“Sao cô có thể tùy tiện chà đạp mình như vậy? Lục Thế Quân có thể phản bội cô một lần, thì có thể có lần thứ hai, anh ta không đáng tin!”
Thang Khải Huân chỉ cảm thấy mình bị cô khơi lên lửa giận, anh cắn răng, nhẹ giọng nói: “Đông Hải Diêu, trên đời này có ngàn vạn con đường để lựa chọn, cô đừng lựa chọn con đường khiến mình đau khổ nhất.”
“Sao anh biết tôi sẽ đau khổ?” Sau khoảng thời gian mất khống chế ngắn ngủi, Hải Diêu đã tỉnh táo lại, cô không thể để Thang Khải Huân nhìn ra sơ hở, bây giờ anh nhạy cảm và thông minh đến không lường được, cô nói chuyện với anh càng nhiều, thì càng dễ dàng bị anh nhìn ra sơ hở.
Không thể để anh biết đứa nhỏ trong bụng là con anh.
Không biết sao, trong lòng Hải Diêu bỗng nhiên có sự đắng chát không nói ra lời, cô dùng sức lắc đầu, muốn gạt cảm giác không thoải mái đi, nhưng nó vẫn cứ lượn lờ trong lòng, dây dưa không ngừng nghỉ.
“Thang Khải Huân anh đừng quá tự phụ, giày có hợp chân hay không, chỉ có người đi là rõ ràng nhất, tôi yêu Lục Thế Quân, tôi trở lại bên anh ấy sẽ chỉ có hạnh phúc không có đau khổ...”
“Hải Diêu, cô dám nhìn vào mắt tôi rồi nhắc lại những lời này không?” Chẳng biết tay của Thang Khải Huân đã sờ đến vai cô từ khi nào, anh hơi cúi người xuống, trán anh tựa vào trán cô, anh nhìn vào mắt cô, sâu trong đôi mắt anh cất giấu sự dịu dàng và đau khổ không nói nên lời.
Cô gái ngốc nghếch này, chẳng lẽ cô không biết sao? Lúc nào trên mặt cô cũng biểu hiện rõ sự không vui.
Hải Diêu nhìn lại anh, nổi lên dũng khí: “Có cái gì không dám? Tôi yêu Lục Thế Quân, tôi trở lại bên cạnh anh ấy chỉ có hạnh phúc...”
Môi của cô bỗng nhiên bị chặn lại, hai mắt của Hải Diêu hoảng sợ mở to trong bóng tối, cô nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo mà mê người của Thang Khải Huân gần trong gang tấc, sóng mũi cao thân mật cọ chóp mũi cô, nụ hôn của anh rất nhẹ, giống như hoa tuyết trong lòng bàn tay, sẽ tan biến trong nháy mắt.
Hải Diêu quên cả việc phải đẩy anh ra, cũng quên cả phản kháng, để mặc anh nhẹ nhàng liếm mút đôi môi mềm mại của cô, đây là nụ hôn thuần túy mà sạch sẽ, không hề vương chút ham muốn nào. Hải Diêu nhớ lại sự nhiệt tình của anh vào đêm đó, cô lại có chút động tình.
Thang Khải Huân ôm Hải Diêu ở trước ngực, cô ngoan ngoãn thu hồi gai nhọn, hơi thở nhàn nhạt đáng yêu, anh yêu thích không buông tay lại hôn cô lần nữa, hôn lên khóe môi cùng cái cằm nho nhỏ của cô, hình như cô có chút sợ ngứa, đôi lông mày nhíu chặt lại.
Anh nhịn không được im lặng cười nhẹ, môi kề sát bên tai cô nhẹ nói: “Diêu Diêu, em có biết em rất ngốc không?”
“Ừm...” Hải Diêu bị hôn đến mơ mơ màng màng, ngón tay của cô níu chặt áo sơ mi, mơ hồ đồng ý.
Ánh mắt của anh càng dịu dàng hơn mấy phần, lại tiếp tục cúi đầu nhẹ nhàng mổ lên môi cô: “Nhưng tôi lại thích em ngốc như vậy... Làm sao bây giờ?”
“Thích... Tôi ngốc?” Hình như cô có chút tức giận, hung hăng véo lên ngực anh một cái, trên người anh đều là cơ bắp rắn chắc, cô căn bản không véo được, vừa tức vừa hận, đầu cô nóng lên, cách áo sơ mi cắn ngực anh..