“Tôi không muốn nghe ba chữ đó, tôi cũng không cần sự thương hại! Lục Thế Quân, là anh cầu xin tôi giữ đứa bé, cầu xin tôi quay về, những cái này không phải ý nguyện của tôi, anh muốn ở bên Trình Nhã Như, muốn chăm sóc cho cô ta, tôi thành toàn cho anh, nhưng...”
Hải Diêu ngồi ở trên giường, đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô dần trở nên kiên nghị và chấp nhất: “Về sau đứa nhỏ này sẽ không liên quan gì đến anh.”
“Không! Diêu Diêu, đó là con của chúng ta, anh là ba nó...”
“Anh cho rằng nó sẽ cần một tên ngụy quân tử không chút quả quyết như anh là ba mình sao?” Hải Diêu cười lạnh một tiếng: “Anh đi ra ngoài đi, tôi mệt mỏi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Diêu Diêu, em bình tĩnh một chút, mấy ngày nay anh sẽ không quấy rầy em, anh biết như vậy là không công bằng với em, nhưng em hãy suy nghĩ cho con, con không thể không có ba...”
“Ra ngoài!” Hải Diêu cũng không thèm nhìn anh ta, vẻ mặt Lục Thế Quân có chút ngượng ngùng: “Vậy em hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Anh ta nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng, một lúc sau Hải Diêu liền nghe thấy tiếng xe rời đi, chắc anh ta đã đến bệnh viện thăm Trình Nhã Như rồi..
Hải Diêu bỗng nhiên muốn cười, cô bật cười như một kẻ điên.
Cô đã tranh giành, nhưng cuối cùng đã tranh giành được cái gì?
*
“Cố tiểu thư, hôm trước có người thấy Thang tổng của tập đoàn Thành Huân đưa ngài về nhà, cũng cùng đi vào nhà ngài, theo lời của người chứng kiến, lúc Thang tiên sinh ra về đã là bốn tiếng sau, xin hỏi, có phải ngài đang hẹn hò với Thang tiên sinh không?”
“Cố tiểu thư, năm đó ngài và Thang tiên sinh đã cùng đi du học ở London, có phải từ lúc đó đã bắt đầu nảy sinh tình cảm không?”
“Cố tiểu thư, nhiều năm như vậy bên cạnh Thang tiên sinh chỉ có một cô gái là ngài, xin hỏi có phải ngài có ý nghĩa rất đặc biệt với Thang tiên sinh không? Có lời đồn hai bên gia đình đang bàn bạc chuyện cưới xin, có phải đây là sự thật hay không?”
Cố Diệc Thù vừa bước ra từ cao ốc quốc tế Thành Huân đã bị giới truyền thông bao vây.
Hôm trước lúc Thang Khải Huân đưa cô về nhà đã bị người ta chụp được, ảnh chụp còn rất rõ ràng, càng phiền toái hơn là hôm đó cô uống say không biết gì còn nắm lấy tay Thang Khải Huân không cho anh rời đi, ai ngờ lại truyền ra scandal này.
Nhưng Cố Diệc Thù cũng không tức giận, ba đã có ý để cô kết hôn với Thang Khải Huân, cô cũng cho rằng việc bọn họ kết hôn là điều tất nhiên, hiện tại bị hỏi như vậy, không bằng cứ hào phóng thừa nhận.
“Chuyện này, không bằng mọi người đến hỏi nam chính đi, về phần kết hôn nha... Đúng là ba tôi từng cân nhắc chuyện này...” Cố Diệc Thù muốn nói lại thôi, lại mỉm cười tự nhiên hào phóng trả lời mấy vấn đề, lúc này mới được vệ sĩ đưa lên xe.
“Cố tiểu thư... Cố tiểu thư...”
“Thang tiên sinh đi ra rồi...”
Đám phóng viên lập tức thay đổi sự chú ý sang Thang Khải Huân đang bước ra từ cao ốc quốc tế Thành Huân, vệ sĩ và trợ lý bên cạnh anh nhanh chóng ngăn cản đám người, mặt Thang Khải Huân trầm lặng như nước, kính râm che khuất nét mặt anh, chỉ là từ đôi môi mím chặt cũng có thể nhìn ra tâm trạng của anh không được tốt lắm.