Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc

Chương 123: Chương 123: Lưỡi dao sắc bén dưới vẻ ôn nhu. 1




Đông Hải Diêu cắn môi, đang muốn mở miệng, Cố Diệc Thù đã hơi nghiêng đầu, nũng nịu nó: “Khải Huân, vị tiểu mỹ nữ này là ai? Anh không giới thiệu với em một chút sao?”

Ánh mắt Đông Hải Diêu lập tưc nhìn về phía Thang Khải Huân ở bên cạnh.

Thang Khải Huân hơi chần chờ, rồi nói: “Là đàn em khóa dưới lúc còn đi học, đúng rồi, tối nay là cô ấy muốn tìm Cố tam thiếu có việc.”

“Ồ?” Cố Diệc Thù không nghe thấy Thang Khải Huân nói tỉ mỉ, trong lòng căng thẳng, nhưng vẫn cười nói: “Cô tìm em trai tôi có việc gì thế?”

“Bạn của tôi đang ở cùng một chỗ với anh ta, đã muộn rồi còn chưa có về, tôi có chút lo lắng cho nên mới đi tìm Cố thiếu gia……”

Đông Hải Diêu cũng không có nói rõ, nhưng nghe xong, sắc mặt Cố Diệc Thù thay đổi, nếu không phải tên hỗn thế ma vương lại gây chuyện, sao đêm khuya người ta còn tìm Thang Khải Huân đến hỗ trợ.

Cầu xin ông trời để cho cái tên Cố Diệc Hàn khốn nạn kia không làm gì quá phận, nếu không Thang Khải Huân còn không biết sẽ nghĩ gì về Cố gia.

“Tôi dẫn mọi người vào.” Cố Diệc Thù nhanh chóng đi vào biệt thự.

Lúc này cũng chỉ mới 8, 9 giờ tối, biệt thự lớn như vậy lại tối đen, chỉ có ánh sáng mờ mờ.

Cố Diệc Thù ấn chuông cửa, một lúc mới có người hầu đến mở cửa, thấy Cố Diệc Thù đén, người hầu mới thở dài một hơi: “Nhị tiểu thư, cô đến rồi.”

“Xảy ra chuyện gì? Sao trong vườn lại không bật đèn, Diệc Hàn đâu?” Sắc mặt Cố Diệc Thù lạnh lùng, khí thế uy nghiêm.

Nhà họ Cố đen trắng đều ăn, dù cho Cố Diệc Thù có là tiểu thư khuê các, nhưng cũng có vài phần lệ khí, giờ phút này cô ta chỉ nhìn qua nhưng cũng khiến cho người hầu sợ hãi: “Nhị tiểu thư………cô không phải không biết, từ trước đến nay tam thiếu gia đều làm theo ý mình, đâu có nghe lời khuyên của chúng tôi?”

Trong lòng Cố Diệc Thù cũng biết người em trai này có cái đức hạnh gì, cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không thể làm được gì: “Còn không nhanh mang tôi qua đó!”

Người hầu liếc nhìn hai người đi theo Cố Diệc Thù, vẻ mặt sợ hãi nói: “Nhị tiểu thư, tam thiếu gia đã ra lệnh, không có phép ai đến quấy rầy anh ấy, cho dù lão gia cũng không được……”

Cố Diệc Thù nổi giận, đỉnh đầu muốn bốc khói: “Nó đang làm gì mà không thể lộ ra ngoài ánh sáng? Không cho phép ai quấy rầy? Hôm nay tôi càng muốn nhìn xem, nó còn muốn để cho Cố gia có mặt mũi nữa hay không.”

Thang Khải Huân nhìn thấy cô ta tức giận, cả người runh lên, nghĩ đến chuyện hôm nay chung quy cũng là vì anh nhờ giúp đỡ mà ra, cho nên đến gần cô ta, nhỏ giọng an ủi: “Cố Diệc Thù, có lời gì gặp tam thiếu gia thì nói, cô đừng quá tức giận, miễn cho có hại cho sức khỏe…”

Lúc đầu, Cố Diệc Thù còn có thể kiềm chế nhưng nào ngờ nghe thấy Thang Khải Huân an ủi, nước mắt cô ta rơi xuông, quay người nhào vào ngực Thang Khải Huân, nghẹn ngào nói: “Không biết em đã tạo nghiệt gì lại có người em như vậy, nếu như nó thật sự…….em còn có mặt mũi nào nhìn mọi người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.