!”
“Vậy tại sao khi anh nói muốn chăm sóc Nhã Như thì em lại tức giận như vậy? Rõ ràng trong lòng em còn để ý, em đang ghen tỵ!”
Lục Thế Quân nhìn chằm chằm đôi mắt cô: “Hải Diêu, anh biết em nhiều năm như vậy, anh có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng em hơn bất kì ai!”
“Anh nghĩ thế nào cũng được.” Hải Diêu mỉa mai cười một tiếng: “Bây giờ tôi đi được chưa?”
Lục Thế Quân lui sang một bên: “Ngày kia anh sẽ đến thăm em.”
Hải Diêu không trả lời, bước thẳng ra cửa lớn, Lục Thế Quân không tiếp tục đuổi theo, anh ta nhìn cô bước ra khỏi bóng tối đi vào ánh sáng, anh ta nhìn bóng của cô kéo dài ra rồi lại ngắn lại, cho tới bây giờ đều là cô nhìn anh ta rời đi, mà lần này đổi thành anh ta.
Thì ra cảm giác nhìn người khác từng bước một rời xa mình lại không dễ chịu như vậy.